Bà nội Chu cũng không dám chắc, cho nên muốn thăm dò Chu Sa. Bà gặp Chu Sa, cũng không nói nhiều, chỉ tha thiết kể lại tình hình trong nhà: Thằng ba trúng độc, phương thuốc trong nhà bị cướp đi, tình hình tồi tệ. Bà không hỏi Chu Sa có phương thuốc hay không, cũng không mở miệng đòi lấy, bà chỉ uyển chuyển biểu đạt ý nguyện hi vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của đối phương. Thậm chí nguyện vọng này cũng rất yếu ớt, mục đích lớn hơn là truyền tin thăm dò đối phương. Nhưng đột nhiên Chu Sa hiểu ra: Anh ba Chu Tú Mẫn trúng độc, vì để có được sự giúp đỡ nhà họ Chương (Oa Oa) nên đem phương thuốc tổ truyền cho nhà họ Chương. Không có phương thuốc, tình hình nhà bọn họ liền rơi vào hỗn loạn. Nhà họ Chu muốn có phương thuốc mới từ cô (thuốc màu xanh lục), Chu Sa liền hiểu ra, vì áp lực của gia đình cho nên Chu Tú Mẫn không vui.
Chu Sa im lặng rất lâu. Bà nội Chu cũng rất nhẫn nại đợi cô. Lúc lâu sau, Chu Sa hỏi ra suy nghĩ không nói cũng biết của bà: "Cho nên bà cần phương thuốc của viên thuốc xanh lục?"
Bà nội Chu nghe xong trong lòng "cạch" một tiếng, quả nhiên. Bà đang định tính toán nên diễn đạt thế nào, Chu Sa lại nói: "Quả thật cháu và Tú Mẫn là bạn tốt, nhưng cháu không có quan hệ gì với gia đình bà. Cháu cho Tú Mẫn thuốc, đó là tình bạn của cháu, đương nhiên, cháu cho cậu ấy xong, cậu ấy cho ai là quyền tự do của cậu ấy, nhưng suy cho cùng cháu cũng không nợ gia đình bà. Cho nên, cháu không có nghĩa vụ phải đem phương thuốc cho bà..."
Trong lòng bà lại "cạch" một tiếng, từ lúc bà nội Chu đào được điểm mấu chốt của cô, bà cho rằng đây là một cô gái đơn thuần dễ nói chuyện, xem ra bà nhìn sai rồi. Bà nhìn khuôn mặt đang rũ mi im lặng của cô, chậm rãi mở lời: "Cho nên, ý của cháu là? Nghe cháu nói, là có điều kiện sao? Chỉ cần nhà họ Chu ta có thể làm được, ta nhất định sẽ đồng ý."
"Quả thật cháu có yêu cầu. Nếu bà đồng ý, cháu có thể lập tức đưa phương thuốc cho bà." Chu Sa ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, bà nội Chu gật đầu, "Cháu nói đi."
"Thứ nhất, sau này gia đình bà không được can thiệp vào bất kì chuyện gì Tú Mẫn thích, nói đơn giản là, không thể can thiệp vào tự do của cậu ấy. Thứ hai, cháu muốn biết vị trí chính xác của ngôi mộ kia. Thứ ba, cháu muốn đồ lấy ra từ trong đó."
Bà nội Chu thở dài, điều kiện thứ nhất và thứ hai cũng không có gì, nhưng điều kiện thứ ba... chấn động qua đi, bà điềm tĩnh mở miệng: "Kính Thanh không lấy được đồ gì từ bên trong. Nó có thể quay về đã là kì tích, vốn không thể mang theo đồ gì."
Chu Sa kiên định lắc đầu, "Cháu không tin!" Tú Mẫn từng nói, anh ba của mình có ngã xuống cũng phải nắm được bùn cát, nói tay không quay về, dù thế nào cô nhất định cũng không tin. Cô lấy giấy bút trong cặp ra, xoạt xoạt xoạt viết tên các loại thuốc, "Đây là phương thuốc, đợi sau khi cháu lấy được đồ, cháu sẽ nói hàm lượng điều chế cho bà. Thưa bà, không lâu nữa cháu phải đến Mẫn Xuyên khảo cổ, xin bà hãy cho cháu câu trả lời trước lúc đó, nếu không cháu sẽ coi như không biết chuyện gì. Tạm biệt bà!" Chu Sa lễ phép tạm biệt, sau đó rời đi, bà nội Chu gọi cô lại, ánh mắt như sáng như bó đuốc nhìn cô: "Cho dù có đồ, cháu muốn làm gì? Cháu muốn xử lí như thế nào?"
"Thưa bà, đó là chuyện của cháu." Chu Sa điềm tĩnh nói, gật gật đầu, quay người rời đi. Thật ra Chu Sa cũng không nghĩ sẽ làm gì, hay xử lí thế nào, thậm chí cô không biết thật sự có hay không, cho dù có, cô cũng không biết là gì. Cho dù bà nội Chu có dùng vô số thứ để lừa gạt, bản thân cũng không có cách nào nhận biết. Chu Sa chỉ biết bà nội Chu muốn thử cô, cô cũng muốn "vậy cháu cũng thử bà một chút xem sao". Nhìn biểu hiện của bà nội Chu, cô đoán đúng rồi. Cô về trường, ngồi đọc sách nhưng lại nghĩ mãi về chuyện này, sau đó lại bị Lưu Di kéo đi giao lưu. Sau đó...
Chu Tú Mẫn nhìn khuôn mặt sắp khóc của Chu Sa, đột nhiên cảm thấy trái tim đau đớn như bị xé ra ngàn mảnh: Nếu có thể, Chu Tú Mẫn thật muốn xông về nhà lấy phương thuốc rồi quay lại vứt trả cô, sau đó hung hăng gào lên: Cậu đần độn à, cho cái gì mà cho. Cậu nợ mình cái gì à? Nhưng cô ấy không thể, bà nội không phải là anh cả hay anh ba mà có thể dây dưa sống chết, vừa khóc vừa làm loạn vừa dọa chết, phương thuốc vào tay bà nội rồi, sẽ không thể đòi lại. Nếu đòi lại được thì thế nào, chẳng qua cũng chỉ là tờ giấy vụn, thứ quan trọng như thế, chắc chắn bà nội đã khắc vào tim. Rất nhiều cảm xúc đang giãy giụa trong nội tâm, nhưng cô ấy lại không nói ra được, chỉ cảm thấy rất mệt, rất muốn chạy trốn hiện thực đi ngủ một giấc. Chu Tú Mẫn không nghe được những lời tình cảm nồng nàn đó, lúc này nội tâm chỉ cảm thấy bi ai, dù có chết đi cũng tốt hơn hiện tại.
Chu Sa bước đến, kéo lấy tay Chu Tú Mẫn, ánh mắt mông lung ngập nước van nài: "Tú Mẫn..." Chu Tú Mẫn nhẹ nhàng rút tay ra, âm thanh tràn đầy bất lực bi thương, "Mình về nhà đây." Cô ấy chầm chậm cất bước, muốn bắt một chiếc tắc-xi bên đường, Chu Sa cũng đi theo, "Tú Mẫn..."
Chu Tú Mẫn đột nhiên cảm thấy rất phiền phức, rất nóng nảy, còn có cả ý định giết người. Cô ấy tức giận quay đầu, âm thanh hung hăng khiến nửa con phố nghe thấy: "Đủ rồi. Đừng theo mình nữa. Mình không muốn thấy cậu. Mình không nợ cậu, hiểu không? Cút đi!"
Lúc đó có một chiếc xe dừng trước mặt, Chu Tú Mẫn chui vào trong, "pằng" đóng cửa lại. Chiếc xe nổ máy, nước mắt của cô ấy không kìm lại được, điên cuồng trào ra, lệ rơi đầy mặt. Chu Tú Mẫn mơ màng về đến nhà riêng. Vị Nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp đi làm vẫn trọ ở nhà cô ấy đúng lúc được nghỉ nhàn nhã ở nhà xem tivi, nhìn thấy Chu Tú Mẫn như âm hồn lướt qua liền giật thót, chào hỏi, "Chu Tú Mẫn..." Đột nhiên phát hiện sắc mặt Chu Tú Mẫn rất khó coi, liền ngậm miệng, cẩn thận hỏi: "Em sao thế?" Chu Tú Mẫn không quan tâm đến cô nàng, như hồn ma đi về phòng, sau đó nằm vật ra giường. Đầu óc Chu Tú Mẫn trống rỗng, không nhớ được gì, thân thể nặng nề, cô ấy rất buồn, nhưng cô ấy còn không cảm nhận được buồn bã, cảm giác giống như cả thế giới này nợ bản thân. Thật ra là cô ấy nợ cả thế giới. Chu Tú Mẫn khà khà cười lên kì quái, co người lại, nước mắt cứ thế chảy xuống. Trước giờ Chu Tú Mẫn chưa từng thử hận ai đó, nhưng bây giờ cô ấy hận bà nội, rất hận. Cô ấy hận anh cả, anh ba, hận bọn hắn lòng tham không đáy, càng hận bản thân, do bản thân làm bộ mặt thối ép Chu Sa giao ra phương thuốc, bởi vì Chu Sa muốn cô ấy vui. Cô ấy là người có lỗi với Chu Sa nhất trong chuyện này. Giả vờ cao quý, giả vờ lạnh lùng, bản thân đúng là một con ngốc. Chu Tú Mẫn hung hăng tát mình, tát đến khi mặt sưng lên vẫn tiếp tục tát, sau đó lại khóc hu hu. Vị Nghiên cứu sinh nghe được động tĩnh rất nhỏ bên trong, cắn răng "hừm" thở dài, có chuyện gì thế?
Chu Tú Mẫn mơ màng nằm nửa ngày, khóc mệt rồi, lại cảm thấy bản thân không thể tiếp tục như thế, phương thuốc vào tay bà nội rồi, cô ấy cũng không thể đòi lại, vậy bản thân phải đòi quyền lợi cơ bản nhất cho Chu Sa. Chu Tú Mẫn dùng sức ấn huyệt thái dương, giống như có thể ngừng lại được cảm xúc hoảng loạn đến hồ đồ của bản thân. Chu Sa nói thôn cô phải sửa đường, cô rất vui, sửa đường cần rất nhiều tiền, chí ít cô ấy có thể kiếm chút tiền cho Chu Sa...
Đó là việc duy nhất cô ấy có thể làm, có thể bù đắp. Chu Tú Mẫn như tìm kiếm được động lực, nhanh chóng nhảy xuống giường, gọi điện thoại cho mẹ, "Mẹ, anh ba có nhà không ạ?"
"Có. Sao thế?"
"Không ạ. Mẹ bảo anh ấy đợi con. Con về ngay đây."
Chu Tú Mẫn nhanh chóng bắt chiếc tắc-xi về nhà. Chu Kính Thanh sớm nghe chuyện bà nội lấy được phương thuốc, nhưng không dám nói với Chu Tú Mẫn, nghe Chu Tú Mẫn muốn tìm hắn là biết có chuyện xấu rồi, thế là cắn răng làm công tác tư tưởng. Hắn sợ mẹ biết anh em hắn có mâu thuẫn, bèn ra cửa đợi cô ấy từ sớm, vừa nhìn thấy Chu Tú Mẫn liền kéo cô ấy đi, "Tú Mẫn, anh em mình đi nơi khác nói chuyện."
Ánh mắt Chu Tú Mẫn sắc nhọn nhìn hắn, sao thế, dám làm không dám nhận? Chu Tú Mẫn nghiến răng nghiến lợi, Chu Kính Thanh gấp gáp, "Anh không nói với bà nội, bà nội tự phái người đi nghe ngóng. Anh thật không nói. Anh thề!"
Âm thanh sắc nhọn của Chu Tú Mẫn bỗng biến thành lạnh như băng, tàn khốc vô tình: "Em muốn tiền!"
"Được được được! Anh cho! Chu Kính Thanh thở phào, nói liền một hơi, "Anh cho anh cho anh cho, em đừng giận, đừng giận nhé!"
"Năm triệu."
"Cái này..." Con số lớn như thế khiến Chu Kính Thanh ngẩn người, "Tú Mẫn, có phải..."
Chu Tú Mẫn đột nhiên nổi nóng, ánh mắt dữ dằn, nhìn vào mắt Chu Kính Thanh như thể hận không thể nhào tới nuốt hắn, Chu Kính Thanh hoảng hốt, dường như gật đầu theo quán tính, "Cho cho cho!"
Chu Tú Mẫn gầm lên, "Lập tức!"
Chu Kính Thanh cắn răng, "Tài khoản của anh không có nhiều tiền như thế, ở cửa hàng có tiền, muốn lấy phải đợi anh cả đồng ý. Anh đưa trước cho em một nửa được không?"
Chu Tú Mẫn rít ra từ khẽ răng: "Không được! Ngay, lập tức, em muốn ngay bây giờ!"
"Em..." Chu Kính Thanh cũng bị thái độ điên cuồng của Chu Tú Mẫn bức điên, "Tú Mẫn, em bình tĩnh chút, người bạn kia của em còn có điều kiện, chúng ta phải mang kiếm Tần Vương cho em ấy..." Lời vừa nói ra, Chu Kính Thanh hận không thể cắt đứt đầu lưỡi, xong rồi...
Chu Tú Mẫn lạnh lùng nhìn hắn, như thể không nghe thấy gì, "Vậy thì thế nào?"
Chu Kính Thanh cảm thấy em gái hắn thật sự bị ma nhập, vì một người ngoài mà đối xử với người nhà như thế, hắn thở dài một tiếng, "Được rồi, anh đến cửa hàng viết chi phiếu cho em."
Chu Tú Mẫn không lên tiếng, cùng hắn đến Trân Bảo Hiên, Chu Kính Thanh nói chuyện với cô ấy suốt dọc đường nhưng không thành công. Đến phòng làm việc của Chu Kính Nhân ở Trân Bảo Hiên, Chu Kính Thanh lấy ra chi phiếu đã kí tên của Chu Kính Nhân trong két bảo hiểm, viết ra con số năm triệu đưa cho Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn không lên tiếng nhận lấy, quay người muốn đi, Chu Kính Thanh nhìn bộ dạng lạnh lùng như cả thế giới nợ mình của Chu Tú Mẫn, thở dài, "Con nhóc Mẫn này, em không cần như thế, thật ra em ấy còn chưa đưa hàm lượng... Người bạn đó của em, cũng không phải người đơn giản, em..." Hắn muốn nói em đừng để bị người ta lừa, nhưng thấy bộ dạng trầm ngâm của Chu Tú Mẫn, giống như nếu hắn dám nói ra sẽ liều mạng với hắn, liền ngậm miệng, "Chúng ta... anh cũng không ngờ bà nội sẽ làm thế... anh... anh xin lỗi."
Chu Tú Mẫn nghe tới việc Chu Sa chưa đưa hàm lượng thuốc, ngẩn ra, sau đó nghe Chu Kính Thanh xin lỗi, cả người cứng lại. Cô ấy ra lệnh cho bản thân phải cứng rắn, lạnh lùng đáp lại: "Đừng lo, cậu ấy là người giữ chữ tín. Em lấy mạng em ra đảm bảo."
"Em..." Chu Kính Thanh tức đến phát run, hắn không ngờ cô em gái hắn có thể bóp méo lời hắn đến mức này, hắn bất lực xua tay, "Cút đi! Bị em làm tức chết rồi."
Chu Tú Mẫn đi rồi, một đường hoang mang ra khỏi Trân Bảo Hiên, cô ấy đến ngân hàng gần nhất, chuyển số tiền đó vào tài khoản của Chu Sa. Tiền vừa vào tài khoản, lúc này Chu Sa đang bứt rứt nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vội vàng móc ra, vừa nhìn, bị con số trước mặt làm giật nảy mình, dường như cảm thấy bản thân hoa mắt. Chu Sa đếm lại mấy lần, mới xác định mình không hoa mắt cũng không đếm sai, cô vội vàng gọi điện cho Chu Tú Mẫn, chỉ có Chu Tú Mẫn biết số tài khoản của cô, cũng chỉ có khả năng là Chu Tú Mẫn gửi tiền, "Tú Mẫn..." Điện thoại vừa bắt máy, Chu Sa vội vàng gọi, "Cậu sao thế, cậu gửi tiền cho mình à?"
"Chu Sa, tha thứ cho mình được không? Mình cầu xin cậu tha thứ cho mình. Xin lỗi. Tiền đó, để... để sửa đường trong thôn... được... được không?" Chu Tú Mẫn muốn bình tĩnh nói lời xin lỗi, nhưng tâm tình hoảng loạn, cảm xúc mất khống chế. Chu Sa nghe tiếng cô ấy khóc, lòng nóng như lửa đốt, "Tú Mẫn, cậu ở đâu? Cậu ở đâu, mình đến ngay."
"Xin lỗi!" Chu Tú Mẫn cắn môi, nói xong liền cúp điện thoại, bị nước mắt che lại không còn thấy gì. Cô ấy ôm mặt chầm chậm ngồi xuống, ôm lấy đầu gối ở bậc thềm trước cửa ngân hàng, giống như đứa trẻ tủi thân, đau lòng khóc lên.