Mục lục
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhẹ thở dài, Đằng Dạ cong môi vẽ nụ cười bất đắc dĩ, nhanh tay thay một bộ quần áo mỏng. Chất vải mềm mượt bao quanh làn da hơi rám nắng khiến tâm tình anh khởi sắc thêm một chút, ít nhất, nó làm anh đủ tỉnh táo để biết bản thân bây giờ phải làm gì.

Đảo mắt nhìn khuôn mặt hồng đỏ của Giai Băng thêm lần nữa, Đằng Dạ xoay người ra ngoài, thẳng hướng đến phòng bếp tìm một ít đá và thuốc hạ sốt.

Đến khi Đằng Dạ thong dong quay lại phòng, sự thản nhiên chật vật lắm mới che đậy được nét sắc mệt mỏi trên khuôn mặt yêu nghiệt của anh đột ngột bị xé toạc, thay vào đó là sự giận dữ âm ĩ ẩn trong từng đường gân xanh nổi lên trên vầng trán cao. Hàn khí cường đại phút chốc phát tán khắp nơi trong căn phòng trung trung, dồn dập ùa ra ngoài qua cánh cửa mở toang.

Bầu không khí lạnh lẽo đông đặc ngút ngàn phẫn nộ giàng trải qua từng giây từng phút, ngày càng nặng nề và gay gắt, như thể, sức chịu đựng của "kẻ chủ mưu" sắp vỡ toang.

Cảm nhận rõ sự thay đổi mạnh mẽ của tầng tầng lớp lớp không khí bao quanh, chàng trai đang bất động dựa người vào chiếc ghế đệm kê cạnh giường ngủ, nơi Giai Băng đang chìm sâu trong cơn sốt, khẽ cử động, mái tóc đen như mun dài đã có thể buộc lỏng thành một túm nhỏ ở sau gáy cũng khẽ khàng lay động nhẹ, nhưng vẫn giữ nguyên hiện trạng ban đầu theo chủ thể của nó. Riêng đôi môi mỏng cuốn hút kia, ngang tàn giương lên một nụ cười khinh giễu.

Chàng trai kia, như cũ, chống tay lên thành ghế, mắt mông lung dán lên điểm cố định ban đầu đâu đó trên khuôn mặt khổ sở của Giai Băng.

-Tôi không phải là không khí!_Giây khắc trôi qua, phẫn nộ trên mặt Đằng Dạ đã được áp chế, trả lại sự tĩnh lặng như mặt nước. Giọng nói của anh cũng vậy, không điên cuồng, chỉ có lạnh lẽo bao quanh.

-Đáng tiếc, ngươi có tu mười năm cũng không thể tinh khiết như không khí. Ngươi không xứng!_Vẫn giữ nguyên dáng bộ thưởng thức cũ, Đằng Hy cười cợt nhả rồi chép miệng, thanh âm phô diễn sự thương tiếc lộ liễu đến mức giả tạo.

-Cút ra khỏi phòng tôi!_Không thèm đôi co với Đằng Hy nữa, Đằng Dạ tiến nhanh vào chủ đề chính.

-Dù có đuổi, tôi cũng vào được đấy thôi!_Đằng Hy cuối cùng cũng xoay người lại, tặng cho Đằng Dạ nụ cười cũ nhưng rạng rỡ của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK