Sau này, căn cứ theo tình trạng một lượng lớn lăng mộ đã bị phá hủy ở Quảng Tây có thể thấy được, rất có khả năng lúc đó Tưởng Giới Thạch đã cử bộ đội đặc chủng, chính là mấy nghìn bộ đội đen đủi đi "mò vàng" kia, một tiểu đội do thiếu tá Frankie dẫn đầu, hồi báo xong liền mất tích bí ẩn ở nơi đây. Vì sự mất tích của hắn, Quốc dân Đảng cùng đồng minh đã nhiều lần phái người đi cứu trợ, tiến vào Thanh Miêu tìm kiếm, nhưng ngoài việc mất đi một tiểu đội cũng không thu hoạch được gì. Bộ Văn vật suy đoán rất có khả năng xảy ra hai tình huống: Một là, nổi lòng tham, làm phản. Hai là, sự cố ngoài ý muốn, loại sự cố này có khả năng dẫn đến tiểu đội của Frankie bị tiêu diệt. Khi đó Quốc dân Đảng phái vô số gián điệp đến Quảng Tây tiến hành điều tra ngầm nhưng không có kết quả, nên có thể loại trừ tình huống đầu tiên. Nếu là tình huống thứ hai, toàn bộ bảo vật nhóm bộ đội lúc đó mang theo rất có khả năng vẫn còn ở Thanh Miêu. Tư liệu tình báo tầng tầng lớp lớp gửi đến, cuối cùng lãnh đạo quyết định tiến hành tìm kiếm bảo vật. Lãnh đạo được biết đại học Tây Hoa có hoạt động khảo sát ngoại khóa ở đó, cũng cử thêm mấy người đến tiếp xúc, nhưng cô Trịnh muốn giá cao, các bộ ngành suy nghĩ đến tình hình thực tế liền từ chối, tự phái người tiến hành hoạt động. Đương nhiên, những hoạt động đó đều bí mật, nhưng đều tay trắng ra về, đây cũng là "một nhóm người" trong lời của ông chủ nhà nghỉ. Nhưng ngọn núi này thật sự quá kì dị thần bí, cuối cùng các bộ ngành cắn răng đồng ý với cô Trịnh, "tám phần mười tổng giá trị bảo vật tìm được", vốn là "mười", "tám" đã làm giảm giá lắm rồi. Các bộ ngành muốn "năm" nhưng cô Trịnh không kiên nhẫn, tỏ ý, "Còn lải nhải nữa thì tự mình tìm đi", nên nuốt nước mắt gật đầu đáp ứng. Tuy trước khi "tìm được" một xu cũng không chi, nhưng cho phép cô Trịnh tham cứu tài liệu không được công khai hoặc thứ cô yêu cầu. Cô Trịnh cảm thấy tìm được hay không cũng không thiệt nên đồng ý. Cô Trịnh vốn nghĩ sắp xếp hoạt động tìm kiếm là hoạt động cá nhân, nhưng vừa hay Chu Sa suy đoán vị trí "vùng đất địa thế" rất gần với nơi cất giữ bảo vật mà các cơ quan liên quan cung cấp, vô thức tim đập thình thịch: Ý trời! Nên đã quyết định công tư gộp một, không chừng học trò mà bản thân coi trọng nhất có thể mang đến cho cô bất ngờ ngoài ý muốn. Sau đó, thực tế chứng minh quyết định của cô có bao nhiêu chuẩn xác, tuy đằng sau "kinh hỉ" còn mang theo vô số "kinh hãi".
Sau đó chứng minh, những "con rắn vàng" kia không phải đặc sản nơi đây, chỉ là nhuộm phấn vàng trong hòm nên mới màu vàng, nhìn trong ánh sáng yếu ớt mới thấy rắn có màu vàng, bọn chúng bị thiết bị phun lửa chuyên nghiệp của nhân viên chuyên trách làm hoảng sợ chạy mất, nếu không cũng hóa thành than, hai hòm bảo vật lớn thuận lợi thu lại. Còn về bên trong chứa thứ gì, không nói nên không ai biết được, bởi vì nhân viên Chính phủ lập tức đóng thùng mang xuống núi, được các cơ quan ban ngành giúp sức nhanh chóng thuận lợi chuyển về Bắc Kinh.
Tất cả những thứ này, đều là chuyện sau này.
Lúc đó tình hình là thế này, một đám người lớp Khảo cổ quay về nhà nghỉ, không ai còn nhớ đến tắm rửa giặt giũ, trực tiếp bò lên giường nằm như chết. Có người ngủ đến chiều, có người đến tối mới tỉnh, tỉnh dậy tìm đồ ăn, tắm táp gội đầu, đổi quần áo mới, mọi người đều có suy nghĩ "đem độc khí loại bỏ", những điều u ám đó nào có ai muốn bị dính vào người. Mười mấy tiếng đồng hồ bị vây nhốt, tất cả mọi người cảm nhận được "phút chốc như vĩnh hằng". Tinh thần thể xác của mọi người đều mệt mỏi, một số hoạt động trong hành trình lần này cũng bị hủy bỏ, không nói đến thời gian không dư dả, cũng chẳng ai còn tâm tình, huống hồ cô Trịnh cho rằng mục đích đã đạt được rồi, xem hay không cũng không thành vấn đề. Cả ngày hôm đó bỗng trở thành ngày nghỉ.
Duy nhất bình thường có lẽ chỉ có Chu Sa. Chu Sa quay về ăn chút đồ, đi tắm, đổi quần áo, báo cáo với cô Trịnh rồi đi ra ngoài. Cô Trịnh nghi ngờ lại lo lắng: Em ấy có biết sợ không? Nhưng vừa nghĩ đến xuất thân từ vùng núi, từ nhỏ đã thấy quen với núi non, thêm nữa nơi thôn quê mê tín, năng lực tiếp nhận với chuyện quỷ quái rất cao, hơn nữa với tính cách "không bình thường" của cô, không biết sợ cũng là chuyện bình thường, có thể giải thích. Chu Tú Mẫn vốn muốn đi cùng cô, nhưng cơ thể không chống đỡ được, chỉ đành bỏ đi. Ngủ đến chiều, Chu Sa vẫn chưa quay lại, Chu Tú Mẫn dọn dẹp, gọi điện hỏi cô đang ở đâu, rồi gửi tin nhắn xin phép cô Trịnh, sau đó cho ông chủ nhà nghỉ hai mươi tệ, bảo hắn chở mình vào trong thành phố tìm Chu Sa.
Chu Sa đang ở trong thư viện.
Thư viện Thanh Dương là toà nhà ba tầng, chia làm tầng đọc sách cho trẻ em, tầng nghỉ ngơi, phòng mượn đọc sách. Chu Sa ở đó tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm được bản đồ huyện thị hay bản đồ địa phương, có chút thê lương. Cô vẫn nhớ mãi không quên về Công chúa thần bí nọ, bọn họ suy đoán Công chúa đã từng hoạt động trộm mộ ở vành đai này, cô muốn tìm được vết tích từ đây, nhưng tìm mãi cũng không thấy, khó mà địch lại ý trời.
Chu Tú Mẫn ngồi xe máy "phù phù phù" cùng ông chủ nhà nghỉ đến tìm Chu Sa, lúc đến thấy cô đang ngồi trước bồn hoa thư viện chờ cô ấy. Chu Tú Mẫn nói đói bụng, bảo ông chỉ đưa bọn họ đến một quán cơm gần đó. Trong lúc chờ đồ ăn, Chu Tú Mẫn nghe Chu Sa nói hôm nay không thu hoạch được gì, nói, "Cậu ngốc à, chỗ nhỏ bé này lấy đâu ra ghi chép địa phương, ghi chép huyện thị, ai biên tập? Tìm truyền thuyết hay câu chuyện dân gian phải hỏi người dân địa phương. Ăn cơm tối xong, bọn mình tìm giúp cậu."
Bọn họ hỏi nhân viên phục vụ, biết hôm nay vừa hay có chợ phiên, phục vụ bảo bọn họ đến đó hỏi, ở đó có rất nhiều sạp hàng bán "đồ cũ". Hai người ăn cơm xong, bèn đến chỗ vừa được chỉ. Chợ phiên thật ra là một khu buôn bán, có gian hàng sạp hàng cố định, nhưng cũng có những nông dân chỉ chờ đến chợ phiên mới bày đồ ra bán, ở đó cũng bán đủ các thứ đồ. Chu Tú Mẫn có lòng mua một ít đồ bổ, đặc sản mang về làm quà, sợ Chu Sa nóng vội nên cũng không xem kĩ. Hai người trước tiên tìm đến chỗ mua bán "đồ cũ", đồ cũ ở đây không giống với "thành phố quỷ", chính là bán một ít đồ cổ – đương nhiên, có lẽ cũng không ai hiểu đồ cổ – đồng hồ, bạc, vòng ngọc, trâm cài tóc, tiền đồng, tiền xu, vò hút thuốc, cùng các loại đồ vật kì kì quái quái khác, thậm chí còn có những món đồ chơi không biết gọi tên thế nào. Ở đó có bày một chồng sách cũ, nhưng đều là tranh vẽ, không có thứ Chu Sa cần, Chu Sa cũng không ôm hi vọng gì, cũng không tìm được, coi như hai người ở trong xem đủ các thứ đồ kì quái giết thời gian. Chu Tú Mẫn thấy Chu Sa không vội, cũng nổi hứng muốn tìm thứ gì tốt kiếm chút tiền, Chu Sa biết ý định của cô ấy, toàn tâm toàn ý tìm cho Chu Tú Mẫn, hai người tìm từng hàng từng hàng một. Những chủ sạp hàng đó biết bọn họ là người nơi khác đến, cũng vui vẻ nói chuyện với bọn họ, không tìm được thứ gì tốt, cũng nghe được không ít chuyện kì quái, còn nghe nói khu vực thành phố có một nơi tên là "Âm Nhai", chuyên buôn bán đồ cũ, cũng có rất nhiều sách, bảo bọn họ đến đó xem. Hai người hỏi rõ địa chỉ, lại bắt xe đến đó.
Nơi gọi là "Âm Nhai" nghe có vẻ quái dị, nhưng thực tế không hề quái dị chút nào, người qua người lại, đông vui náo nhiệt, bên trái bán nông sản hoa quả và đồ ăn vặt, bên phải xem bát tự, mua bán đồ cũ, hài hòa không ngờ. Bọn họ đi đường, có không ít thầy bói mời gọi: "Cô gái, xem tướng bao giờ chưa? Bao chuẩn, không chuẩn không lấy tiền." Bọn họ đều cười cười rồi đi qua. Từ tối hôm qua, Chu Tú Mẫn cảm thấy thế giới quan của bản thân cũng thay đổi rồi, thế giới rộng lớn như thế, có chuyện gì quái gì mà không có, tuy rằng bói toán rất huyền diệu nhưng ai có thể bảo đảm sẽ không phát sinh, sẽ không phải lừa gạt?
Bọn họ đi tìm từng quầy sách cũ, lại tìm được hai cuốn "Truyền Thuyết Dân Gian Địa Phương Thanh Dương" cùng "Thanh Dương Dị Văn Lục", Chu Sa vui vẻ không thôi, liền gọi, "Ôi chao, Tú Mẫn, thật này, cậu giỏi ghê." Đôi mắt sáng loáng yêu thích đến mức truyền sang Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn đắc ý, "Hừ hừ, đương nhiên, trực giác của mình chuẩn lắm."
Hai người trả tiền, lại tiếp tục lật từng quyển sách – từ một ông chủ cửa tiệm nào đó biết được tiệm sách cũ này – nhưng sách ở đây quá nhiều, tầng tầng lớp lớp, dường như không có cả chỗ để chân, hai người tìm hơn nửa tiếng, cảm giác không động đậy được nữa liền ngại ngùng rút đi, vẫn nên quay về Âm Nhai, Chu Tú Mẫn mua lon nước có ga cùng Chu Sa đi dạo quanh những hàng đồ cũ kia. Đi đến một sạp hàng, ông chủ liền mời gọi "xem tự nhiên" rồi tiếp tục nghịch điện thoại. Chu Tú Mẫn nghe âm thanh sao quen đến thế, nhìn kĩ, càng cảm thấy quen mắt, ông chủ kia thấy người đẹp nhìn mình, cũng ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, sau đó, hắn cũng nghi ngờ, "Hai vị có phải từng đến Thiên Tân?"
Ôi chao, đây không phải chủ sạp bán chiếc vòng năm trăm tệ cho bọn họ ở thành phố quỷ sao?
Chủ hàng vui vẻ vỗ đùi cái đét, "Ôi chao, người đẹp, duyên phận mà, thiên hạ rộng lớn lại có thể tương phùng. Duyên phận, duyên phận!"
"Sao chú lại chạy đến đây? Không phải chú ở Thiên Tân sao?" Chu Sa nghi ngờ. Chủ tiệm cười, thu điện thoại lại, "Ôi chao, người như chúng tôi, chạy khắp nơi, nay đây mai đó không biết ngày kia ở chỗ nào. Thiên hạ khắp nơi đều là nhà." Lại nói, "Hai cô xem được gì chưa, nhìn gì tôi bán nửa giá cho, thật là có duyên, có duyên."
Chu Tú Mẫn hỏi, "Chú có đồ gì không, cống hiến cho 'duyên phận' chút đi."
"Thật có lòng?" Chủ tiệm có chút do dự.
"Đồ tốt đương nhiên có lòng." Chu Tú Mẫn nhìn hắn như có bảo bối gì, thản nhiên đáp lại.
"Vậy... thật ra tôi đến đây thu mua đồ, không ngờ thật sự mua được đồ tốt. Chỉ là ở đây nhiều người không tiện lấy ra, hai cô có muốn đi xem không?"
Chu Sa đang định nói, Chu Tú Mẫn không hiền lành gạt đi, "Không đi, có đồ gì mang ra đây, tiền nong dễ thương lượng."
Người kia biết bọn họ có thể đến thành phố quỷ, đương nhiên cũng có chút không tầm thường, hôm nay vô tình gặp lại, hắn thật sự cảm thấy có duyên, thế là chần chừ lòng vòng, hỏi, "Thật có lòng? Thật là đồ tốt, tôi có thể cam đoan, tuyệt đối không phải hàng giả, nhưng giá cả có hơi đắt.
Chu Tú Mẫn cũng không để tâm, "Thật giả tôi nhìn mới biết. Có đồ tốt thì lấy ra, chúng tôi có thể đến nhà hàng trước mặt đặt một phòng riêng đợi chú, người khác sẽ không thấy được. Nhưng tôi nói rõ, không lọt mắt tôi sẽ không mua. Chú đồng ý lấy ra không thì tùy chú."
Chủ tiệm nghĩ một lát, thu lại đồ "linh tinh", "Được. Lưu số điện thoại lại, tôi dễ tìm hai cô." Chu Tú Mẫn đem số điện thoại cho hắn, lại đi dạo thêm hai vòng mới từ từ đến nhà hàng đã hẹn ở gần đó, không bao lâu, số điện thoại lạ gọi đến, Chu Sa nghe, là chủ hàng kia gọi. Hắn cầm theo chiếc túi da, vừa vào phòng liền mở ra, bên trong còn chiếc hộp gỗ, mở ra, bên trong là một chiếc bình hồ điệp hoa cỏ vàng óng, lấp lánh chói mắt, còn chưa thưởng thức đã cho người ta cảm giác "hàng tốt". Chủ hàng nói, "Đây là đồ tôi mới thu mua được, còn chưa làm sạch, tôi chỉ thu phí sang tay, một giá, một trăm nghìn."
Chu Tú Mẫn không quan tâm hỏi, "Tôi có thể xem không?"
"Mời!" Chủ hàng ân cần đem chiếc kính lúp cho cô ấy.
Chu Tú Mẫn nhận lấy, đặt một bên, cẩn thận nâng chiếc bình lên, lại dùng kính lúp giám định. Đồ, quả thật là đồ tốt, nhưng mà một trăm nghìn, không phải hai ba nghìn, Chu Tú Mẫn không thể không cân nhắc, cho nên, cô ấy tỉ mỉ ngắm một lượt, đặt xuống, ánh mắt mang theo chút chần chừ. Chu Tú Mẫn bảo Chu Sa xem, rồi cho Chu Sa một ánh mắt, nhưng cảm thấy Chu Sa ngốc như thế, chắc chắn không hiểu ý của mình, trong lòng có dự cảm "cuối cùng mình cũng phải cắt thịt ra mua rồi."
Chu Sa cầm lên xem nói, "Rất đẹp!"
Chu Tú Mẫn: "..." mang theo người này đi làm ăn, quả là mất tiền oan. Khốn khiếp! Có hiểu cái gì gọi là binh không ghét gian lận, thương nhân không dối trá kiếm đâu được tiền hay không? Cắn răng.
"Đúng thế! Tuyệt đối là đồ tốt, nếu không phải tôi thấy hai người có con mắt tốt, tôi cũng không nguyện đem đến cho hai người xem."
Chu Tú Mẫn làm bộ không hứng thú, "Một trăm quá đắt, năm mươi có thể suy nghĩ."
"Đùa à!" Chủ hàng tức giận, "Tôi mua vào đã hơn cái giá đó, cô ép giá cũng đừng ép đến cái giá đó chứ."
"Bảy chục. Lập tức sang tiền, không bán, tôi mời chú ăn bữa cơm, coi như là 'bữa cơm gặp mặt duyên phận'."
Chủ hàng rất kiên quyết, "Vậy xin miễn, tôi không nhọc hai cô."
"Đừng khách sáo."
"Nhiều nhất giảm được năm nghìn, nếu không cô nói gì cũng vô ích. Tôi cũng không nhượng bộ, giá thấp nhất rồi."
Chu Tú Mẫn nhìn ánh mắt hắn, cảm giác bản thân đã lộ ra ý định muốn mua, nếu không người ta làm sao kiên quyết như thế, nhưng nếu bình hoa này là thật, cô ấy kiếm được cũng không ít, chỉ sợ... Chu Tú Mẫn lại cầm kính lúp lên nhìn rất lâu, "Giảm thêm chút."
"Chín mươi. Không kém."
Chu Tú Mẫn đau khổ, quả nhiên cắt thịt. Để Chu Sa xem xem, còn bản thân đi ngân hàng rút tiền. Chín mươi nghìn tệ bỗng chốc mất rồi, đổi lại một bình hoa nhỏ, trước khi tiền còn chưa "về nhà", Chu Tú Mẫn rất đau lòng. Cô ấy dặn Chu Sa đừng nói cho người khác biết. Chu Sa tỏ ý đã biết, loại đồ không rõ tung tích này, thật ra rất... phạm pháp.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ quay về.
Chu Tú Mẫn quay về đem đồ cho anh trai, anh trai kinh ngạc, "Chu Tú Mẫn, có phải mày vét được đồ của đội Khảo cổ không, sao có thể may mắn như thế, mỗi lần đều có đồ tốt đến tay?"
Vốn muốn em gái hắn thi Tiến sĩ cho oai phong, nhưng nhìn em gái hắn lẫn trong đội khảo cổ "trộm" đồ cũng không phải ý kiến tồi. Chu Tú Mẫn tức giận, "Anh cút đi!" Chu Tú Mẫn vốn chỉ định bán gấp đôi giá mua cho anh trai, nhìn ánh mắt hắn hiển nhiên càng đáng giá hơn dự liệu của cô ấy, hơn nữa hắn nói chuyện khó nghe như thế...
"Năm trăm rưỡi, mua không? Không giảm giá!"