-Đương nhiên là không!_Giai Băng gật gù nói.
-Vậy sao cậu nghĩ tôi sẽ nợ cậu?
Đôi mày ngài của Giai Băng nhướn lên như gò núi. Cô không đáp trả mà thong dong rời tay khỏi lọm tóc mượt mà kia, dựa vào lớp phân tử khí trượt xuống, không hề báo trước mà lướt nhẹ lên mu bàn tay đầy máu của Ngạo Vĩ, mân mê một cách trìu mến. Ánh mắt cô tan băng hóa dịu dàng nhìn miệng vết thương đen đặc trên đó, xót xa nhăn mặt.
Rồi, Giai Băng nở cười nhạt như nước, mắt cong lên nhìn Ngạo Vĩ:
-Đau không?
Lời nói chất chứa vô vàn sự quan tâm đánh vỡ lớp mặt nạ sắt đá vô tâm vô phế của Ngạo Vĩ, khiến hắn có chút không thích ứng được, tiếp tục sững người lần hai. Hắn nhìn mu bàn tay mình, trong phút chóc muốn được đau chết đi.
-Không phải đau ở đây..._Giai Băng một tay vuốt vuốt viền mắt Ngạo Vĩ, một tay mở căng, áp vào lòng ngực hắn, nhấn mạnh_...là ở đây này...
-Đ...đau_Thành công trúng phải bùa chú, Ngạo Vũ mê man gật đầu, đôi mắt lộ vẻ si ngốc thu lấy từng nét mặt của Giai Băng như một camera thứ thiệt.
-Cậu áy náy, ân hận nên mới đấm tay vào cánh cửa gỗ, đúng không?_Giai Băng tiếp tục dẫn dụ
-Ừ!
-Đấy, cậu đau lòng vì tôi, cậu cảm thấy có lỗi với tôi. Do đó, cậu nợ tôi_Giai Băng gằn mạnh từng chữ, lạnh lùng và đậm đầy sát khí.
Ngạo Vĩ bị luồng sát khí nồng đậm làm cho thức tỉnh, hắn nhìn nụ cười không chút vui vẻ, băng lãnh của cô, không hiểu sao có cảm giác đau lòng.
-Giai Băng, tôi có thể cho cậu mượn thế lực, nhưng cậu biết đấy, nguyên tắc của tôi là đôi bên có lợi, tôi không thể làm những việc thừa hơi được. Và nên nhớ, tôi không nợ cậu.
-Hừ! Cậu không thể không giúp tôi!
Ngạo Vĩ có chút bó tay nhíu mày.
-Tôi sẽ không cho cậu bất kì thứ gì cả.