Đại tá suy nghĩ đến thân phận đặc thù của cô Trịnh và tình huống của nhóm sinh viên, cử nửa đội đến làm nhiệm vụ đưa đội khảo cổ ra khỏi Mẫn Xuyên, đến khu vực gần nhất – tuy khu vực gần nhất là một huyện thành cách nơi đó rất xa – một huyện thị có tình hình di chuyển vẫn được đảm bảo. Bọn họ chuyển mấy chuyến xe mới về được Chu Thành. Mấy vị lãnh đạo trong trường đích thân đến chào đón, mọi người cùng đám sinh viên ở lại trường trống giong cờ mở giống như hoan nghênh anh hùng trở về, hoan hô chào đón nhóm khảo cổ bình an về nhà. Trong động đất, trong lúc khó khăn nhất, đám người trong nhóm khảo cổ không có một chút dao động, nhưng khoảnh khắc này, cuối cùng cũng anh dũng rơi lệ, u oa khóc lên, nam sinh cũng không ngoại lệ, khung cảnh vô cùng cảm động. Sau đó có sinh viên tự giễu: Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ vì chưa đến lúc vui, lúc vui cũng sẽ rơi lệ, là nước mắt hạnh phúc.
||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||
Đám sinh viên ở lại trường tự giác đảm nhận công việc xử lí ghi chép văn vật, có một số sinh viên đang xếp hàng chờ đợi "bàn giao" trực tiếp nằm ngủ trên mặt đất. Chu Mỹ Đích trước nay rất tùy tiện, nhưng nhìn cảnh này cũng suýt rơi lệ, vui vẻ yên lòng, kích động khó nói: "Đám học trò này rất tốt, rất tốt." Sau đó trưởng khoa còn trích lại châm ngôn ngắn gọn vô cùng nổi tiếng của khoa Lịch sử bọn họ để khích lệ: Hoan nghênh các em sinh viên bình an trở về, vất vả rồi! Ăn một bữa thật ngon, tắm một cái, ngủ một giấc, ngày mai chúng ta lại tiếp tục cố gắng.
Trường học rất có nhân tính, đặc biệt dặn dò nhà ăn mở một bữa tiệc, chuẩn bị cho đám sinh viên rất nhiều món ăn, đương nhiên là miễn phí. Đám sinh viên mấy ngày chạy xuôi chạy dọc, ăn uống miễn cưỡng no dạ dày, nhìn thấy cơm lành canh ngọt, không kể nam hay nữ – vốn không phân chia nam nữ – người nào người nấy ăn như thời nạn đói, như nổi phong ba bão táp. Sau đó phòng tắm công cộng của kí túc xá nam và nữ xuất hiện một cảnh tượng kì quái: Nam sinh nữ sinh đều bạt mạng cọ người, gội đầu, dòng nước chảy trên mặt đất biến thành màu đen. Công cuộc tắm gội này, vốn mang ý nghĩa trừ đi bụi bẩn làm sạch cơ thể, mấy ngày chưa được tắm, sâu xa hơn còn mang theo ý nghĩa tượng trưng thâm căn cố đế đã ăn sâu vào từng người: Rửa đi một thân u tối, từ đây bình bình an an. Tắm gội sạch sẽ, sau đó ai về phòng nấy, "ù ù ù" tiếng máy sấy tóc, sau đó nằm như xác chết trên giường, dù bên ngoài có bom nổ đạn dội cũng không tỉnh.
Dường như tất cả mọi người đều ngủ từ buổi chiều hôm quay về trường đến trưa hôm sau, lúc tỉnh lại phát hiện ánh mặt trời chói lọi bên ngoài, là một Chu Thành bình yên, không có thảm họa, lại âm thầm cảm động. Chu Tú Mẫn không về nhà, cũng không về nhà riêng, nằm chết dí ở kí túc xá Chu Sa, Chu Sa ngủ trên giường Chu Sai, nhóm Chu Sai lại đi thực tập rồi. Lúc tỉnh lại thấy đau đầu mỏi vai, hai chân di chuyển như bị tê liệt, muốn ra ngoài tìm chỗ mát xa, kết quả không hẹn mà gặp Lâm Bội Linh và Phương Tranh, thế là thảo luận đến tiệm mát-xa nào, kiên quyết lôi theo Chu Sa đang muốn đi giúp giáo sư viết báo cáo không chịu đi, mát-xa mấy tiếng ở đó mới thoải mái về trường. Lúc mát-xa, lớp trưởng của bọn họ không muốn cởi quần áo, hai người nhẫn nhịn, nhưng Chu Sa còn muốn đọc sách, những người khác muốn đánh cô. Lâm Bội Linh nói với Chu Tú Mẫn: "Chu Tú Mẫn, chắc chỉ có cậu mới chịu nổi!"
Chu Tú Mẫn trợn mắt nói, thật ra tôi cũng không chịu được, những người khác lẳng lặng che mặt. Chu Sa vẫn không rõ chuyện gì, hỏi: "Các cậu sao thế?"
Nội tâm người khác: Đây chính là ngốc nghếch đáng yêu trong truyền thuyết sao?
Nhưng lớp trưởng của bọn họ cũng không ngốc, cho dù thành tích không nói lên tất cả, biểu hiện thường ngày cũng có thể nói rõ vấn đề. Đám bạn học không hiểu, cuối cùng Phương Tranh kết luận: Thiên tài thường như vậy, không có chút cảm giác khuyết thiếu sẽ không hoàn hảo.
Trên đường về, mấy cô gái đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại Chu Tú Mẫn đột nhiên vang lên, là cuộc gọi từ Chu Kính Nhân. Chu Tú Mẫn nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình liền hít sâu một cái, lúc trước vì mệt mỏi nên quên cả gọi điện về nhà báo bình an, sau đó tỉnh lại liền cùng đám bạn "tìm vui", càng đem chuyện này vứt sau đầu. Cuộc gọi của Chu Kính Nhân không còn nghi ngờ gì nữa chính là lệnh truy sát. Chu Tú Mẫn bình tĩnh đón nhận: "Anh cả..."
"Chu Tú Mẫn, em về chưa?" Âm thanh của Chu Kính Nhân không mang theo chút cười đùa, hắn rất ít khi gọi cả họ cả tên Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn nghe xong tê dại da đầu, vội vàng giả vờ ngoan ngoãn, "Vừa mới về. Em về nhà ngay đây."
Chu Kính Nhân lạnh lùng "ờ" một tiếng, nội tâm Chu Tú Mẫn gào thét, đột nhiên nhớ tới giao ước của gia đình với Chu Sa, anh cả về rồi, đây không phải... cô ấy linh hoạt chuyển chủ đề, "Em lập tức dẫn Chu Sa đến, anh thấy em nên về nhà trước hay về cửa hàng trước?"
Chu Kính Nhân không ngờ đầu óc em gái nảy số nhanh đến thế, Chu Tú Mẫn vừa hỏi, hắn lại muốn lột da lọc xương cô ấy. Chu Tú Mẫn nhắc nhở hắn, "Anh cả, anh không thể không đồng ý, bà nội và anh ba đã đồng ý rồi. Thiểu số phục tùng đa số, làm người phải giữ chữ tín. Bọn em học khảo cổ, trình độ của Chu Sa cũng rất cao, anh đừng lừa gạt bọn em."
"Mày..." Chu Kính Nhân muốn thổ huyết, con gái hướng ngoại cũng hướng lên tận trời rồi, "Mày đừng về nữa!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, Chu Tú Mẫn lại hờ hững, "Em không về vậy anh mang đến đi!"
Chu Kính Nhân: "..."
Chu Kính Nhân còn có thể nói gì nữa? Hắn chỉ có thể tức giận muốn xiên chết Chu Tú Mẫn. Năm đó quyết định để Chu Tú Mẫn học khảo cổ là tốt hay xấu đây? Lúc này xem ra là xấu chết mất.
Chu Tú Mẫn nói với Lâm Bội Linh bọn họ có chuyện, rồi kéo Chu Sa xuống xe bắt xe đến Trân Bảo Hiên. Quả nhiên Chu Kính Nhân cử một nhóm người nho nhã đứng trước cửa văn phòng đợi bọn họ, cho dù biểu tình méo mó trên mặt những người đó chẳng có chút quan hệ nào với nho nhã. Chu Kính Thanh cũng ở đó.
Kiếm Tần Vương là do Chu Kính Nhân vất vả nghìn trùng mới mang được từ Quảng Tây về, bởi vì thứ này còn suýt lấy mạng Chu Kính Thanh, phải mang cho người ta, hắn thật sự có chút không nỡ. Nhưng Chu Kính Thanh khuyên hắn: Cô gái này không phải người đơn giản, chỉ sợ không lừa được, hơn nữa, Tú Mẫn đã biết chuyện – hắn lúng túng giải thích chuyện mình lỡ lời với Chu Tú Mẫn – chúng ta lừa con bé, lại khiến con bé phản cảm. Hơn nữa, quả thật kiếm Tần Vương quá nguy hiểm, chúng ta vẫn nên từ bỏ thôi.
Phàm là bảo vật trong thiên hạ, đương nhiên cũng là vật hung, cho nên "hoài bích kì tội" (giấu ngọc trong người đều có tội). Đạo lí này, không phải Chu Kính Nhân không hiểu. Nhà họ Chu bọn họ bây giờ vận thế không vượng, chỉ sợ đồ vật này thật sự sẽ gây ra họa lớn, hơn nữa lời Chu Kính Thanh rất có lí, cuối cùng Chu Kính Nhân đồng ý giao kiếm Tần Vương cho Chu Sa theo giao ước. Nhưng Chu Sa không biết bọn họ vào mộ Tần Vương, lấy được kiếm Tần Vương, cho nên vừa mở ra, nhìn thấy đồ bên trong hộp gỗ liền kinh hãi biến sắc. Cô mượn một đôi găng tay trắng từ Chu Kính Nhân, cầm lên tỉ mỉ quan sát, lại lấy chiếc kính lúp luôn đặt trên bàn làm việc của Chu Kính Nhân, tiếp tục quan sát...
"Kiếm Tần Vương dài ba tấc, trên thân khắc hai tám chòm sao, mặt sau có chữ, chữ ghi nhật nguyệt tinh tú, ghi lại non sông. Thấy bóng mà không thấy hình, lưỡi kiếm sắc nhọn tốt nhất không nên chạm vào, nhanh như tia chớp, dễ dàng xuyên qua mọi thứ."
Chu Sa quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn với ghi chép và miêu tả về kiếm Tần Vương, thậm chí cô đã từng nhìn thấy mẫu vật được các nhà Sử học mô phỏng dựa theo sử sách, nhưng căn bản không có cách nào tưởng tượng đến thanh kiếm trước mặt. Cho dù trải qua ngàn năm lịch sử, đã nhuộm lên màu quá khứ, nhưng vẫn còn sắc bén, vẫn khí phách như thế, khiến người ta khó mà di chuyển tầm mắt. Chu Sa giống như run rẩy kêu lên, "Tôi muốn gọi giáo sư đến! Tôi muốn gọi giáo sư đến!" Cô kêu lên liên tiếp hai câu, khuôn mặt trắng bóc kích động đến ửng đỏ. Chu Kính Nhân cho rằng Chu Sa không tin bản thân, không tin nhà họ Chu bọn hắn, sắc mặt vô cùng khó coi, âm thanh có chút lạnh lùng, "Chu Kính Nhân tôi nói được làm được, đây quả thật là đồ mang ở mộ ra. Tùy cô gọi giáo sư chuyên gia đến kiểm tra."
Chu Sa vội vàng lắc đầu, "Không phải không phải..." Cô gấp gáp giải thích, "Nếu thật là kiếm Tần Vương, cô Chương sắp được cứu rồi."
Anh em nhà họ Chu biết cô Chương... là Oa Oa, đột nhiên nghe Chu Sa nhắc tới Oa Oa, còn liên quan đến sống chết, vô thức ngây người. Chu Tú Mẫn không biết chuyện Oa Oa bí mật gặp cô Trịnh, cô Trịnh còn để Chu Sa kiểm tra cho Oa Oa, vô thức nhăn mày, thế là hỏi ra nghi hoặc của anh em nhà họ Chu, "Cô Chương? Là cô Chương nào? Sao cậu lại quen cô ấy?"
"Là cô Chương được nhà họ Chương ở phương nam, được nuôi lớn theo cách nuôi dưỡng 'Đàm Thi'. Không phải cô ấy chữa bệnh cho anh cậu sao?" Chu Sa chìm đắm trong hưng phấn phát hiện kiếm Tần Vương, không chú ý đến bầu không khí kì dị của anh em nhà họ Chu. Chu Tú Mẫn không nói cho Chu Sa biết, vậy tại sao Chu Sa lại biết chuyện này, vô thức sửng sốt, "Sao cậu lại biết?"
"Giáo sư nói!"
Chu Tú Mẫn: "..." Lão yêu quái này!
Chu Sa trưng cầu ý kiến của bọn họ: "Tôi có thể gọi điện thoại cho giáo sư để cô ấy đến đây xem không?"
Chu Kính Nhân trầm ngâm một lát, "Đồ cho cô rồi, hay là, các cô về nhà tự nghiên cứu?" Dù sao người ta đường đường chính chính là giáo sư, bên quan bên trộm...
Chu Sa đương nhiên nghe hiểu ý, gật đầu. Chu Tú Mẫn cất bảo kiếm vào trong hộp gỗ, lại kéo Chu Sa đi, Chu Kính Thanh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xung phong đưa họ đi. Lúc sắp rời đi, Chu Kính Nhân do dự một lát, hỏi Chu Sa: "Cô định làm gì với nó?" Chu Sa đương nhiên: "Không làm gì cả. Đây là bảo vật Quốc gia, tôi sẽ giao trả Quốc gia."
Bởi vì Chu Sa nói như đây là chuyện đương nhiên, cho nên Chu Kính Nhân không phản ứng kịp. Hắn có chút hoang mang, không biết làm sao gật gật đầu, "Ồ ồ!" trong lòng có một cảm giác nghi hoặc "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?"
Chu Sa gọi điện cho cô Trịnh, hỏi cô Trịnh ở đâu, liền đi thẳng đến đó, Chu Kính Thanh sợ giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tự mình lái xe đưa bọn họ đi. Cô Trịnh ở nhà riêng trong trung tâm thành phố, vừa nhìn thấy kiếm Tần Vương liền sửng sốt, nhưng cô cũng không phải là chuyên gia nghiên cứu Ngụy Tấn, liền gọi ngay cho giáo sư Liêu, "Thầy Liêu, có bảo vật, nhanh qua đây."
Cô Trịnh bình thường nghiêm khắc, cô Trịnh đã nói là bảo vật, vậy chính là bảo vật. Liêu Cảnh Hưng hân hoan vui sướng chạy đến, vừa nhìn thấy kiếm Tần Vương suýt chút nữa ngất đi, kinh hỉ này đáng sợ quá! "Cái này... cái này ở đâu ra?" Âm thanh có chút run rẩy, trong mắt Chu Tú Mẫn, ánh mắt này, biểu cảm này không khác gì Chu Sa khi nhìn thấy kiếm Tần Vương, Quả nhiên là thầy trò!
Cô Trịnh không kiên nhẫn, "Thầy đừng quan tâm cái này, mau xem xem là thật hay giả!"
Ông thầy cẩn thận nâng kiếm lên, nhẹ nhàng cẩn thận như nâng một đứa trẻ sơ sinh, rất lâu, trịnh trọng gật gật đầu. Cô Trịnh xoa xoa huyệt thái dương, "Thầy Liêu, thầy nhìn kĩ chưa?"
Giáo sư kiêu ngạo, "Ta không nhìn sai bao giờ."
"Trước tiên kiếm này giao cho thầy bảo quản, còn có việc cần dùng, thầy đừng lộ ra ngoài." Cô Trịnh bàn giao, lại nhìn sang Chu Sa và Chu Tú Mẫn, "Không vấn đề chứ?" Hai người đương nhiên không dám phản đối, đồng loạt lắc đầu. Cô Trịnh lại nói với Chu Tú Mẫn, "Lập tức sắp xếp cho tôi gặp mặt anh trai em, tôi có ít vấn đề muốn hỏi thăm cậu ấy."