Tất cả mọi người đều không hẹn mà lia mắt nhìn về cái người to gan kia, đồng loạt nuốt ực một ngụm nước bọt.
Được rồi! Là họ lãng tai nghe nhầm, nhất định là lãng tai nghe nhầm. Bởi lẽ, đâu có cái chuyện hoang đường tự động dâng chồng cho người khác như thế chứ! Khẳng định là họ nghe nhầm.
Dân tình xung quanh có cách sống thật lạc quan, đánh chết đều tin bản thân nghe nhầm ý của người khác, nhưng, người trong cuộc lại mê muội, khăng khăng cho rằng tai mình rất thính, tin sái cổ và giận đỏ cả mặt.
-Cô...vừa nói gì?_Nắm tay Tử Di run rẩy, thật khó khăn cho cô để nói ra trọn vẹn ý nghĩ này.
-Cô không nghe nhầm đâu, nếu như chồng cô một mực nghĩ rằng anh ta bị khi dễ, thế thì, tốt nhất chồng tôi cũng nên bị cô khi dễ lại, như vậy hai bên sẽ không phải vì chuyện hiểu nhầm này mà làm loạn cả đồn cảnh sát như thế_Giai Băng sảng khoái nói.
Bầu không khí xung quanh vẫn lặng như tờ. Chỉ có, sắc mặt của người là biến hoá vi diệu như kì nhông. Đằng Dạ nhà cô rất yêu màu đen thì phải, mặt không khác gì cái mông nồi. Tử Thần có vẻ khá hơn, mặt anh ta đỏ bừng lên, hằm hè nhìn cô gái bị chỉ điểm như đang muốn cảnh cáo. Còn Tử Di, mặt mũi trắng bạch đầy thất thần, nhưng trong đôi mắt cô nàng lại lay động vô cùng dữ dội.
Có lẽ, mắt Giai Băng bị hỏng thì phải, sao cô lấy thấy ý tứ đôi mắt kia rất ám muội, không phải sợ hãi mà hưng phấn vậy?