-Tất nhiên! Nhưng đôi khi cũng nên làm ảo ảnh thành sự thật!_Thanh âm bên kia vẫn thản nhiên như thường, ngữ điệu còn có chút cười cợt_Anh rất muốn biết người nhà em sẽ phản ứng thế nào đấy.
-Thôi đi! Kế hoạch này nhất định sẽ thất bại!_Giai Băng thở hắt mạnh, cố tình phô âm thanh gấp rút để Lãnh Kiên biết được mình thực sự rất tức giận_...và nó sẽ gián tiếp bôi tro trát trấu vào mặt cha vì ông đã dẫn họ đến đây. Người nhà họ Đằng sẽ không buông tha chuyện này!
-Đó chính là điều anh muốn!_Im lặng hồi lâu như thể đang phải đấu tranh tư tưởng dữ lắm, Lãnh Kiên mới thở dài sượt một cái, kiên định trả lời.
-Cái...cái gì?_Sững người, Giai Băng khó khăn lắm mới thốt lên hai từ đang hiện hữu trong đầu mình, người cũng bị âm hưởng lạnh lẽo, vô tình trong câu nói của Lãnh Kiên làm cho cứng đờ.
-Em yên tâm, anh sẽ đưa em ra khỏi đó. Nhưng trước hết...anh cần phải khiến cho "cha mình"...sống không bằng chết..._Thanh âm của Lãnh Kiên ngày càng trở nên âm trầm, như tiếng nói băng lãnh vẳng lên từ địa ngục tăm tối.
Giai Băng cô có thể trả thù cha nuôi, có thể làm ông ấy sống giở chết giở, nhưng...tại sao...Lãnh Kiên cũng muốn làm điều đó với cha ruột mình, kẻ dù hèn hạ nhưng lại là cội nguồn dòng máu đang chảy trong người anh?
Vì cô...hay còn vì một lí do nào khác?
Từ lạnh cứng người chuyển sang chế độ run phủ sóng toàn thân, Giai Băng kinh hãi tái mép cả mặt. Chiếc điện thoại trong tay cô bỗng được thân chủ nới lỏng, gần như sắp sửa rơi xuống đất.
-Điện thoại em...sắp rơi rồi kìa, Giai Băng!_Một thanh âm lạnh lẽo như đông cuối mùa vang lên sau lưng Giai Băng, ân ẩn bên trong còn có một thanh điệu khinh giễu.
Khinh giễu vì...chơi ác bị bắt quả tang.
Giờ thì, điện thoại Giai Băng chính thức rơi xuống đất, thây rải thành 3 mảnh.
-Sao nữa vậy? Giai Băng?_Chủ nhân của chất giọng cời cợi lạnh lẽo kia bước tới gần chỗ Giai Băng đang đứng, đôi mắt đen lưới nhìn chiếc điện thoại tắt ngúm rồi lia đến tấm lưng gầy thẳng của Giai Băng, tăng cường độ tia lửa điện khiến cô giật mình, từ từ quay đầu.
-Đằng...Hy?_Nuốt ực một đống nước bọt xuống dạ dày, Giai Băng khó khăn lắm mới nở nụ cười méo mó_Anh...anh về khi nào vậy?
Sao anh ta lại ở đây??
-Rất tiếc!_Nhún vai bất lực tựa hồ hoàn toàn vô tội, Đằng Hy lộ ra một vẻ đẹp mê hoặc nhàn nhạt_Tôi đã nghe hết mọi chuyện của em rồi.
-Gì?_Cơ môi Giai Băng hoảng sợ run rẩy, lần đầu tiên, cô bị dồn đến con đường tiến thoái lưỡng nan này, đến mức, đầu óc muốn bong lên không biết suy nghĩ gì nữa.
Cô phải làm gì đây?
-Xem ra...em không phải là một người vợ ngoan hiền_Dựa người vào bức tường cạnh Giai Băng, Đằng Hy ẩn ý đánh giá, những ngón tay thon dài lãng tử vuốt nhẹ lên tóc cô, như vờn bộ bờm dài của một con ngựa hợp mắt.
-Đằng...Đằng Hy..._Siết chặt tà váy trong lòng bàn tay mình, Giai Băng sợ hãi đến mức tránh né bàn tay kia cũng không có động lực, chỉ biết thu dấu tâm can trong cái vỏ ốc não nùng.
-Sao?_Giống như một hoàng tử bạch mã, Đằng Hy phong lãng nâng một lọm tóc của Giai Băng, để nó chạm nhẹ lên bờ môi mình.
-Em học Teakwondo đai đen rồi đấy!_Tựa hồ đã lấy lại được bình tĩnh sau khi bị đến phát run, Giai Băng không ai khiến tự dưng lăng xê trình độ võ thuật của mình.
-Thì sao?_Thoáng ngạc nhiên vì Giai Băng chủ động đổi một đề tài quá xa rời tình cảnh lúc này, Đằng Hy nhíu mày suy nghĩ, nhất thời không lí giải nổi tại sao.
-Em có thể hạ hai tên võ sĩ Sumô nhật cùng lúc nếu không bị trọng tài huýt còi phạm luật do dùng thủ đoạn nữa_Tự sướng về chính mình là hiện tượng bình thường như võ đường trong thời buổi trình độ chém gió được đem ra làm chuẩn mực đo đạc sự hiện đại và pro của người dân này. Tất nhiên, không ngoại trừ nàng dâu trong mớ của các bà mẹ rặn mãi mới có con trai-Giai Nhân Kỳ.
-Giai Băng, rốt cuộc em muốn nói gì?_Đưa tay nhu nhu vầng thái dương vì những câu nói của Giai Băng mà nhăn lên ngẫm ngợi, Đằng Hy thở dài bất nhẫn_Khoé mắt anh đang xuất hiện vết chân chim rồi đây.
-Anh không sợ sức mạnh tuyệt hảo ngang tầm dị nhân của em sao?_Do dự cắn móng tay, Giai Băng không mảy may gân xanh đã nổi trên trán Đằng Hy, kiên nhẫn nhỏ giọng.
-Em muốn chết hả?_Sức chịu đựng của con người vô cùng ít ỏi, nhất là đối với người