-Đằng Dạ!_Đang lúc Tử Thần định phản pháo, một tiếng thét lanh lảnh vui sướng truyền đến cùng một thân ảnh cao gầy gợi cảm. Chớp nhoáng, thân ảnh ấy như tên rời cung hướng Đằng Dạ mà đâm tới.
Nhẹ nhàng lách mình tránh sang bên mặc thân ảnh kia xông thẳng vào người Tử Di, Đằng Dạ nhíu mày nhẹ, sau khi thu gọn hình ảnh thân ảnh kia thì trầm xuống, nhưng vẫn đứng lặng tại chỗ.
Sau cú va chạm, thân ảnh vừa đến kia lờ mờ mở mắt, đôi mắt hẹp dài phút chốc trừng lớn nhìn khuôn mặt ngu đi vì choáng của Tử Di. Như bị điện giật, cô ta nhảy cẫng lên, lùi ra thật xa, kinh tởm một chút rồi hướng mắt nhìn xung quanh.
Khi hình ảnh của Đằng Dạ lọt vào tầm nhìn, đáy mắt nâu chợt sáng, Minh Du méo mặt ủy khuất chạy về phía anh, mở miệng than oán:
-Dạ! Em bị ngã!_ Minh Du còn muốn cầm lấy tay anh nũng nịu, nhưng không thể chống lại nỗi sợ hãi do ánh mắt thâm trầm của anh gây nên, đành dậm chân bình bịch.
-Cô là ai?
-Dạ!_Đôi mắt thoáng ráo nước của Minh Du long lên, phút chốc nước mắt ngưng đọng trên khoé mắt dài, vô cùng tội nghiệp gọi tên anh.
-Tôi quen cô?
-Dạ! Em là Minh Du, anh không nhớ em sao?_Trên gò má cao của Minh Du, vài giọt lệ nhẹ rơi.
-Minh Du? Sao lại ở đây?_Đôi mắt đen của Đằng Dạ hơi nheo nheo lại dò xét đối phương.
-Sao em lại ở đây? Em nhớ anh muốn chết nên mới phải từ Mĩ chạy đến đây. Sao anh hỏi vô tình như thế chứ?_Chu đôi môi mọng đỏ, Minh Du ủy khuất nói, người nhũn mềm như xương gần như áp sát vào người Đằng Dạ.
Đem ánh mắt như muốn chọc thủng tâm can người trước mặt, Đằng Dạ không nhanh không chậm gạt tay Minh Du ra, phẩy tay rồi quay người bỏ đi.
Nghĩ Đằng Dạ muốn nói chuyện riêng với mình, Minh Du tươi cười sáng lạn như hoa, mắt khẽ đảo lên khuôn mặt lạnh của Tử Thần, nháy mắt một cái hết sức câu tình rồi quẩy mông đuổi theo người đã đi trước.
-Dạ! Cha mẹ em rất nhớ anh đấy! Họ rất muốn em cùng anh trở về_Vừa bán mạng chạy đuổi theo Đằng Dạ, Minh Du không biết mệt vừa hét lớn trong tiếng thở dốc tham lam, thần sắc dù mệt nhưng không dấu nổi sự vui vẻ.
Chân bước dồn của Đằng Dạ dừng hẳn lại, đôi mắt đen sâu vô đáy chất chứa vô vàn hàn khí xoáy sâu vào bàn tay của Minh Du đang ngự trên khuỷu tay, giọng trầm hẳn xuống một bậc.
-Thả ra và về đi!
-Dạ!_Lưu luyến buông tay, Minh Du nghẹn giọng trân trối, thanh âm yếu ớt vô lực như ngọc vỡ khiến người ta không tự chủ được mà thương cảm.
-Đừng để tôi gây khó dễ cho cha cô. Về Mĩ đi!
Trước lời đe dọa của Đằng Dạ, Minh Du lạnh run co rúm đôi vai gầy nhưng cương quyết không chịu rời đi. Cô ta nhìn khuôn mặt vạn người thổn thức của Đằng Dạ, mím môi chặt một chốc rồi chậm rãi lui ra sau vài bước, mở miệng đầy kiên định.
-Em đã đến gặp mẹ anh và nói rõ với bà về mối quan hệ của hai ta.
Khuôn mặt Đằng Dạ trầm xuống, những luồng điện âm ngao bức người từ đôi mắt anh liên tục bắn về phía Minh Du.
Rùng mình, Minh Du lập tức thụt lùi, gót chân chợt xiêu vẹo khiến cô ta ngã phịch xuống đất. Đôi mắt nâu có chút thất thần, nhưng nhanh chóng cử động, đảo đi đảo lại như đang suy tính điều gì đó. Từng ngón tay cô ta túm chặt tà váy, run rẩy.
-Đằng Dạ! Chẳng nhẽ anh quên rồi sao? Là ai đã nuôi dưỡng anh từ khi anh mới biết nói? Là ai đã luôn ở cạnh che chở anh khỏi bọn sát nhân 5 lần 7 lượt quấy rầy kia? Là cha em, ông hi sinh cả đời vì anh, chẳng nhẽ, anh không có chút khái niệm nào về trách nhiệm và báo đáp sao? Cha em rất mong em và anh hợp đôi, ông nói chúng ta là một đôi trời sinh_Càng nói, nước mắt càng ứa ra, trùm lên lớp phấn mỏng của Minh Du, cô ta ngẩng đầu nhìn đôi mắt như chết không chút sinh khí của Đằng Dạ, lời nói tràn đầy bi phẫn.
Giây phút chậm trôi, Đằng Dạ vẫn như một pho tượng sống đứng trước mặt Minh Du, ánh mắt chú mục như cũ.
Rồi, bàn chân anh khẽ động, xoay cả thân thể cao lớn hướng sang phía khác, bước đi.
-Đằng Dạ!_Minh Du sững người, theo phản xạ mà thét lên.
-Đó là bổn phận của ông ta!