-V...Vâng!_Ông bác sĩ giật mình lên tiếng, khoa trương lấy ống tay áo lau mồ hôi.
Đằng Dạ quét mắt đánh giá Giai Băng phờ phạc vì mệt bên cạnh, hoàn toàn không có ý buông tha.
-Kiểm tra lại lần nữa!
-Không! Không bao giờ!_Nhớ đến việc mình bị bắt đi thử nước tiểu rồi lại vật vã lăn qua lăn lại cho người ta khám như gà quay, Giai Băng quyết liệt phản đối, người trong phút chốc đã nhảy ra xa cách Đằng Dạ 1,5 mét.
-Nếu không thì nói đi, sao em chớp mắt hoài thế? Không phải có bệnh à?_Đằng Dạ tàn khốc chất vấn, đoạn đưa mắt ra hiệu cho đám bác sĩ sẵn sàng bắt bệnh nhân lại.
-Á?_Không ngờ việc mình đá lông nheo lại là lí do phá vỡ buổi hẹn hò, Giai Băng cắn môi oán trách Diệp Mi chơi mình, khuôn mặt đen kịt, nhỏ giọng nói_Em không sao hết!
-Thật?
Quyết định đánh đòn phủ đầu, Giai Băng gật đầu như giã tỏi rồi chạy về phía Đằng Dạ, lôi anh một mạch ra khỏi bệnh viện.
-Em tuyệt đối không làm sao hết, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc trên biển nhé, đừng ở đây nữa, đây không phải nơi lí tưởng để hẹn hò..._Cúi đầu che đi ráng đỏ trên mẵt, Giai Băng vừa nhìn đất vừa thao thao bất tuyệt.
Chỉ thấy Đằng Dạ một hồi đứng lặng liền đưa tay vuốt ve đôi mắt của Giai Băng, đôi mắt đen thoáng mê li không rõ ràng.
-Thật?
-Ừ!_Giai Băng gật đầu rồi giương mắt nhìn thẳng vào mắt Đằng Dạ, say mê đuổi bắt những luồng sáng loé lên bên trong.
-Thế thì..._Đằng Dạ ghé miệng vào tai voi của Giai Băng, thổi khí theo thứ âm thanh trầm tính mê người_...tôi sẽ nghi ngờ rằng, em chớp mắt lia lịa như thế là cố ý câu dẫn tôi...
-Không được!_Giật nảy mình, Giai Băng đẩy mạnh Đằng Dạ ra rồi nhảy tuốt lên chiếc ô tô bên cạnh, lơ đãng phóng mắt ra ngoài.
Đằng Dạ cũng không nói gì nữa, khoé môi giương lên hài lòng rồi cũng lên xe phóng ra biển.
Lúc này, đã đến 8 giờ 30 tối, bờ biển đông nghịt người.
Ngay khi đến nơi, Giai Băng vì thẹn quá liền hấp tấp nhảy xuống trước, xung phong đi mua nước uống, để mặc Đằng Dạ lẻ loi ngồi tựa trước mui xe.