Tối hôm qua, Đằng Dạ quả thực không về, nhưng dư âm của cuộc trò chuyện trong bếp và một số điều vô tình nghe được lại khiến Giai Băng một trận lăn lộn trên giường vẫn không tài nào ngủ nổi. Thể nên, sáng hôm nay kẻ chuyên nướng toàn thân, nướng tới khét như cô mới trổi trời dậy thật sớm, ngồi thừ người trên đệm ghế mềm, hoàn toàn không để ý Đằng Hy đã lượn đi lượn lại trước mặt mình mấy lần như trình diễn thời trang.
-Có chuyện gì sao?_Dường như không chịu nổi sự hững hờ của Giai Băng, Đằng Hy kề sát khuôn mặt tuấn mị của mình vào gần mặt cô, hơi nóng trong hơi thở phá ra từng đợt, ám lên làn da trắng mịn của cô nàng, khiến cô nàng giật mình lùi ra sau.
Một phút hoảng loạn trôi qua, Giai Băng từ nhăn mặt bỗng gian tà nhìn lại Đằng Hy, người cô nhích lại gần anh một chút, môi mềm cong nhẹ nịnh nọt, đôi mắt quyến rũ không ngừng chớp chớp
-Muốn gì?_Đằng Hy có dự cảm không tốt.
-Anh có số điện thoại của Lăng Tử Thần không? Nếu có thì cho em.
-Không!_Không hiểu sao, Đằng Hy giật giật mí mắt liên tục rồi phũ phàng cự tuyệt, trên khuôn mặt tiên diễm không hề có sự đùa cợt, trái lại vô cùng kiên định.
-Tại sao?_Giai Băng bất mãn nhíu mày, cái tay cô vừa chạm vào lớp "lông lá" trên cánh tay rắn chắc của Đằng Hy rất thức thời rụt lại, người cũng tự động nhích ra xa như tránh dịch. Không có giá trị lợi dụng thì cô cũng không cần khách khí làm gì.
Đằng Hy trợn mắt nhìn hành động vong ân bội nghĩa của Giai Băng, không tự chủ nguy hiểm nheo mắt, thanh âm nồng nặc mùi chất vấn.
-Em muốn biết số thằng đó để làm gì?
-Có việc mới muốn biết chứ_Trong lòng bĩu môi, Giai Băng hờ hững chống cằm, tư thế tựa như đang lâm vào suy tư.
Đôi mắt nguy hiểm của Đằng Hy càng hẹp dần. Anh im lặng, cũng học tập Giai Băng suy tư rồi chậm rãi phun, chất giọng lành lạnh không hề có chút lãng tình như thường ngày, tựa hồ, anh ta không có tâm tư để "chải chuốt" cho điều đó.
-0916683281...
-Ấy! còn thiếu một số?_Miệng lẩm bẩm, tay bấm bấm đốt tay một hồi, Giai Băng chợt la lên, khuôn mặt có chút cáu gắt_Anh chơi em phải không?