Chu Sa lộ ra biểu cảm trốn tránh, "Không có gì!"
Chu Tú Mẫn muốn điên rồi, cái này gọi là không có gì? Vậy rốt cuộc "thế nào" mới gọi là "có gì?" Cổ tay đứt lìa sao? Nếu không phải người này là Chu Sa, nếu người này là người khác, chắc chắn Chu Tú Mẫn sẽ cho rằng người đó tự ngược đãi bản thân, ai cũng sẽ cho rằng như vậy thôi. Cô ấy từng gặp kiểu người thích ngược đãi bản thân này, như thể chuyện ngược đãi ấy là niềm vui của bản thân. Khi Chu Tú Mẫn học cấp Ba, trong lớp có một bạn học nữ cũng như thế, hễ không vui là dùng dao dọc giấy tự làm bản thân bị thương, trên cổ tay dày đặc những vết cắt, một vết lại chồng lên một vết, người bình thường nhìn thấy cổ tay của cô nàng đều cảm thấy sợ hãi, chỉ có những người giống như cô nàng mới cảm thấy điều đó thật ngầu. Nhưng Chu Sa không phải là người như thế, Chu Sa không yêu bản thân cũng sẽ không làm chuyện như vậy, cô ấy nhất định phải hỏi cho rõ: "Cậu đừng nói dối quanh co, đây rốt cuộc là gì?"
"Tú Mẫn... mình..." Chu Sa nhìn Chu Tú Mẫn sắp nổi giận, không dám lên tiếng giải thích, lẩm bẩm: "Mình... mình..."
Chu Tú Mẫn bị thái độ ngập ngừng giấu giếm của cô chọc tức, "Nói!"
"Không... có gì!"
"Cậu con mẹ nó có nói không? Cậu con mẹ nó có bệnh à, tính cắt cổ tay tự ngược à? Mình con mẹ nó không thích kiểu biến thái này!" Chu Tú Mẫn tức giận không thôi, không những nói chuyện thô tục, mà còn bắt đầu mất kiểm soát.
"Tú Mẫn... mình..."
"Cậu có nói không?" Chu Tú Mẫn không còn dịu dàng làm nũng như bình thường, ánh mắt sắc bén, thái độ lạnh lùng, Chu Sa ngây người nhìn cô ấy, sau đó, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hành động này, đã tỏ rõ thái độ. Chu Tú Mẫn lập tức biến sắc, "Cậu... cậu có nói không?" Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp chết cô.
"Mình... mình thật... thật sự không sao mà!" Chu Sa bị dáng vẻ hung dữ của Chu Tú Mẫn dọa sợ, lắp bắp không thành lời. Chu Tú Mẫn không kìm nén được gầm lên, "Mình không quan tâm cậu có chuyện gì, mình muốn biết đây là gì, từ đâu đến. Cậu nói cho mình ngay."
Chu Sa ngậm miệng, Chu Tú Mẫn tức giận, chỉ vào cửa hét lên: "Không nói thì cậu cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."
Chu Sa nghĩ nghĩ, nói, "Vậy mình về trường trước, cậu nghỉ ngơi đi nhé. Mình sẽ giải thích với giáo sư, cậu có thể quay lại lớp muộn một chút."
"Cút!" Chu Tú Mẫn tức giận muốn đập đồ, nếu không phải nơi cánh tay duỗi đến không có đồ gì để đập, chắc chắn cô ấy đã bùng nổ. Chu Sa lặng lẽ vòng qua một bên bàn trà lấy chiếc ba-lô đang để trên sô-pha của mình. Chu Tú Mẫn nhìn thấy, đá một cái, chiếc balo bị đá từ trên sô-pha xuống đất. Chu Sa lặng lẽ ngồi xổm xuống đất nhặt lên, cô phủi phủi balo, muốn đi, nghĩ rồi lại quay đầu, khẽ nói: "Tú Mẫn, mỗi người đều có một bí mật không thể nói, có thể nói với cậu mình nhất định sẽ không giấu, không thể nói với cậu, cậu tức giận mình cũng sẽ không nói. Mình về trường trước đây, đến nơi sẽ gọi điện thoại cho cậu. Nếu cậu muốn về nhà, nhớ nói với mình nhé."
Chu Tú Mẫn bỗng chốc cảm thấy tâm lạnh như băng, cô ấy lạnh lùng nhìn, không lên tiếng, trong lòng thật sự muốn bóp chết cô. Chu Sa thấy cô ấy không nói gì, lặng lẽ rời đi.
Chu Tú Mẫn ngồi ngây ngốc như thế rất lâu, trong lòng lạnh lẽo, ngay cả tức giận buồn bã đều quên hết. Rất lâu, cô ấy mới thoát ra khỏi những cảm xúc hư không kia, mềm nhũn ngã ra sô-pha, mấy tiếng trên máy bay đã đủ mệt mỏi, lại còn nổi nóng, rất mệt. Trong lòng Chu Tú Mẫn rất buồn bã, cô ấy thích Chu Sa, một lòng một dạ với Chu Sa, hận không thể đem những thứ tốt nhất trên đời cho cô, không có điều gì giấu giếm, cô ấy nghĩ Chu Sa cũng thế, cô ấy cứ ngây thơ nghĩ như thế. Thế nhưng, người ta chỉ nói với cô ấy "có thể nói", nội tâm lạnh lẽo, còn lạnh hơn mấy lần những ngày đông giá rét. Chu Tú Mẫn nằm một lúc lâu mới chầm chậm về phòng, nằm trên giường giống như người chết, muốn ngủ một lúc nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trong tâm trí hiện lên những câu "chỉ có thể nói một nửa" của Chu Sa. Những chuyện xảy ra trước đây cũng lần lượt hiện lên, anh trai nói chiếc túi vải Chu Sa trả lại cho cô ấy có mùi giống với Bích Huyết Xích Luyện nhà họ, nhưng Chu Sa nói là thuốc chống muỗi... Đột nhiên Chu Tú Mẫn nhớ ra, cô ấy trêu đùa cô hỏi Chu Sa có phải Đàm Thi hay không, Chu Sa không phủ nhận, chỉ nói là "cậu mới ăn thịt người chết"... Không không không, Chu Tú Mẫn phủ nhận suy nghĩ của bản thân, cái này nực cười quá, đã là niên đại nào rồi, sao có thể còn tồn tại loại người ấy? Hơn nữa, trên cơ thể Chu Sa có sẹo, không thể nào. Con người khi đã có hoài nghi, sẽ nghĩ ra đủ các loại khả năng, cô ấy cười khổ, lại nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch của Chu Sa cùng cổ tay đầy vết cắt, trong lòng lại hoảng loạn, vết thương đó tại sao lại xuất hiện? Lại suy nghĩ đến Chu Sa đã rất vất vả chăm sóc bản thân khi còn ở bệnh viện, lại đau lòng, Chu Sa cũng không được nghỉ ngơi, cô ấy còn tức giận với cô, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện Chu Sa giấu giếm mình, cơn tức giận lại bùng lên. Tâm trạng "bi thương, mềm nhũn, đau lòng", đủ thứ cảm xúc xoay chuyển như bánh xe, chiếc bánh xe ấy đè nát lên cơ thể cô ấy. Cuối cùng Chu Tú Mẫn cảm thấy đáng hận, nên tha thứ hay nên hận đến cuối cùng? Rốt cuộc nên giải quyết những suy nghĩ ấy thế nào? Vốn là những người thân thiết nhất, nhưng lại cất giấu bí mật, bản thân tức giận thì đã sao? Lẽ nào không nên sao? Lẽ nào là cô ấy sai? Cô ấy sai rồi, sai vì cô ấy mềm lòng.
Chu Tú Mẫn quyết định phải cứng rắn, cho dù Chu Sa gọi điện đến, cô ấy cứng rắn tắt đi, lại gọi lại tắt, cuối cùng thấy phiền phức, cũng để biểu đạt cảm xúc "tức giận triệt để", nên dứt khoát tắt máy. Bên kia Chu Sa gọi điện thoại mấy lần không được, chỉ đành thở dài bỏ đi, muộn chút nữa rồi gọi.
Chu Sa về phòng kí túc, căn phòng đã lâu chưa quay lại, không mở được cửa, bị khóa trong, cô gõ cửa, Lưu Di ở bên trong hắng giọng hỏi ai, âm thanh rất hoang mang, Chu Sa nói là em. Một lúc lâu sau Lưu Di mới ra mở cửa, sau đó lập tức trèo lên giường, như thể lúc này không có tâm tình muốn nói chuyện với cô, hỏi cô sao lại về, Chu Sa cũng không muốn giải thích, chỉ đơn giản đáp lại "Kết thúc rồi ạ!" Cô dọn dẹp giường, lôi chăn chiếu màn từ trong ba-lô trải lại giường, nhưng vô tình phát hiện trên giường Lưu Di có người, một nửa bàn chân lộ ra ngoài, cô khựng người nhìn. Nghe nói có một số nam sinh hay lươn lẹo qua mắt quản lí kí túc xá để dẫn bạn gái về phòng qua đêm, cho nên Lưu Di cũng vậy sao? Lưu Di thấy Chu Sa đột nhiên nhìn sang giường của mình, căng thẳng hỏi sao thế, Chu Sa nghĩ nghĩ nói không sao, tiếp tục dọn dẹp giường, dọn xong, cầm lấy quần áo đi tắm, lúc ra ngoài, Lưu Di cũng không còn trong phòng. Chu Sa cũng không có tâm tư để ý chuyện của người khác, cô quá mệt rồi, bò lên giường chưa được hai giây liền ngủ mất. Cô vốn chỉ nghĩ ngủ một hai tiếng sẽ tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn thời gian, đã là chín giờ tối. Cô giật mình một cái, lập tức tỉnh táo, vội vàng gọi điện thoại cho Chu Tú Mẫn, quả nhiên, vẫn không nghe. Chu Sa không biết Chu Tú Mẫn có về nhà không, lo lắng cô ấy tức giận không ăn cơm, liền gọi điện thoại cho người đi làm ở cùng nhà với Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn không về nhà, có ở, ăn cơm chưa thì người đi làm không biết. Chu Sa cảm ơn cô nàng, vội vàng xuống giường thay quần áo đến nhà ăn, nhà ăn đã tới thời gian ăn đêm. Chu Sa mua mấy món, lại mua một phần canh hầm, nhanh chóng mang đến cho Chu Tú Mẫn. Người đi làm ra mở cửa, thấy trên tay Chu Sa cầm đồ ăn, hỏi đùa rằng có phần của cô nàng không, Chu Sa tiện tay đưa một phần cơm trứng chiên cho cô nàng, cô nàng lại nói không cần, Chu Sa nói không sao đâu, bản thân mua nhiều lắm, đủ ăn, lúc này người đi làm mới vui vẻ nhận lấy, cảm ơn rồi về phòng xem phim. Chu Tú Mẫn ở trong phòng, Chu Sa đến gõ cửa, gõ cửa rất lâu Chu Tú Mẫn mới ló mặt đi ra. Chu Sa nói gì, Chu Tú Mẫn cũng không để ý, xỏ dép "quẹt quẹt" ra ngoài phòng khách, lấy một lon Sprite, bật nắp ngồi trên sô-pha vừa uống vừa xem tivi, hoàn toàn bỏ qua Chu Sa, xem cô như không khí. Chu Sa biết Chu Tú Mẫn tức giận, kiên nhẫn dỗ dành cô ấy, "Tú Mẫn, ăn cơm chưa? Ăn chút đi được không?"
Chu Tú Mẫn không ngẩng đầu, "Cậu đang chắn tôi." Chu Sa hết cách di chuyển hai bước rời khỏi chiếc màn hình tivi cực lớn kia, "Tú Mẫn, ăn chút đi được không? Đừng uống cái này, không có dinh dưỡng. Mình mua canh gà hầm cho cậu này."
Chu Tú Mẫn cầm điều khiển mở âm thanh đến mức lớn nhất, hiển nhiên không muốn nghe Chu Sa nói chuyện.
"Tú Mẫn..." Chu Sa có chút đau đầu nhìn cô, "Đừng khiến mình khó xử được không?"
Chu Tú Mẫn "pằng" đứng dậy nổi nóng, "Khó xử thì cậu đừng làm nữa, tôi cầu xin cậu à?" Cô ấy ném chai nước ngọt trên tay, "rầm" một tiếng, ném xong còn chưa hết giận, giật lấy túi thức ăn Chu Sa mang đến ném đi, ở bên trong còn có nước canh, tung tóe giữa không trung, dính lên mặt Chu Sa sau đó mới rơi xuống đất. Nước canh, nước ngọt cùng đủ loại thức ăn nằm trên mặt đất. Người đi làm nghe tiếng cãi nhau, ra ngoài hỏi làm sao, nhìn thấy "chiến tích" trên sàn nhà liền lộ ra biểu cảm kì quái. Chu Sa nói không sao, chị tiếp tục xem phim đi. Người đi làm nhìn biểu cảm của họ không đúng, nghĩ nghĩ không nên dính vào vũng bùn này liền quay về phòng. Chu Sa lau nước trên mặt, cầm chìa khóa trên tủ tivi của Chu Tú Mẫn, nói, "Mình đi mua ít đồ về nấu cho cậu. Cậu uống đi, mình về sẽ dọn." Mở cửa đi ra ngoài. Chu Tú Mẫn ném túi canh của Chu Sa xong liền hối hận, vừa hối hận vừa bất an, vô cùng day dứt, thật ra cô ấy chỉ muốn dùng tính tình tiểu thư để ép Chu Sa mà thôi, không ngờ lại trở thành thế này, Chu Tú Mẫn thật sự không cố ý, vốn bản thân là người có lí, bây giờ lại trở thành cô ấy sai. Trong lòng Chu Tú Mẫn khó chịu, nhưng cũng không chịu xuống nước xin lỗi, Chu Sa nói chuyện, cô ấy cũng chỉ ậm ừ không đáp.
Chu Sa ra cửa, những giọt nước đọng trên quần áo khiến cô run lên, trong lòng cảm thấy đau khổ nhưng không biết làm sao, khi Chu Tú Mẫn nổi nóng, mười con trâu cũng không kìm lại được. Cô đến siêu thị gần đó mua chút nguyên liệu, quay lại, vo gạo nấu cơm, trong lúc đợi cơm chín ra ngoài phòng khách dọn dẹp sạch sẽ, sau đó xào hai món mặn, bưng lên bàn, cơm chưa chín, vẫn phải đợi một lát mới ăn được. Chu Sa nói với Chu Tú Mẫn một lát nữa cơm chín rồi, cậu ăn một chút đi, mình về trường đây. Chu Tú Mẫn cúi đầu không nói, Chu Sa liền rời đi. Chu Tú Mẫn thấy cô ấy vừa đi, liền về phòng bò ra giường im lặng khóc.
Ngày hôm sau Chu Sa đi học, đám sinh viên trong lớp rất lâu không gặp cô, vừa gặp cô liền "oa oa" vây quanh, bao nhiêu cái miệng hỏi Chu Sa và Chu Tú Mẫn đi đâu, nói không đố kị là giả, nhưng bọn họ vẫn rất hiếu kì. Chu Sa quanh co nói: "Đi chỉnh sửa tài liệu cho giáo sư Liêu."
"Tài liệu gì, có thể nói không?"
"Một số kí lục Văn hiến."
"'Một số' mà lâu thế à, hai người đi mấy tháng rồi đó."
"Ừm!"
"Thế Chu Tú Mẫn đâu? Tại sao cậu ta không đi học?"
"Cậu ấy có chút chuyện."
"Chuyện gì thế?"
"Bị bệnh rồi."
"A, bị bệnh à? Vẫn ổn chứ?"
"Ừm!"
Mọi người nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Chu Sa lại hỏi: "Lớp trưởng, cậu không sao chứ, sắc mặt của cậu trắng lắm."
"Lớp trưởng vốn trắng mà,"
"Không giống nhau."
Lúc mọi người còn đang bàn luận, tiếng chuông vào tiết vang lên, cô Trịnh bước vào, nhìn thấy Chu Sa cũng có chút sửng sốt hỏi, "Về rồi à?"
Cô Trịnh không nhìn thấy Chu Tú Mẫn, "Chu Tú Mẫn đâu?"
"Cậu ấy có chút khó chịu, mấy ngày nữa mới có thể đi học ạ."
Cô Trịnh cũng không hỏi nhiều, bắt đầu tiết học. Tan tiết bảo Chu Sa cùng đến văn phòng một chuyến. Lúc này mới bắt đầu hỏi kĩ. Chu Sa đem chuyện xảy ra ở Bình Lâm tường thuật đơn giản lại một lượt, cô Trịnh nghe Chu Tú Mẫn trúng độc, nhăn mày lại, "Không sao chứ?" Tuy giọng điệu bình tĩnh nhưng không kém phần quan tâm, Chu Sa nói không sao, nghỉ ngơi nhiều một chút là được. Cô Trịnh nghĩ nghĩ, rút ra một phong thư cho cô, "Lần trước tôi có nhắc tới khoản tiền của hạng mục ở Thanh Dương, được phát rồi, dựa theo biểu hiện của em, tôi cho rằng đáng được khen thưởng. Tôi thấy em cũng vất vả rồi, hai ngày này quay về nghỉ ngơi đi, không cần đến lớp."
Chu Sa lắc đầu, "Cảm ơn giáo sư, không cần đâu ạ."
"Không cần là không cần cái nào? Tôi không phải là người rườm rà, không thích nói lần hai, cầm lấy."
Chu Sa chỉ đành lặng lẽ nhận lấy, "Cảm ơn giáo sư!"
"Nghỉ ngơi thì có thể, nhưng sắp cuối kì rồi, đừng để thành tích giảm sút."
"Em biết ạ." Chu Sa nhỏ giọng đáp. Cô Trịnh nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của cô, nhăn mày, hỏi: "Em cùng Chu Tú Mẫn lại xảy ra chuyện gì sao?"
"Không ạ."
Cô Trịnh khẽ phì cười, "Em không phải nhân tài nói dối."
Chu Sa kiên nhẫn lắc đầu, "Không ạ."
Cô Trịnh cũng không phải bà tám, nhìn Chu Sa rồi không hỏi nữa, "Địa chỉ nhà Chu Tú Mẫn, em ấy về đúng lúc, tôi có chuyện tìm em ấy."
"Có chuyện gì ạ?"
Cô Trịnh nhếch mày, cuối cùng hết cách, "Tôi có hai phần tài liệu cần em ấy dịch giúp tôi."
"Em dịch giúp cô."
Cô Trịnh buồn cười, "Chỉ là bệnh thôi, cũng không phải úng não, em có cần thế không? Nếu em tình nguyện rời xa thầy Liêu đến bên tôi, vậy tôi đồng ý."
Chu Sa chỉ đành thật thà nói địa chỉ nhà Chu Tú Mẫn, buổi chiều cô Trịnh tìm đến nhà, khó khăn lắm mới tìm được nhà Chu Tú Mẫn, vừa hay có người đi vào cô Trịnh cũng đi theo. Chu Tú Mẫn nghe tiếng gõ cửa tưởng là Chu Sa, vui vẻ mở cửa, nhìn thấy cô Trịnh, sắc mặt liền...
Cô Trịnh: "..." biểu hiện quá rõ ràng rồi đấy.
Không mời tôi vào nhà sao?
Chu Tú Mẫn chỉ đành mở cửa sắt mời cô Trịnh vào, cầm một chai nước khoáng thay trà mời cô Trịnh. Cô Trịnh đi thẳng vào vấn đề, rút một tập tài liệu trong túi vứt cho cô ấy, "Có thời gian thì dịch đi. Hai ngày nữa tôi cần."
Chu Tú Mẫn: "..." Quỷ hút máu cũng không lợi hại bằng cô Trịnh.
Cô Trịnh trao đổi xong việc chính, nhếch mày hỏi: "Em và Chu Sa xảy ra chuyện gì sao?"
"Không ạ."
Cô Trịnh hừ lạnh, đúng là một cặp, miệng lưỡi cũng thống nhất lắm.
"Cậu ấy có bí mật không thể nói với em." Chu Tú Mẫn ấp a ấp úng nhỏ tiếng trong nụ cười lạnh lùng của cô Trịnh.
"Em thì không?" Cô Trịnh kì quái.
"Không ạ."
Cô Trịnh nhìn bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng của Chu Tú Mẫn hứng thú, cười, "Ồ! Vậy em có nói với em ấy nhà em làm nghề gì không?"
Chu Tú Mẫn đột nhiên biến sắc, "Ý cô là gì ạ?"
Cô Trịnh ung dung, "Không có ý gì. Chỉ là so sánh thôi. Tôi lười quan tâm đến chuyện của hai đứa, có thời gian thì nhanh chóng làm việc đi. Xem tính khí của em, tức giận với người ta chỉ khiến bản thân mình khó chịu trước tiên. Vô dụng"
Ghét bỏ đi mất. Chỉ còn lại Chu Tú Mẫn ngây ngốc trong nhà, nôn ba lít máu.