Mục lục
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Gì...gì chứ?_Vừa lấy lại được bình tĩnh liền bị câu nói nhu nhã đầy sủng nịnh của Lãnh Kiên làm cho thất thần, trên gương mặt diễm lệ của Minh Du càng thêm bừng đó. Nhưng, chỉ một lúc ngây người, thân thể cô ta như chạm phải gai, giật nảy mình lùi hẳn ra sau vài bước, đôi môi nộn đỏ giương lên một nụ cười chua xót 1 phần, ghen ghét oán phận trọn 9 phần. Ngón tay cô ta nắm chặt lại, như muốn bóp nát người nào đó_Lãnh Kiên, anh không phải yêu cô ta đến hoá điên rồi chứ? Không lăng nhục danh dự và sự tự tôn của cô ta, bêu xấu chúng thì đến khi nào cô ta mới chịu biến đi đây?

-Minh Du ngoan, khẩn trương làm gì chứ? Tôi vẫn không vội mà!_Ngả lại người xuống ghế tựa, Lãnh Kiên tiêu sái xoay ghế nửa vòng, đưa lưng về phía Minh Du, ánh mắt xa xăm qua cửa sổ trong suốt phóng ra ngoài_...cô chỉ cần tận dụng thời gian mê hoặc Đằng Dạ là được rồi, về phần Giai Băng đã có tôi.

-Hừ! Anh chỉ được cái miệng. Cứ như thế thì chờ đến lúc nào? Chi bằng tôi ra tay trước 1 bước_Chỉ cần nghĩ đến việc Đằng Dạ ngày ngày giáp mặt cùng Giai Băng, Minh Du đã không nhịn được khát vọng muốn xé nát người cô ta ra.Vì cớ gì Giai Băng không có tài cán kia có thể ở bên Đằng Dạ của cô chứ!

-Được thôi, nếu cô muốn lẳng lặng sang thế giới bên kia_Câu từ của Lãnh Kiên vẫn êm dịu, ôn đạm trước, nhưng sâu bên trong lại lạnh đến cứng người. Lời nói ấy tựa hồ dễ nghe đến ớn lạnh.

Một trận rùng mình cứng đờ chà đạp lên thân thể Minh Du, khiến cô vô lực nghẹn những lời sắp sửa nói ra trong cổ họng. Cô không cam lòng nhìn mái tóc màu cà phê chói loà trong nắng của Lãnh Kiên, môi mím chặt.

Một hồi lâu vẫn thấy Lãnh Kiên im lặng, như không muốn nói thêm gì nữa, Minh Du dù không muốn vẫn phải từ bỏ ý định trở về, lúc đến không khác lúc đi là bao, đều hung hăng gõ gót dày sàn sạt.

Sau khi an tĩnh không còn nghe hơi thở của 1 người nào khác ngoài mình, Lãnh Kiên xoay ghế lại, đôi mắt nâu bình bình không rõ xúc cảm liếc nhìn đồng hồ treo tường đang nhích từng bước, đầu ngón tay phối hợp tự tại gõ gõ trên mặt bàn, tựa hồ như đang chờ đợi.

Đồng hồ vừa chỉ đúng 8h, không nhanh, không chậm, cánh cửa gỗ im lặng đột ngột vang lên tiếng gõ đều đều.

Khuôn môi Lãnh Kiên tức khắc hiện lên ý cười nhàn nhạt, mang theo chút hài lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK