-Quá khen! Tôi chỉ muốn giải quyết ổn thỏa vụ bê bối này. Chuyện hôm nay lọt ra ngoài, đối với Hạ tiểu thư đây hoàn toàn không có lợi.
Đằng Dạ không nhanh không chậm đưa mắt nhìn Giai Băng bên cạnh mình, lực đạo nắm tay thêm nhiều.
Ngẫm ngợi gì đó hồi lâu, Đằng Dạ chẳng hề báo trước cúi đầu, đưa đôi môi mỏng lướt nhẹ lên vành tai mẫn cảm của Giai Băng.
-Về nhà...xem tôi xử em thế nào!
Da gà Giai Băng nhất thể rơi lả tả như gió mùa thu.
Cô đau lòng nuốt nước mắt vào trong. Thà đôi mắt đen sâu kia bắn lên một vài tia dâm đãng đáng chết, cô còn đoán được mình sẽ bị xử tử kiểu nào để chuẩn bị phòng hộ. Nay, nó lại âm trầm, lạnh lẽo như không, phảng phất bên trong còn có một sự thờ ơ, lãnh đạm hay hỗn loạn thêm bằng một tia tức giận chợt loé. Nói chúng, cô thực sự không lí giải nổi tâm tình thực sự của nó là gì, chỉ cảm nhận được lực đạo trên cổ tay ngày càng mạng, càng đau muốn gãy.
-Đến Queen!_Bỏ lại một câu nói mờ nhạt băng lãnh, Đằng Dạ thô lỗ lôi Giai Băng ra ngoài, “quẳng“ cô lên xe rồi nhấn ga phọt đi.
-Tên thô lỗ!_Hướng mắt quan sát cho tới khi chiếc ôtô thể thao mui trần màu đen pha trắng kia khuất hẳn, Tử Thần nhếch môi khinh thường rồi đan tay vào lòng bàn tay Tử Di đang đứng bên cạnh, cười ngọt ngào đến rung động lòng người_Xem đi! Anh mới là người tốt.
-Ừ! Trừ những lúc anh bị em chọc giận!_Hừ khẽ một tiếng, Tử Di không quên châm chọc.
Ai đó đen mặt một lúc rồi quay đầu nhìn đám người trong đồn cảnh sát, lạnh giọng áp bức:
-Chuyện ngày hôm nay lọt ra ngoài, đồn cảnh sát này lập tức đóng cửa!