Giai Băng nhìn Đằng Dạ, chờ đợi điều anh sắp sửa nói.
Đằng Dạ cũng khoá chặt sự trông chờ của Giai Băng, âm thầm suy nghĩ những điều gì đó chỉ riêng mình anh chất chứa. Rồi, anh thở dài, một cái thở dài tựa xa ngàn dặm, khoé môi anh câu lên nụ cười dịu dàng yếu ớt. Nó làm Giai Băng say...
-Tôi làm em sợ sao?
"Đây là điều anh muốn nói?" Vào lúc cần sắc bén và tinh nhạy, Giai Băng sẽ vận dụng hoàn hảo. Ở hoàn cảnh này cũng vậy, cô không mở miệng đáp trả, chỉ mang theo hồ nghi quan sát anh.
Vẫn như cũ chờ đợi.
-Chờ tôi..._Khi ý cười khổ trên môi thêm đậm nét, Đằng Dạ cúi đầu, hai tay từ vai Giai Băng đi lên, bao trọn lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, ngón trỏ to béo tham lam vuốt vùng da mềm mịn.
Anh nói, lời nói yếu ớt nhưng kiên định, như thể là một lời cầu xin tha thiết, cũng tựa hồ một lời hứa hẹn khắc vào đá, và hơn thế, có thể lắm, là một lời tiên đoán thật giả nào đó...
Số phận...liệu có vì người mà xảy ra...hay vì ý muốn đùa giỡn một đời người mà đến?
-Hôm nay tôi sẽ đến trường lấy bảng điểm cho em, em cứ ở nhà đi!_Lướt mắt nhìn đồng hồ một chút, Đằng Dạ cẩn thận dặn dò rồi lưu luyễn rời khỏi người Giai Băng, trước khi anh quay lưng, nụ cười chưa hề tắt. Có lẽ anh không bao giờ sợ sái miệng vì điều đó, nhưng, Giai Băng lại rất đau lòng...Cô là điển hình của việc cười giả tạo, cũng là con chuộc bạch trải qua chuỗi thời gian huấn luyện để giả tạo trước mặt người khác. Điều cô mong muốn duy nhất...nụ cười của anh, không phải là nụ cười giả tạo...