Mẹ Chu được "bảo đảm", trong lòng yên tâm không ít, nhưng vẫn bất an, ngày ngày cầu thần khấn phật, rồi lại cùng một nhóm người làm việc thiện. Sau đó bà bắt đầu càu nhàu Chu Kính Nhân: Thằng ba đâu? Sao còn chưa về. Mau gọi nó về đây! Chuyện mẹ Chu cùng các bà cô khác đi làm từ thiện, Chu Kính Nhân cũng rất vui vẻ, nhưng ngày ngày càu nhàu khiến hắn không chịu nổi, Chu Kính Thanh chỉ nói với hắn mười ngày chậm nhất nửa tháng sẽ quay về, bây giờ trời nam đất bắc, hắn biết đi đâu tìm người. Hắn cũng không phải không thấy mẹ hắn khác thường, nghĩ ra cũng chỉ là quan tâm thằng ba, nhưng hắn có thể có cách gì chứ? Đúng lúc có khách hàng ủy thác đến Thượng Hải mua đồ cổ giúp, hắn liền mượn cớ ra khỏi cửa. Trước khi đi còn gọi Chu Tú Mẫn về, bảo cô ấy thật thà ở trong nhà một thời gian, đừng ở nhà riêng nữa, ở nhà với mẹ và bà nội, giá cả là một chiếc xe cho sinh nhật năm nay của Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn cũng biết gần đây tâm trạng mẹ Chu thấp thỏm lo lắng, dù Chu Kính Nhân không hứa hẹn, Chu Tú Mẫn cũng ngoan ngoãn ở nhà, nhưng dù sao Chu Kính Nhân đã nói như thế, cô ấy lại nói không cần thì không hợp lẽ. Chỉ là Chu Tú Mẫn không biết, Chu Kính Nhân đã sớm nghĩ đến chuyện mua xe vào sinh nhật năm hai mươi tuổi của cô ấy, nhưng vì vấn đề học hành của Chu Tú Mẫn phần lớn thời gian đều ở bên ngoài cũng không dùng đến. Xe mới ra năm sau lại tốt hơn xe năm trước, đợi đến lúc Chu Tú Mẫn thật sự cần cũng không muộn, nên kế hoạch đó cũng hoãn lại, bây giờ nói tặng cũng chỉ là quà sinh nhật muộn mà thôi. Một ông anh lão luyện, một cô em giảo hoạt, không ai chịu thiệt.
Ngoài lên lớp, phần lớn thời gian Chu Tú Mẫn đều tham gia nghiên cứu cùng cô Trịnh, cho nên thực tế thời gian ở nhà cũng không nhiều, nhưng như thế cũng đủ để bản thân và anh cả yên tâm. Mẹ Chu thấy Chu Tú Mẫn ở nhà, trong lòng rất thích, nhưng lại thấy Chu Tú Mẫn chạy tới chạy lui vất vả, buổi tối cũng không an toàn, khẩu thị tâm phi nói mấy câu bảo cô ấy về nhà riêng. Chu Tú Mẫn cũng không về, ngoan ngoãn ở nhà, thời gian rảnh còn nghĩ cách dỗ mẹ. Cô gái này, thật sự muốn dỗ người, có thể dỗ cho người ta vui sướng ngất ngây. Mẹ Chu được cô ấy dỗ dành tuy không đến mức vui sướng ngất ngây, nhưng chí ít cũng vui vẻ hơn nhiều. Chu Tú Mẫn tổng kết kinh nghiệm với Chu Sa: Dỗ người là một kĩ năng sống.
Chu Sa rất buồn bã: Mình không biết dỗ người.
Chu Tú Mẫn nghẹn lời, nghĩ đến rất nhiều những lời nói hành động ngọt chết người của Chu Sa, nghĩ trong lòng, cậu còn không biết dỗ người? Vậy mình tính là gì? Kĩ thuật giết người vô hình mới thật sự là tài năng. Nhưng Chu Tú Mẫn kiên quyết không nói cho Chu Sa biết, Chu Sa ngốc như thế, nếu biết được sẽ cảm thấy khó xử, sau này không dỗ cô ấy nữa thì sao. Chu Tú Mẫn to gan nghĩ đến chuyện dẫn Chu Sa về nhà, một mình ngủ ở nhà cô đơn quá, dù sao anh trai không ở nhà, nhưng nhớ tới ánh mắt sắc bén nhìn người của bà nội lại dẹp ngay ý định ấy đi. Nếu bà nội nhìn ra điểm đáng nghi nào của bọn họ thì phải làm sao? Chu Tú Mẫn không muốn mạo hiểm như thế. Thế là đành chịu cảnh cô đơn cô quạnh. Dù sao ngày tháng còn dài. May mà ngày nào tới trường cũng gặp được, không đến mức quá nhớ nhung. Chu Tú Mẫn cảm thấy rất quái lạ, người ta thường nói, ngày ngày gặp nhau sẽ cảm thấy mệt mỏi, sinh ra cảm giác chán ngấy, trước nay cô ấy cũng không cảm thấy mình là người si tình, sao cô ấy lại không có cảm giác ấy nhỉ? Hơn nữa cảm thấy có dính lấy nhau thế nào cũng không đủ? Lẽ nào là vì Chu Sa quá ưu tú? Chu Tú Mẫn nghĩ nghĩ, tỉ mỉ nhớ lại quá khứ đã qua, lúc đầu là tạo hình giết lợn, cô gái thôn quê kì lạ, đến giờ phút này, Chu Sa biến hóa rất lớn, cả về ngoại hình lẫn nội tâm. Ngoại hình càng ngày càng xinh đẹp thời thượng, là công lao của cô ấy. Nội tâm càng ngày càng phong phú, là cố gắng của chính cô. Chu Tú Mẫn nhìn cuốn nhật kí mình viết trước đây, hoặc có thể nói là "sổ ghi nhớ", cảm thấy rất buồn cười, lúc đó sao có thể đơn thuần (ngu ngốc) như thế? Còn nói cái gì mà phù dâu, rõ ràng là cô dâu mới đúng. Cho dù bản thân sẽ không nói những lời như thế, nhưng Chu Tú Mẫn cảm thấy, Chu Sa dạy cô ấy một thứ, có lẽ là "trân trọng."
Cô ấy trân trọng Chu Sa, cô ấy cũng cảm nhận được hương vị "trân trọng" từ Chu Sa.
Có lúc Chu Tú Mẫn cố ý hờ hững bất cẩn nói: Mình rất hạnh phúc vì quen biết cậu, được ở bên cậu.
Chu Sa ngốc nghếch: Mình... mình cũng thế. Mình... mình... Chu Sa muốn nói, mình yêu cậu, nhưng "mình" xong không nói tiếp nữa, mặt mũi đỏ bừng, Chu Tú Mẫn không nghĩ đến điều đó, chỉ nói cô ngốc, nhìn mặt cô đỏ bừng, tiếc rẻ không thể nhào đến cắn lấy. Đàn anh nghiên cứu sinh cùng nghiên cứu với bọn họ nhìn thấy hai người mắt qua mày lại, mặt mũi đỏ bừng, hắn cũng từng nghe phong thanh chuyện của hai người "nổi tiếng" trong trường. Người khác ngưỡng mộ hắn vừa có thể bước một chân vào nghiên cứu hà khắc chua ngoa của cô Trịnh, vừa có người đẹp làm bạn, còn hắn hận không thể biến mất. Hắn thường cảm giác bản thân như bóng đèn 10000W, người ta vừa thân vừa yêu, hắn đứng bên cạnh làm gì, làm gì hả? Hắn làm nghiên cứu của cô Trịnh, vấn đề là, em gái nó, áp lực này còn lớn hơn làm bóng đèn. Mùi vị phập phồng lo sợ có bao nhiêu tàn nhẫn biết không hả? Vị nghiên cứu sinh này thật cảm thấy bản thân mình khổ sở nhất trường. May mà Chu Sa và Chu Tú Mẫn đều là người cực kì thông minh, đặc biệt là Chu Tú Mẫn, chân tay linh hoạt, là một thứ thần kì cho nghiên cứu của bọn họ, ngay cả cô Trịnh cũng khen Chu Tú Mẫn: "Em mà học không tốt khảo cổ, lẫn trong đám làm hàng giả cũng không sợ chết đói." Đây là lời khen sao? Đúng không? Chắc vậy! Vị nghiên cứu sinh nghe xong nghĩ loạn xạ. Thật ra con người mà, nghiên cứu hay làm gì cũng tốt, chỉ là... hắn sâu sắc cảm thấy: Vượt qua ngưỡng mộ đố kị với đầu óc chân tay của người khác, vượt qua miệng lưỡi chua ngoa hà khắc của cô Trịnh, hắn còn không thể vượt qua thứ gì nữa? Nghĩ nghĩ, cảm thấy tương lai là ánh sáng, có hi vọng. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn là được rồi. Hắn cứ an ủi mình như thế, nhưng quay đầu lại, nhìn thấy hai người đẹp đang nhìn nhau "lãng mạn trong màn mưa", hắn lại...
Em gái nó, áp lực nặng nề quá!
Hạng mục này của cô Trịnh, chỉ có một mục đích: Nghiên cứu cách làm giả, nâng cao nhãn lực. Cô Trịnh cảm thấy Chu Tú Mẫn có nhãn lực, nhưng thiếu rèn luyện, quan niệm giáo dục của cô khác với "nhân ái" mà trường học tuyên truyền, đó là giả dối, hư không, phải làm thế này trường học mới thật sự có thể đào tạo ra tinh anh. Đương nhiên, tất cả những điều này, không ai nói rõ. Những thứ này, vẫn cần giấu đi, quá thẳng thắn, sẽ khó coi. Cô Trịnh nhận lệnh giáo dục tinh anh, mà cả khoa Khảo cổ, cô chỉ vừa mắt là hai học sinh này, nhưng Chu Sa đã thành học trò của giáo sư Liêu, không thể thu vào trướng của mình nhưng cô vẫn dạy dỗ rất tâm huyết. Điểm này, giáo sư Liêu nhận ra, cho nên đối đãi với Chu Tú Mẫn cũng đặc biệt thương yêu. Đây cũng coi là một thỏa hiệp ngầm giữa các giáo sư: Tôi đối tốt với học trò của anh, anh cũng đối tốt với học trò của tôi. Đối với hạng mục này, cô Trịnh đặc biệt nghiêm khắc với Chu Tú Mẫn, bởi vì cô cho rằng Chu Tú Mẫn có năng lực, mà với Chu Sa lại dạy dỗ theo kiểu "mở mang kiến thức là được". Cũng không phải vì Chu Sa ngốc nghếch hay cô thiên vị, mà là tính cách, cô cho rằng tính cách của Chu Sa không phù hợp với những chuyện giở trò bịp bợm "giảo hoạt", còn Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn có giảo hoạt, thông minh, tâm tư cùng thủ đoạn, còn gì thích hợp hơn. So sánh một chút, nếu cô yêu cầu Chu Sa đạt 80 điểm, vậy Chu Tú Mẫn bắt buộc phải đạt trên 95 điểm, còn với vị nghiên cứu sinh kia, 75 điểm đã là không tệ rồi. Phía trường học hay khoa, với cách dạy dỗ này, cũng ngầm thừa nhận. Dù sao trường học cũng cần những học sinh ưu tú để gánh vác tương lai, rất nhiều giáo sư ưu tú cũng được bồi dưỡng từng bước từng bước như thế. Cô Trịnh muốn bồi dưỡng hai học sinh này thành những người hàng đầu, không có ai phản đối, tất cả mọi người thậm chí còn hợp lực, duy chỉ có Chương Anh, bởi vì tự cho mình hơn người, lại là người mới, không rõ tình hình ở đây mà khinh bỉ, ấm ức không thôi. Hắn thậm chí còn than vãn với người đã sắp xếp cho hắn vào dạy trong trường: Ngôi trường này đều là hư danh, giáo viên tầm nhìn hạn hẹp, tâm tư hẹp hòi, trường học cần bồi dưỡng cho tất cả sinh viên ưu tú, em cho rằng, lâu dần cũng không đến đâu.
Người sắp xếp cho hắn vào trường chỉ yên tĩnh nghe, nhàn nhạt cười. Người phụ nữ đó ngồi cạnh một cô gái trắng, rất trắng, giống như búp bê, đột nhiên hỏi: "Cái người kia gọi là Chu Sa, đúng không?"