Thấy Giai Băng ngất đi, Đằng Dạ hốt hoảng đến chân tay luống cuống, trong lòng dấy lên vô số nghi hoặc và ân hận. Có lẽ, lúc ấy anh quá nóng lòng nên gấp gáp bắt ép cô, khiến cô sợ đến ngất, lần sau nên từ từ. Thời gian càng dài hưởng thụ càng nhiều.
Mang theo suy nghĩ đồi bại kia, Đằng Dạ bế thốc Giai Băng lên, tiến vào tiền sảnh toàn chung cư.
Đi được vài bước, Đằng Dạ phát hiện mình có điều gì đó không ổn. Toàn thân như bị một luồng gió lạnh táp vào khiến anh không khỏi run nhẹ, hơi thở phả ra nóng đến khó chịu, toàn thân như có lửa thiêu đốt.
Không biết có phải lúc nãy dùng sức quá nhiều hay không, Đằng Dạ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, bế Giai Băng lết vào thang máy đã đủ khiến anh kiệt sức, thở hồng hộc như bò tót.
Mà Giai Băng trên tay anh cũng chả kém hơn, người như hòn than nhỏ, nóng bừng, mồ hôi ứ động trên trán, chảy dài. Dấu hiệu này làm anh nghi hoặc không biết cô có bị sốt hay không.
Hai tay vướng bận, Đằng Dạ đành lấy trán mình áp vào trán Giai Băng xuẩn ngốc mà so sánh nhiệt, nhưng căn bản không được, anh giống cô, nóng như lửa. Đoán chừng, cả hai đều sốt.
Khẽ thở dài một tiếng, Đằng Dạ cười khổ. Hôn cũng bị sốt, hết cách.
-Cạch!_Đương lúc Đằng Dạ không biết làm thế nào để mở cửa căn hộ, Đằng Hy từ bên trong đột ngột mở cửa, thấy bộ dạng nóng bỏng của hai người liền nhíu mày một cái, đứng im phóng mắt dò xét.
-Giai Băng sao vậy?_Lướt mắt lên khuôn mặt đỏ ửng và hơi thở dồn dập của Giai Băng, Đằng Hy trầm ngâm mở miệng, thanh âm thấm đượm một cỗ hàn khí sắc bén dọa người.
-Tránh ra!_Căn bản, Đằng Dạ lại không thèm để ý đến Đằng Hy, lãnh đạm ra lệnh. Cơ thể theo đó cũng dần chuyển sang tư thế chiến đấu nghênh đón những phản ứng tiếp theo của ông anh trai.