-Nếu mẹ không thể dứt khoát, mọi chuyện sẽ vô cùng phức tạp. Mẹ bảo mẹ qúy Giai Băng, không muốn cô ấy chết oan đúng không? Thế thì tốt nhất nên cắt đứt quan hệ càng sớm càng tốt!_Đáy mắt đen sâu như vực của Đằng Hy loé lên chút bực bội. Do dự, đó chính là điều khiến anh chán ghét và khinh thường đàn bà, dù đó có là ai đi nữa, không kể ngoại lệ duy nhất.
-Ta...
-Thêm nữa, mẹ cũng đừng nói chuyện này với Đằng Dạ. Cứ âm thầm giải quyết xong xuôi rồi để nó biết_Gõ gõ đầu ngón tay lên trán tỏ vẻ nghĩ ngợi, Đằng Hy ổn trọng nhắc nhở. Nếu Đằng Dạ biết, mọi chuyển chắc hẳn hỏng bét, thà hoàn thành xong, lúc đó nó trở tay thì đã muộn. Mà người nó trả thù, quấy phá, cũng chỉ là bà mẹ không cùng máu mủ này thôi, không liên quan đến anh_Đằng Dạ tuy bề ngoài lạnh lùng xa cách, nhưng không hẳn không có tí lương tri, tất nhiên sẽ áy náy níu giữ. Giai Băng đi trong im lặng đơn giản hơn.
-Lời con nói có lí_Đằng phu nhân gật đầu, những ngón tay cao qúy mân mê lớp men sứ phủ bên ngoài cốc trà_Nhưng, Giai Băng sẽ rất đáng thương.
-Con sẽ chăm sóc cô ấy!_Có lẽ, đây mới chính là điều Đằng Hy muốn nói khi đến đây. Thanh âm của anh, ngoài sự dứt khoát kiên định đầy ôn nhu thì không có thứ gì khác.