Ngay lúc đó, người đàn ông đứng tuổi mặc đồ Trung Sơn màu xanh nhạt, dáng vẻ trang nhã khách sáo tiễn ông lão bụng phệ ra về. Nơi đây là cửa hàng kinh doanh có tiếng ở địa phương, người vừa đi ấy đã mua một chiếc bình Như Ý hoa bướm rực sắc giá cả triệu tệ ở Trân Bảo Hiên. Người đàn ông đứng tuổi tên Chu Kính Nhân, là chủ nhân của Trân Bảo Hiên. Hắn khách khí tiễn vị khách ra về, nhìn thấy trong tay giám đốc tiền sảnh đang cầm đồ vật, hỏi là cái gì, giám đốc tiền sảnh đơn giản thuật lại câu chuyện. Người đàn ông cười khà khà một tiếng, "Được rồi, vừa hay ta cũng muốn về nhà, cầm giúp con nhóc này vậy!" Giám đốc liền cung kính đưa chiếc túi vải đựng mảnh chạm ngà cho người đàn ông kia.
Chu Kính Nhân nhận lấy, đột nhiên chau mày, dừng sức hít hít, rồi lộ ra biểu cảm không thể tin nổi, đem túi vải đặt lên mũi, lại ra sức mà ngửi lấy ngửi để. Giám đốc tiền sảnh ngạc nhiên nhìn hắn, cũng không dám hỏi, đợi hắn buông chiếc túi vải ra mới hỏi sao thế, Chu Kính Nhân lắc lắc đầu, không nói câu nào nhanh chân đi vào phòng. Bên trong có một ông già đen gầy, mặc bộ quần áo ngắn rất giống dân giang hồ đang ung dung uống trà. Ông là Chu Đức Văn, là bậc cha chú có đệm "Đức" của nhà họ Chu, tướng mạo tuy không kinh người, nhưng lời nói rất có trọng lượng trong nhà họ Chu, cũng là một tay chơi đồ cổ, đương nhiên, "dưới đất" cũng vậy.
Chu Kính Nhân đem chiếc túi vải trong tay đưa cho Chu Đức Văn, "Chú nhìn xem!"
Chu Đức Văn từ tốn uống xong chén trà mới đặt chiếc chén trắng tuyết xuống rồi mới nhận lấy, móc ra xem, không nhịn được cười lên, "Đây không phải là đồ chơi Chu Lão Nhi tặng cho Tiểu Mẫn à? Sao thế?"
Mặt mày Chu Kính Nhân ngưng trệ, "Không phải, chú ngửi mùi cái túi xem."
Chu Đức Văn nhìn sắc mặt ngưng trệ của hắn, không giống nói đùa, vội đưa túi vải lên mũi, ngửi một cái, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ông nghi hoặc nhìn Chu Kính Nhân, "Đây là..."
"Không sai! Là mùi 'Bích Huyết Xích Luyện'."
Bích Huyết Xích Luyện là một loại thuốc. Người biết đến nó cực ít. Nhà họ Chu có cơ hội biết đến là bởi trong một lần trộm mộ, nhặt được cuốn sách rách nát, bên trong có nhắc đến nó.
Nghe nói đây là một loại thuốc dùng trong cung đình, xuất hiện từ thời Hậu Tấn. Khi đó, cung đình Hậu Tấn có sở trường dùng thuốc độc, Hoàng đế sợ hãi có người hãm hại mình liền nuôi dưỡng một đám người thử độc gọi là "Đàm Thi". Trong đám người thử độc đó có một nhóm chuyên trách gọi là "Đản Thi". Nhóm người nuôi "Đàm Thi" đó đã nắm bắt được một số phương pháp nhất định trong quá trình nuôi dưỡng, rồi từ từ hình thành nên một tộc người, phương pháp nuôi dưỡng ấy cũng chỉ lưu truyền trong tộc, không truyền ra ngoài.
Cách thức nuôi dưỡng Đàm Thi cực kì hung ác, nghe nói lúc đó những đứa trẻ được nuôi dưỡng huấn luyện không chịu được độc tính mà tử vong "xác chết chất thành núi". Về sau một vị Hoàng đế trẻ tuổi của nhà Tấn ghét "Đàm Thi" nham hiểm, hạ lệnh giết bỏ toàn bộ tộc "Đàm Thi", còn hạ lệnh, "Trong cung nuôi những kẻ đó, không ngoại lệ, chém!" Chính là nhắc nhở, nếu còn nuôi thứ người đó, dù là Hoàng hậu, Thái tử hay Hoàng thân quốc thích, cũng giết không tha!
Từ đó Đàm Thi biến mất trong cung đình nhà Tấn.
Nhưng không biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Trong những giai đoạn lịch sử khác nhau, thỉnh thoảng có thể nghe được tung tích của "Đàm Thi", chẳng qua là... đổi cái tên mà thôi!
Nghe nói hoàng đế Thiên Long có thể sống đến 108 tuổi, được xưng Thượng hoàng Thái thượng hoàng trăm tuổi thọ hơn người, là bởi bên cạnh ông có một "Đàm Thi", vị "Đàm Thi" này chính là Phi tử của ông, phong hiệu "Phi", sử sách có nhắc: "Phi vô dị sắc, thượng thậm ái chi. Tẩm phi tần, diệc lệch môn ngoại hậu chi." Có nghĩa là, Phi tử được phong hiệu "Phi" tuy không xinh đẹp, nhưng được Hoàng thượng vô cùng sủng ái. Vua dù có ngủ cùng phi tần khác, cũng muốn nàng đợi ngoài cửa. Sử sách còn mập mờ nhắc tới những Phi tần khác ghen ghét "Phi", dùng độc giết nàng, nhưng không ai thành công. Sử sách còn nhắc, cấm điện mà "Phi" ở, "không có nổi một con kiến" – có thể thấy "Phi" mang trong mình một thân máu độc, ngay đến một con kiến cũng không dám đến gần. Sau này vị "Phi" này chết bởi một đồ vật kì quái, sử sách không nhắc đến, chỉ nói, "vật khắc". Chỉ sợ đến chính người viết sử cũng không biết do nguyên nhân, chỉ đành qua loa cho xong chuyện.
Lần cuối cùng xuất hiện, là vào những năm 50 trong nhà họ Lâm ở Thượng Hải, sau khi nhà họ Lâm sở hữu được món đồ này, nghe nói "già trẻ đều khỏe mạnh", ngay đến cả cậu ba nhà họ sắp chết vì bệnh cũng khỏe lại, chỉ là vì thời thế, cả gia tộc không chết vì bệnh nhưng lại bị đánh chết. "Đàm Thi" cũng mất tăm mất tích từ đó, cách thức nuôi Đàm Thi cũng thất truyền từ khi gia tộc nhà họ Lâm bị diệt vong. Mà không biết ông nội nhà họ Chương kiếm đâu được thứ bảo bối này, nuôi được ngọc châu xanh đã khó, muốn nuôi được loại ngọc châu ngà bảo bối quý giá này, mỗi ngày đều phải cho uống một loại thuốc, chính là "Bích Huyết Xích Luyện".
Gọi là Bích Huyết Xích Luyện là bởi, ngự y trong cung đình nhà Tấn đã điều chế ra một loại thuốc có thể trung hòa với độc tố của Đàm Thi. Nhưng bọn hắn không biết phương pháp chi tiết điều chế loại thuốc đó, bởi cuốn văn thư mà họ trộm được không nguyên vẹn, nhưng bọn hắn cũng biết đại khái, dựa theo đó mà điều chế ra một loại viên giải độc rất được săn đón. Thuốc viên đó có hương vị rất giống Bích Huyết Xích Luyện, cũng khá giống với mùi thuốc trên cơ thể của quý cô nhà họ Chương. Nhưng loại thuốc viên này tương đối đắt đỏ, hiếm khi lưu truyền ra ngoài, vậy nên, chiếc túi được một người xa lạ trả lại, lại ngửi được vị thuốc "Bích Tuyết Xích Luyện", Chu Kính Nhân lấy làm sửng sốt. Hắn khẳng định, A Mẫn không có khả năng tiếp xúc với "Bích Tuyết Xích Luyện".
Cho nên, mùi vị Bích Huyết Xích Luyện này đáng để đào sâu nghiên cứu.
Hắn khẳng định cái túi vốn không mang mùi hương này, hắn đích thân đưa cho A Mẫn nên không thể không biết, còn A Mẫn lại không có khả năng tiếp xúc, vậy chỉ có thể là vấn đề từ người đến trả đồ.
Chu Đức Văn cười nói, "Thôn quê hẻo lánh nhiều chuyện quái dị, liệu có phải có ai đó chế ra loại thuốc có mùi hương gần giống hay không? Mũi chó của cháu ngửi được đấy? Nếu không thì là từ một quý cô họ Chương khác?"
Chu Kính Nhân cười một cái, "Quý cô nhà họ Chương? Để nuôi được loại ngọc châu ngà này, ngay đến nhà họ Chương cũng đổ máu mới nuôi được, người bình thường lấy đâu ra bản lĩnh này? Có lẽ giống chú nói, trùng hợp thôi."
Hắn về nhà, vẫn gọi Chu Tú Mẫn đến hỏi, Chu Tú Mẫn cảm thấy chẳng qua chỉ là đồ đần độn quê mùa giày quân đội, không muốn để Chu Sa liên lụy đến những việc rắc rối của gia tộc, bèn cố ý mất kiên nhẫn nói, "Nhìn cô ta giống như người bệnh, trên người không có mùi thuốc thì mùi gì? Ngược lại anh đấy, được mệnh danh là mũi thính, ngay cả trên người em dùng nước hoa gì cũng không ngửi ra, giả vờ lợi hại gì chứ. Hừ!"
"Mày..." Chu Kính Nhân tức sôi máu, hừ, "Ai biết được mày dùng mấy thứ linh tinh gì!"
"Không phải anh được gọi là gì mà 'Một ngửi là biết, còn thính hơn mũi chó' sao, tóm được ai cũng sủa, làm như mình thực sự là chó ấy!"
"Mày!" Chu Kính Nhân tức phát hỏa, nhảy lên đuổi đánh Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn cười "hi" trốn ra bên ngoài, còn đứng trước cửa làm mặt quỷ, Chu Kính Nhân tức giận muốn đuổi theo đập cho mấy đập.
"Được rồi!" Bà nội bước ra, "Tuổi cũng không nhỏ, lại thích giận dỗi với em gái, còn ra thể thống gì!"
"Bà nội, bà không biết đấy, con bé này rất biết cách chọc người! Ỷ vào..." Hắn muốn nói, ỷ vào việc được người trong nhà nuông chiều, không coi ai ra gì, nhưng lại thấy mình nhỏ nhen, giống như đang ghen ghét, liền ngậm chặt mồm.
Bà nội nói, "Con đấy, hơn con bé nhiều tuổi vậy, nên học khí khái của người trưởng thành cùng anh trai, con bé mới nhiêu tuổi? Con còn muốn kì kèo với nó sao?" Rồi lại hỏi, "Việc lần trước bà nói với con, đã làm đến đâu rồi?"
"Xong rồi ạ! Nhưng con nhóc đó chê huấn luyện quân sự mệt mỏi, đợi kì huấn luyện kết thúc mới đến báo danh, nói thế nào cũng không nghe!"
Bà nội thở dài một cái, "Con bé có thể đi học là tốt rồi, việc này tùy nó đi! Con bé thiên phú tốt, năng lực cũng mạnh, chỉ là không có tâm trí học hành, bây giờ bắt buộc phải học, còn cái khác thì dạy từ từ!"
Chu Kính Nhân nói thầm trong lòng, nếu dạy được thì sớm đã dạy rồi! Có dạy nổi không? Ngoài miệng thì đáp: "Vâng thưa bà nội!"