Mục lục
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nói gì, Đằng Dạ chỉ cong môi lộ một nụ cười lạnh lẽo ám mội, cơ thể vẫn thong thả như cũ nhưng lại tản mát ra một mùi hương nguy hiểm thoát ẩn thoắt hiện, làm bất cứ ai đứng gần tim bỗng giật thót.

-Có thật...con đã sai người làm chuyện này không, Đằng Dạ?_Đằng phu nhân có cơ hội lãnh gião nụ cười của con trai liền rùng mình một cái, vô thức lùi ra sau vài bước tựa như mình đang là con mồi trong tầm ngắm của nó.

Vẫn cương quyết làm kẻ kiệm lời, Đằng Dạ rời người khỏi tường, xoay người bước đi.

-Đằng Dạ! Con muốn đi đâu?

-Tìm vợ_Cao ngạo đưa tay lên cao chào tạm biệt mẹ mình, Đằng Dạ không quay đầu bước nhanh ra khỏi cửa nhà thờ ngập nắng đang mở rộng rồi biến mất, tựa hồ không để lại bất kì thứ gì cho người ở lại.

Mà nếu có, thì đó cũng chỉ là sự hối hận của người mẹ đã tạo ra một nghiệt chủng như anh.

***

-Đằng Hy, phiền...anh có thể chạy...xe chậm lại một chút được không? Tui ngửi thấy mùi bạc hà của Tử Thần rồi đó!_Cố sống cố chết bám chặt vào thành ghế của mình, Giai Băng kinh hãi nhìn cảnh vật lướt qua như tên bắn xung quanh mình, lòng thầm than oán đời mình sao nó đen như quạ. Nếu cô chết...chắc chắn...cô sẽ được lên trang nhất báo An Ninh số tới vì cái chết đẹp nhất bởi một nguyên nhân vô cùng lãng xẹt-đua xe tốc độ cao. Nhưng mọi chuyện đâu phải do cô chứ, do cái ông "chồng" tương lai đáng chết của cô đây này!

Người ta nói vợ chồng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cô chỉ muốn an phận hưởng phúc cho thanh nhàn tuổi già cũng không được sao?

-Nếu muốn thì hãy cầu cho tôi cắt cái đuôi đằng sau ấy!_Ung dung phóng nhanh vượt ẩu, Đằng Hy liếc nhìn chiếc ô tô nãy giờ bám dai lấy mình không dứt qua chiếc gương chiếu hậu, không chút thương hoa tiếc ngọc tăng tốc rẽ vào một ngã đường khác, chạy thẳng ra đường quốc lộ, khiến đầu Giai Băng theo quán tính đập mạnh vào cửa xe.

Lần thứ 13 rồi đấy! Giai Băng cô đã bị ăn đập lần thứ 13 rồi nha!! Đầu cô đã bị móp, chất xám cũng đã cạn vơi, thế mà tại sao cái tên Đằng Hy trời đánh kia còn không chịu tha cho thể xác đã tàn phế của cô chứ!

Nhất là cái cổ, anh ta có nghe tiếng xương rạn nứt bên trong không vậy?

-Đằng Hy, xin anh đó...tôi..._Chưa kịp nói hết câu, xe ô tô của Đằng Hy đột ngột phanh kít lại giữa quãng đường vắng đồng không mông quạnh, khiến cô thêm lần nữa đập thẳng đầu vào kính trước của xe như một cú K.O trong đấu quyền, não bộ chấn động mạnh, đau nhói.

Xong! Giai Băng cô bắt đầu nhìn thấy 3, 4 con chim vàng bay vòng vòng trên đầu mình rồi đó.

-Anh...anh muốn giết chết tôi, đúng không?_Nhăn mặt đưa tay nắn bóp cái cổ "nhờ" chấn động cuối làm cho nhức nhối lên âm ỉ, Giai Băng trừng mắt nhìn khuôn mặt thiên sứ của Đằng Hy, nửa muốn đập nát nó trả hận, nửa lại dâm tà muốn vuốt ve.

-Lắm lời!_Không thèm liếc nhìn Giai Băng một cái, Đằng Hy mở cửa bước xuống xe, đưa mắt xem xét lên 4 chiếc lốp lép xẹp, mặt nặn ra vẻ chán chường pha lẫn bực bội.

-Sao vậy?_Tinh mắt nhìn thấy biểu tình trên mặt đối phương có vẻ không được tốt, Giai Băng ngây ngô hỏi, lập tức nhận lại 2 cái liếc sắc lạnh như muốn chọc tiết người của Đằng Hy. Có lẽ, tốt nhất cô nên im lặng.

Ngoan ngoãn ngồi một hồi, vì không có gì làm nên Giai Băng cảm thấy buồn ngủ, cô há miệng to, ngáp một hơi thật sảng khoái. Trước cái nhìn vô tình bắt gặp của Đằng Hy, Giai Băng thẹn thùng xấu hổ cúi mặt thương tiếc cho hình tượng nhanh chóng bị phá nát, đôi gò má có chút đỏ ửng.

Nhưng, Đằng Hy cũng không nói gì, anh móc từ trong túi ra 2 chiếc kẹo cùng loại ban nãy đưa cho cô, hếch nhẹ đầu ra ý "Cầm lấy".

Tuy có chút sững sờ trước hành động "tốt đột xuất" của Đằng Hy, Giai Băng vẫn hồn nhiên nhận kẹo, vừa bóc vỏ vừa vu vơ hỏi:

-Anh thích vị chanh?

-Không!

-Vậy sao anh ăn nó?

-Vì nó có vị của cuộc đời.

-Dù sao cũng cảm ơn anh đã cho tôi kẹo!_Không nghĩ nhiều lắm về câu trả lời hàm ẩn của Đằng Hy, Giai Băng bỏ viên kẹo vào miệng, tích cực hưởng lấy vị ngọt chua tản ra từ nó.

-Không cần!_Quay đầu nhìn Giai Băng, khóe môi Đằng Hy ranh mãnh nở một nụ cười châm chọc_Vì chúng...cơ bản đã hết hạn sử dụng!

Đang ăn ngon lành, đang nhai rất công suất, Giai Băng vừa nghe thấy thế đã ho lên sặc sụa, miệng theo bản năng "phóng uế" hết toàn bộ "thi thể" của viên kẹo lẫn calo ra ngoài, tức giận nhìn Đằng Hy:

-Sao anh...

-Ù!_Một chiếc máy bay trực thăng mang theo âm thanh hỗn tạp cùng đám cháu, chắt, chút, chít thuộc họ hàng trực thăng cắt ngang "mạch tâm tình" của Giai Băng, từ từ hạ cạnh vào khoảng đường rộng không bóng người gần chỗ cô.

Theo sau đó, tiếng động cơ êm nhẹ của một đoàn xe đen bóng dần dần xuất hiện, dàn trận địa bao vây xung quanh xe ô tô của Đằng Hy, khí thế oai hùng nhờ chênh lệch về lực lượng mà tỏa lên ngùn ngụt.

Trái với sự kinh ngạc hằn rõ trên trán Giai Băng, Đằng Hy vẫn thản nhiên dựa vào thành xe, đưa mắt nhìn chàng trai với phong thái cao ngạo, quý phải của đấng vương quân từ đằng xa đang tiến lại gần, khóe môi cong lên ý vị:

-Nhanh đấy!

P/s: Mong chap này sẽ ko làm các bà thất vọng và ủng hộ nhiệt tình như chap trước, hehe

Giờ thì các bà bít ai là chồng Giai Băng chưa nà?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK