Chu Sa sửng sốt: "Nhiều quá!"
Chu Tú Mẫn hừ hừ, "Bình thường thôi, bạn bè tôi bọn họ đều thu đến mấy trăm nghìn cơ. Tôi coi như là ít rồi đấy."
Chu Sa cảm thán, ứng dụng ngay từ "đại gia" đang thịnh hành gần đây của Lưu Di: "Cậu thật là đại gia!"
Chu Tú Mẫn "phì phì" cười: "Cũng tàm tạm, không đến mức đại gia, cùng lắm là phú bà nhỏ. Tôi muốn để dành số tiền này, để biến thành một khoản lớn, nếu có ngày người nhà bắt tôi gả cho một tên đàn ông vừa già vừa thối, tôi sẽ ôm tiền chạy trốn."
"Không đâu, bọn họ yêu thương cậu như thế, nhất định sẽ tìm một đối tượng tốt cho cậu."
"Xì!" Chu Tú Mẫn không nghĩ như thế hừ một tiếng, "Tốt hay không bản thân tôi cảm thấy mới tính. Cho dù người khác khen hắn đến tận trời, tôi không thích thì cũng đều là giả dối. Tôi muốn được ở cạnh người mình thật sự thích."
Chu Sa nhìn Chu Tú Mẫn rồi cười, "Cậu xem, cậu gọi mình 'Chu Văn Nghệ', thật ra cậu mới là một cô gái lãng mạn văn nghệ đấy, nên gọi cậu là 'Chu Tiểu Tư'."
Chu Tú Mẫn hừ hừ, "Cái này không phải văn nghệ, cũng không lãng mạn, tôi bị 'cuộc sống ép buộc' thôi. Tôi mà giống cậu... được rồi, tôi mà giống cậu, chắc chết vì nghèo rồi. Thôi không nói nữa!"
Chu Sa dịu dàng cười cười, không nói gì. Thật ra Chu Tú Mẫn rất giống Lưu Di, nói năng bộp chộp nhưng trong lòng không có ý gì, nhưng so sánh với Lưu Di, tính khí của Chu Tú Mẫn còn nóng nảy hơn. Cô cảm thấy tính cách của Chu Tú Mẫn, chính là kiểu "tính cách nữ vương" trong tiểu thuyết. Ngày sau bạn trai của Chu Tú Mẫn khẳng định sẽ bị cô ấy coi như trâu như ngựa, chỉ là không biết đến lúc đó, nếu Chu Tú Mẫn có bạn trai, bọn họ còn có thể vui vẻ như bây giờ không. Lưu Di nói con gái có bạn trai rồi sẽ quên mất bạn tốt, điển hình thấy sắc quên bạn.
Nghĩ rồi vô thức thở dài một cái, "Trên đời làm gì có cuộc vui nào không tàn, tình bạn cũng vậy." Bố từng nói với cô những lời như thế. Chu Sa nghĩ: Nếu bản thân cùng Chu Tú Mẫn có thể mãi vui vẻ thế này, nếu Chu Tú Mẫn không có bạn trai, hoặc có rồi cũng không vì thế mà có sắc quên bạn thì thật là tốt. "Quá khứ không tìm lại, tương lai còn chưa biết, người ta chỉ có thể quý trọng thực tại." Nhưng nghĩ đến Chu Tú Mẫn có bạn trai, cho dù Chu Tú Mẫn nói đại học không thể yêu đương, nhưng yêu đương rồi thì sao? Hoặc là sau này thì sao? Tuy hiểu rõ đạo lí "ai rồi cũng sẽ khác" nhưng vẫn không tránh được cảm giác buồn bã.
Chu Tú Mẫn nhìn khuôn mặt trắng bóc đang nhăn lại của Chu Sa, hỏi cô nghĩ gì thế, Chu Sa thật thà nói: "Đang nghĩ sau này cậu có bạn trai rồi có phải là sẽ quên mình không?"
Chu Tú Mẫn cười ha ha, "Không đâu, cho dù có quên, nhìn thấy giày quân đội sẽ lập tức nhớ tới."
Chu Sa buồn bã cúi đầu, "Chu Tú Mẫn, mình sẽ không quên cậu đâu."
Chu Tú Mẫn ngây người trong lòng kì quái, nóng nảy nói, "Lừa cậu thôi. Sao tôi có thể quên cậu chứ, Tôi sẽ không quên đâu. Sau này tôi kết hôn, sẽ mời cậu làm phù dâu, cậu làm phù dâu cho tôi nhé, được không, tôi sẽ nhét cho cậu một phong bao đỏ thật dàyyyyyyyyy." Cô ấy khoa trương kéo dài chữ, Chu Sa mới vui vẻ, đôi mắt sáng long lanh hỏi: "Thật sao?"
"Thật!"
"Vậy được, cậu mời mình thì dù ở đâu, dù có trong rừng sâu nước thẳm, mình cũng nhất định sẽ về. Có thể mình không làm phù dâu được, cậu có thể mời bạn khác cũng được, nhưng mình nhất định sẽ về kịp uống rượu mừng của cậu."
Chu Tú Mẫn không biết vì sao nhìn thấy biểu cảm chân thành của cô, có chút chột dạ, "Ừm... được!"
"Ừ!" Chu Sa vui vẻ nhìn cô ấy cười lên, nụ cười đơn thuần trong sáng, Chu Tú Mẫn nhìn cô cười, trong lòng rất hoảng hốt, rõ ràng chỉ là một lời hứa của tình bạn, nhưng lại giống như lời thề "không phải người không gả", khiến người ta hô hấp khó khăn thế chứ?
Chu Tú Mẫn về nhà nghĩ lại, cảm thấy mình nguy rồi, cô ấy tự nhận bản thân là người lạnh nhạt, nếu sau khi tốt nghiệp, cô ấy quên mất giày quân đội thì phải làm sao? Tính cách giày quân đội đơn thuần ngốc nghếch như thế, bản thân như vậy có tính là lừa gạt người ta không? Tại sao càng nghĩ càng cảm thấy bất an? Để dập tắt nỗi bất an trong lòng, Chu Tú Mẫn móc ra quyển số nhỏ ghi chép chuyện quan trọng luôn mang theo bên mình, trịnh trọng ghi xuống: Sau này kết hôn phải mời Chu Sa làm phù dâu, không thể quên, còn đặc biệt gạch một vết bút dài màu đỏ xuống chân làm kí hiệu. Làm xong mới trút được gánh nặng, cô ấy nói với bản thân: Sau này nói chuyện với giày quân đội phải thật thà, không được đùa giỡn. Nếu không cậu ấy ngốc như thế sẽ cho là thật.
Bắt đầu những ngày mặc lên mình những quần áo dày cộp, Chu Tú Mẫn, người đi làm, và vị Nghiên cứu sinh khoa Tài chính chung tiền mua một đống đồ ăn về nhà nấu lẩu, Chu Tú Mẫn tính thêm cả phần của Chu Sa, bốn người ăn no căng bụng, ợ ra một cái. Chu Sa làm gia vị rất ngon, người đi làm và vị Nghiên cứu sinh khoa Tài chính muốn học, còn bảo cô viết ra cách làm, nói sau này muốn học làm theo. Sau cùng vẫn là Chu Sa ra tay dọn dẹp, sạch bong kin kít, lau cả nhà, Chu Tú Mẫn nói cậu chăm chỉ như thế, hay lau phòng giúp tôi, Chu Sa thật sự đi lau, Chu Tú Mẫn giật mình vội vàng ngăn cô lại, đừng đừng đừng, tự tôi làm. Chu Tú Mẫn thật sự không biết lau nhà, cho dù dưới đất vương vãi giấy vụn cô ấy cũng không dọn dẹp, đều là mẹ giúp lau dọn, nếu không người làm trong nhà đến dọn. Chu Tú Mẫn chỉ biết đổ rác, dọn dẹp bàn học của mình, mấy người ở chung đều biết cô ấy lười, nhưng người ta là chủ nhà, cũng không bày bừa ở chỗ sinh hoạt chung, nên không biết nói với cô ấy thế nào, bắt Chu Tú Mẫn dọn dẹp còn khó hơn lên trời. Lúc này nhìn thấy Chu Sa muốn lau nhà cho cô ấy, vội vàng cướp lấy tự mình dọn dẹp, tỏ ý tôi chỉ đùa thôi. Chu Tú Mẫn thầm mắng bản thân: Đã nói không được nói đùa với cậu ấy, đồ ngốc đó sẽ cho là thật. Tại sao lại hay quên thế?
Dọn dẹp sạch sẽ, nói chuyện hết ngày, Chu Sa phải về trường, Chu Tú Mẫn tiễn cô ra trạm xe, Chu Sa không cho, nói lạnh như thế, cậu ra ngoài làm gì, mình biết đường mà, không cần tiễn. Chu Tú Mẫn không đồng ý, tôi ăn no quá, cậu để tôi đi cùng coi như tản bộ tiêu cơm, Chu Sa chỉ đành để cô ấy tiễn mình.
Lúc đợi xe, Chu Tú Mẫn nhìn chiếc áo bông mỏng trên người Chu Sa, nói, tại sao cậu lại ăn mặc phong phanh thế này, Chu Sa nói không lạnh. Chu Tú Mẫn vội vàng cởi chiếc áo phao trên người xuống bắt cô mặc, Chu Sa giật mình, "Cậu mau mặc vào không thì cảm đó."
Chu Tú Mẫn kiên quyết, "Cậu mặc đi thì tôi về nhà, nếu không tôi đứng đây chịu lạnh!"
Chu Sa chỉ đành nhanh chóng mặc lên, sau đó giục cô ấy, "Cậu mau về nhà đi!"
Chu Tú Mẫn cười hi hi chạy đi, "Về thì nhắn tin cho tôi nhé."
"Ừ!"
Chu Sa mặc áo phao, thật ra cô không thấy lạnh, áo bông cũng đủ ấm áp, trong lòng ấm áp không thôi, Chu Tú Mẫn thật là một người rất tốt, rất tốt, nếu như có thể, cô thật sự đồng ý làm bạn suốt đời với Chu Tú Mẫn.
"Trên đời nào có cuộc vui nào không tàn, tình bạn cũng vậy."
Chu Sa về kí túc xá, Chu Tú Mẫn gọi điện thoại cho cô, hai người vui vẻ nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, Lưu Di hỏi Chu Sa nói chuyện với ai mà vui vẻ như thế, Chu Sa nói Chu Tú Mẫn, Lưu Di nghẹn lời, sau đó cô nàng lải nhải với Chu Sai: Hai đứa nó có phải yêu nhau không mà dính nhau quá vậy?
Chu Sai không nghĩ nhiều, "Con gái vốn dính nhau mà. Không phải cậu cũng gọi người ta là 'chồng' sao, hai người đang yêu nhau à? Người kia là bạn cùng lớp của Lưu Di, hai người tạo thành một cặp gọi nhau là vợ là chồng.
Lưu Di lại nghẹn lời: "Cái này..."
Quả nhiên không thể nói chuyện cùng gái thẳng.