Công trường hướng về phía nam, đối diện với đồng ruộng, lúa chín đang vào vụ thu hoạch, một mảnh vàng óng, rất nhiều sinh viên cố tình chạy qua đó làm dáng chụp ảnh làm kỉ niệm, đáng tiếc không có tín hiệu, nếu không bọn họ nhất định sẽ đăng lên mạng. Mấy ngày này, nông dân bận rộn thu hoạch lúa, tiếng máy đập lúa "phì phì" vang lên không dứt, những người nông dân luôn chân luôn tay, đội khảo cổ đối diện lại nhàn nhã không thôi. Bởi vì vô tình phát hiện được hài cốt của một vị Hoàng tử, bọn họ đang đợi chuyên gia giải phẫu đến từ Bắc Kinh Thượng Hải, mọi người không có việc để làm, coi như kì nghỉ nhàn hạ. Chỉ là có một số người nhàn không nổi, chạy đến giúp những nông dân kia thu hoạch lúa, dẫn đoàn cảm thấy rất tốt, làm nghiên cứu đồng thời tạo quan hệ, cũng không ngăn cản. Chu Tú Mẫn không có tâm tư đó, Chu Sa cũng không, điều này nằm ngoài dự đoán của Chu Tú Mẫn. Chu Sa đang viết luận văn, Chu Tú Mẫn im lặng ngồi bên, sức khỏe cô ấy đã tốt hơn, bị cảm hai ngày sau cũng đã khỏi, vẫn thích chui vào túi ngủ của Chu Sa, nhưng yên phận hơn nhiều. Chu Sa cũng không kháng cự, buổi tối hai người ngủ, ngoài ôm ôm kéo kéo cũng coi như yên ổn. Chu Tú Mẫn quá im lặng, khiến Chu Sa không cảm nhận được cô ấy, vô thức ngẩng đầu lên tìm bóng dáng Chu Tú Mẫn khắp bốn phía, nhìn thấy Chu Tú Mẫn, mới cúi đầu tiếp tục làm việc. Chu Tú Mẫn vốn định ôm sách đọc, nhưng bị hành động của Chu Sa mê hoặc, vô thức chống cằm, cười híp mắt nhìn cô. Phương Tranh ngồi cạnh ngoắc ngoắc Đản Đản, để cô nàng nhìn lớp trưởng của bọn họ và Chu Tú Mẫn liếc mắt đưa tình. Đản Đản ngẩng đầu nhìn thấy, lại nhìn sang Phương Tranh, hai người cười cười, tiếp tục làm việc của mình. Yêu đương, loại chuyện này, ngay cả ban đêm còn không che nổi, huống hồ là giữa ban ngày.
Đến chiều trời đổ mưa, tí tách từng giọt, dẫn đoàn nói hôm nay mưa thật tốt, bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế để giữ ẩm bộ hài cốt kia, mưa xuống, nhiệt độ hạ thấp, vừa hay. Ruộng đồng vừa được thu hoạch xong, hương thơm ngát tỏa ra khắp nơi, theo gió theo mưa bay tới, mọi người bận rộn nhiều giờ, vô thức hít sâu một cái, cảm giác vô cùng thư thái.
Ngày hôm sau, chuyên gia giải phẫu tới, gấp gáp tiến hành công việc. Bộ phận giải phẫu tất bật trong "phòng phẫu thuật" được dựng tạm sơ sài, sau một buổi chiều làm việc căng thẳng, bước đầu cho ra báo cáo: Đây không phải Hoàng tử. Theo sử sách ghi chép, độ tuổi, chiều cao nguyên nhân tử vong của Hoàng tử cho thấy không phù hợp với thi thể Hoàng tử được phát hiện này. Đây không phải Hoàng tử, vậy Hoàng tử ở đâu, đây là ai? Điều kiện cơ sở vật chất ở đây không đủ để hóa nghiệm, các chuyên gia cũng không có cách nào, đành mang thi thể quay về, tình hình cụ thế, phải đợi tiến hành kiểm tra. Trong hoàn cảnh hiện tại, mọi người tụ lại suy đoán tình huống về người kia, cuối cùng không có đáp án, chỉ sợ lại là một câu hỏi khác đến từ lịch sử.
Qua mấy ngày nóng bức, những đống rơm ngoài đồng ruộng bên kia bị nắng chiếu mềm nhũn, lớp trên cùng còn có thể dùng để mồi lửa, rất nhiều người trong đội khảo cổ cứ ăn cơm xong đều thích qua đó tản bộ, bởi vì hương thơm mát lành bên đó rất dễ chịu. Có sinh viên nghịch ngợm còn lấy rơm nhét vào lỗ chồn đất, tạo thành hình chữ "u", rồi chui vào đó nằm, nắng chiếu không tới, lại có mùi thơm dễ chịu tỏa ra, vô cùng thư thái. Tuy loại thời gian "thư thái" này không kéo dài được lâu, ở đâu nhiều thời gian rảnh rỗi như thế, nhưng mọi người vui đến quên mệt mỏi, đặt tên cho nó là "phòng rơm", hễ có thời gian liền chui vào đó. Chu Mỹ Đích nói, đám trẻ này... đa phần đều lớn lên ở thành phố, chưa từng về quê, hiếu kì cũng không có gì kì lạ. Chu Tú Mẫn cũng thích chui vào đó, dựa vào vai Chu Sa nhìn cô bện rơm. Sau đó nông dân đốt rơm làm ruộng, đốt hết rồi, đội khảo cổ mới không qua đó nữa.
Hôm đó đào xong mộ của hai vị Phi tử xong, chỉ còn lại hai ngôi mộ bồi táng nhỏ bên cạnh, nên về sớm nghỉ ngơi, ăn cơm xong, trời vẫn còn sáng, Chu Sa tranh thủ viết luận văn, lại bị Chu Tú Mẫn kéo ra ngoài tản bộ. Hai người nói một chút vấn đề lúc khai quật, vô tình đi đến bên rừng cây nhỏ, đột nhiên nghe được âm thanh nói chuyện có chút quen thuộc, hai người nhìn nhau nghi hoặc. Sau đó đột nhiên nhìn thấy Chu Noãn Noãn xông ra, che mặt mà đi, nhìn dáng vẻ vô cùng khó chịu. Chu Noãn Noãn không ngờ có người, hung hăng lườm bọn họ rồi chạy mất, Chu Tú Mẫn mắng đồ thần kinh, sau đó kéo Chu Sa rời đi, đột nhiên lại thấy Giang Viễn Lâu đi ra. Chu Tú Mẫn thông minh, vừa nhìn đã đoán được xảy ra chuyện gì, chắc chắn là vị đàn chị họ Chu kiêu ngạo kia tỏ tình với hướng dẫn Giang của bọn họ, nhưng ánh mắt của hướng dẫn cao nên nhìn không tới, họ Chu kiêu ngạo kia thất vọng khó chịu chạy đi.
Chu Tú Mẫn chào hỏi Giang Viễn Lâu, "Ôi, đàn anh, vận đào hoa cũng không tệ nhỉ. Có người tỏ tình với anh cơ đấy."
Giang Viễn Lâu không ngờ gặp phải bọn họ, còn khiến Chu Tú Mẫn đoán này đoán nọ, có chút bối rối cười nói: "Nói linh tinh gì đấy."
Chu Tú Mẫn cười "hì", cũng không bà tám, nói tạm biệt với Giang Viễn Lâu, rồi kéo Chu Sa rời đi.
Kết quả ngày hôm sau khắp trại của bọn họ truyền đi tin đồn Chu Noãn Noãn tỏ tình với Giang Viễn Lâu không thành. Chu Noãn Noãn tức đỏ mặt, cô nàng tức tối đến chất vấn Chu Tú Mẫn, mắng cô ấy. Chu Tú Mẫn kì quái, cô ấy không làm đương nhiên cảm thấy cây ngay không sợ chết đứng, mắng ngược lại Chu Noãn Noãn: "Đồ thần kinh, rừng cây lớn như thế, chị cho là có hai chúng tôi thôi chắc? Lẽ nào không có mấy cái tai khác. Hơn nữa, tin của chị, tôi thèm vào truyền đi, không đáng tiền, xin đừng tâng bốc bản thân được không?" Chu Noãn Noãn chắc chắn Chu Tú Mẫn lan tin đồn, nhưng Chu Tú Mẫn lại không nhận, cũng không biết làm sao, mất mặt vô cùng, lại bị móc mỉa, cô nàng không kịp nghĩ liền mở mồm nói: "Biến thái!"
Chu Tú Mẫn mặt lạnh lùng, "Liên quan gì đến mày, đồ đàn bà vạn năm thất tình!"
Chu Noãn Noãn thiếu chút nữa xông lên muốn giết Chu Tú Mẫn, Chu Sa đứng trước mặt Chu Tú Mẫn ngăn cô nàng lại, lạnh lùng nói: "Tú Mẫn không nói, cậu ấy không phải là người như thế, đàn chị, chị làm rõ trước đi rồi hẵng nói."
"Mày... bọn này biến thái chơi đồng tính luyến ái!"
Chu Sa mặt không cảm xúc, "Chúng tôi có biến thái hay không, không nhọc lòng đàn chị quan tâm. Đàn chị chăm sóc bản thân cho tốt là được."
Câu nói này của Chu Noãn Noãn, đã đắc tội với hai em gái "biến thái" này rồi. Lâm Bội Linh vốn không định lên tiếng nhưng cũng kì dị chen lời, "Đàn chị, chị đi an ủi trái tim thất tình của chị trước đi, người khác biến thái hay không, liên quan cái rắm gì đến chị?"
Phương Tranh không nói gì, nhưng ánh mắt cũng thể hiện rõ ràng. Đản Đản và Diệp Oanh Oanh không cần nói, đương nhiên là đứng về phía "người mình". Hai đọ sáu, Trương Lệ Phương khéo mồm hơn Chu Noãn Noãn, đương nhiên không muốn đắc tội với người khác, kéo kéo Chu Noãn Noãn tỏ ý bảo cô nàng đừng nói nữa, nói người ta biến thái, đổi là cô nàng cũng không thể nói thành lời...
Cô Trịnh ở gần đó, thấp thoáng nghe được ồn ào từ phòng nữ sinh, cô Trịnh đại khái cũng nghe được tin đồn về Chu Sa và Chu Tú Mẫn. Nhưng làm giáo viên của họ, quan tâm người ta học tập quan tâm suy nghĩ, cũng không thể quản người ta thích nam hay nữ, cho nên cũng không tiện nói gì, chỉ gọi Chu Sa lại, nhỏ giọng dặn dò mấy câu, muốn cô chú ý đoàn kết, các giáo viên rất kì vọng ở cô các thứ, cũng không nói thêm gì nữa.
Chu Noãn Noãn nhất quyết không cho qua, cô nàng thề phải báo thù.
Mấy ngày qua đi, lúc Chu Noãn Noãn đi tắm rửa, nhìn thấy trên móc treo quần áo trong phòng rửa tay, nhìn thấy một sợi dây chuyền bạc treo một bình sứ nhỏ, cô nàng từng thấy sợi dây này, đây chẳng phải dây chuyền của Chu Tú Mẫn hay sao? Cô nàng hung hăng nắm trong tay muốn vứt xuống chân giẫm đạp, nhưng đột nhiên lại nảy ra chủ ý, cô nàng tắm rửa xong, đem sợi dây chuyền cất đi, tắm xong ra ngoài lại thấy Chu Tú Mẫn đến tìm dây chuyền, Chu Noãn Noãn khẽ hừ lạnh một tiếng rồi rời đi. Chu Tú Mẫn tìm không thấy dây chuyền vô cùng sốt ruột, cô ấy nhớ rõ ràng treo trong phòng tắm, chỉ là lúc ra ngoài quên lấy lại, đúng lúc lại đến lượt Chu Noãn Noãn tắm rửa, hai người quan hệ không tốt, có khả năng là Chu Noãn Noãn đã vứt hoặc giấu đi. Chu Tú Mẫn cũng không thể lục soát người cô nàng, chỉ đành giả bộ như không thấy dây chuyền mà quên mất rằng viên thuốc bên trong còn quý hơn sợi dây. Chu Sa nhìn mặt mày Chu Tú Mẫn không ổn, hỏi cô ấy có chuyện gì, Chu Tú Mẫn kể lại sự việc và giả thiết của mình, Chu Sa muốn đi hỏi Chu Noãn Noãn. Chu Tú Mẫn không cho Chu Sa đi, nói cô nàng có ý định gì có hỏi cũng không tác dụng, chỉ chuốc bực vào người. Chu Sa vẫn âm thầm đến hỏi Chu Noãn Noãn, kết quả chỉ nhận về những lời mỉa mai châm chọc, Chu Sa chỉ đành giả bộ như không nghe thấy.
Ngày hôm sau lại tìm được dây chuyền trong áo, Chu Tú Mẫn nghi ngờ, cũng chỉ cho là bản thân mơ màng quên mất. Hôm đó lại truyền tới đi tin đồn kinh người: Viên trân châu ở mắt rồng trên vương miện vàng của Vương phi mới được khai quật không thấy đâu nữa.
Tất cả người trong đội khảo cổ đều có "quy tắc ngầm" bất thành văn chính là "không giữ làm của riêng", vì "không giữ của riêng" nên mọi người không thể cất giấu đồ vật khai quật được trong mộ với bất kì lí do gì, nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Trân châu trên vương miện vàng biến mất, đây chắc chắn là chuyện lớn.
Chu Noãn Noãn nói với giáo viên hướng dẫn, cô nàng nhìn thấy Chu Sa động vào vương miện vàng, sau đó trân châu trên vương miện liền biến mất, Chu Sa là nghi phạm lớn nhất.
Người ở công trường rất nhiều, cho nên phần lớn thời gian Chu Sa đều ở trại nấu cơm, Chu Tú Mẫn mới nói đùa "cậu sắp biến thành đầu bếp rồi" cũng không phải không có nguyên nhân. Chu Sa dành quá nhiều thời gian để nấu cơm, nên thời gian đào mộ chẳng còn mấy, đám sinh viên mang chí hướng "khảo cổ" chứ không phải "đầu bếp", nên một số người dù biết nấu cũng không tình nguyện đảm đương chức vụ này. Chu Sa đều dành ra thời gian đến tham gia, còn không tham gia được thì cũng bỏ, thường đang đào hoặc đang hứng thú với cái gì liền bị gọi đi nấu cơm, cho nên lúc đến lúc đi. Nhưng cũng không ai nghĩ tới, Chu Sa là người "tình nghi" đầu tiên bị người khác chỉ đích danh.
Suýt chút nữa Chu Tú Mẫn đã nhảy vào cắn chết Chu Noãn Noãn, loại tiện nhân này, vu oan cho người khác.
Đương nhiên Chu Mỹ Đích không tin, nhưng Chu Noãn Noãn thề thốt, nói sau khi Chu Sa động vào, mới không thấy trân châu đâu nữa. Đám sinh viên năm nhất, đặc biệt là nữ sinh đều không tin, người này bình thường thích chống đối lớp trưởng của bọn họ, nhưng bọn họ không tin cũng không ích gì. Giáo viên hướng dẫn của Chu Noãn Noãn cũng là phụ trách dẫn đoàn lần này, ông ấy không lọt mắt nhất chính là người mang theo ác ý, hỏi Chu Noãn Noãn, em biết hậu quả của việc này không? Chu Noãn Noãn lẩm nhẩm: "Em không nói dối. Quả thực em nhìn thấy Chu Sa động vào rồi mới biến mất, vừa không thấy đâu thì em liền vội vàng báo cáo. Chắc chắn cô ta không kịp giấu, có thể lục soát người."
Nhóm nữ sinh cười lạnh: "Ai biết có phải chị giấu vào đó không? Nói chuyện như thật, không chừng bị cắn ngược đấy."
Chu Sa biết bản thân không làm gì sai, không sợ, khám thì khám, nhưng Chu Tú Mẫn cẩn thận hơn người, cứ cảm thấy có gì khác thường, miệng người khác khăng khăng là cô, chắn chắn có chứng cứ giành thắng lợi. Nhưng tình huống này, Chu Tú Mẫn cũng không thể phản kháng, được rồi, khám thì khám, vì để công bằng, người bị nghi ngờ và người không nghi ngờ đều khám hết.
Không có, không có. Giáo viên hướng dẫn của Chu Noãn Noãn nghiêm khắc: "Em còn gì để nói không? Vu oan cho bạn học còn đáng hổ thẹn hơn ăn cắp!"
Chu Noãn Noãn lẩm bẩm, "Em không vu oan. Cô ta và Chu Tú Mẫn quan hệ tốt như thế, không chừng giấu hộ cô ta rồi."
Nhóm nữ sinh nghe xong liền thở dài nói, "Chị và Trương Lệ Phương quan hệ cũng tốt lắm mà, hay là cũng khám chị ấy đi."
Trương Lệ Phương vô tội bị chỉ đích danh, hung hăng lườm Chu Noãn Noãn một cái.
Lúc đó có một nam sinh nhỏ con lẩm bẩm nói: "Em... em nghe thấy bọn họ nói 'đặt trân châu trong bình an toàn hơn' cái gì đó... có phải..."
Chu Tú Mẫn phản ứng nhanh, kinh hãi, nhớ tới chiếc dây chuyền bị mất tối qua lại quay về... tay không khỏi run lên. Đây rõ ràng là âm mưu, âm mưu của hai người kia, tuy là đuối lí, nhưng khi thực sự bị lục soát, không chỉ cô ấy, Chu Sa cũng sẽ bị hủy hoại, bọn họ đều bị hủy hoại.
Ánh mắt của mọi người lần nữa lại rơi trên người Chu Sa và Chu Tú Mẫn, đặc biệt là Chu Tú Mẫn, có một số học sinh nhìn thấy Chu Tú Mẫn đeo chiếc dây chuyền bình gốm nhỏ...
Không khí đang lúc đông kết lại, lúc này cô Trịnh chậm rãi bước đến, âm thanh lạnh lùng phá vỡ sự trầm lặng, "Náo loạn cái gì thế?"
Giáo sư của Chu Noãn Noãn đem sự tình đơn giản kể lại cho cô Trịnh, cô Trịnh vỗ trán một cái, làm bộ "sao mình lại sơ suất như thế", cô Trịnh xin lỗi giáo sư của Chu Noãn Noãn, nói: "Tôi còn tưởng náo loạn cái gì. Thì là là cái này... viên trân châu đó... mấy người cũng thật là... quản lí thế nào... mà để rơi xuống đất, cũng không ai để ý. Tôi để một đồng chí đem về thành phố xử lí và bảo quản rồi, nếu không bị hủy rồi... Thật ngại quá, hôm nay tôi bận quá, nhất thời quên nói với mọi người, hiểu lầm rồi."
Giáo sư nghe xong, thở dài một cái, "Thì ra như thế. Không có chuyện gì là tốt rồi." Giáo sư chân thành xin lỗi Chu Sa và Chu Tú Mẫn, "Thật ngại quá, hai bạn sinh viên, tôi cũng không có cách nào." Nói xong liền nghiêm khắc quay sang Chu Noãn Noãn, "Em xem em hiểu lầm rồi gây ra náo loạn thế nào kìa, mau xin lỗi hai bạn học kia đi."
Chu Noãn Noãn hét lên: "Không thể nào!"
Cô Trịnh nhăn mày, "Ý gì đây?"
Chu Noãn Noãn biết mình lỡ lời, cắn răng, nhẫn nhịn nhìn Chu Tú Mẫn và Chu Sa, nói xin lỗi. Chu Tú Mẫn vẫn chưa hoàn hồn, cũng lười tính toán với cô nàng, cảm thấy lạnh cả sống lưng, hung hăng nghĩ thầm trong lòng: Lần sau nhất định không tha cho cô ta.
Cô Trịnh giải thích cho mọi người, không có ai làm chuyện không hay, xin mọi người quên đi chuyện ban nãy, mọi người mới từ từ tản ra. Cô Trịnh lạnh lùng nhìn Chu Noãn Noãn, rồi vẫy tay với Chu Sa và Chu Tú Mẫn, "Hai đứa đi theo tôi."
Chu Tú Mẫn và Chu Sa lặng lẽ đi theo sau cô Trịnh. Cô Trịnh không nói một lời, mãi đến khi đến nơi không có người, mới gọi Chu Tú Mẫn nói, lấy ra đây, Chu Sa nghi ngờ nhìn cô, Chu Tú Mẫn lại vô cùng cảnh giác, nắm lấy bình sứ nhỏ, nói, "Giáo sư Trịnh, em thề bọn em không làm chuyện này. Em thề!"
Cô Trịnh nhìn cô ấy, bình tĩnh nói: "Tôi không tin em, nhưng tôi tin bạn học Chu Sa. Chu Tú Mẫn, em là người thông minh, em nên biết đạo lí lòng người khó dò, hôm nay tôi cứu em một lần, nhưng lần sau chưa chắc đã may mắn như thế. Làm người, đừng quá huênh hoang."
Chu Tú Mẫn im lặng không nói, câu nói này có ý giáo dục, nhưng cũng rất đả kích người...
"Giáo sư..." Chu Sa không hiểu nhìn cô Trịnh.
Cô Trịnh ngắt lời cô, "Tôi và Chu Tú Mẫn nói chuyện, em đừng lên tiếng. Chu Tú Mẫn, em hiểu ý tôi chứ?"
Chu Tú Mẫn hít sâu một cái, làm bản thân bình tĩnh, kể lại: "Tối qua em đi tắm, quên dây chuyền trên móc treo, sau đó đến lượt Chu Noãn Noãn tắm rửa, chị ta ra ngoài, dây chuyền treo bên trong cũng không thấy đâu nữa. Em không thể khám người chị ta, chỉ đành buồn rầu nghĩ, không thấy thì bỏ đi. Nhưng hôm sau đột nhiên lại tìm được. Em không nghĩ..." Chu Tú Mẫn cắn răng, mở nắp bình sứ, viên thuốc và trân châu trôi ra lòng bàn tay cô ấy, Chu Sa hít một hơi, che lấy miệng mới không phát ra tiếng kêu.
Cô Trịnh làm bộ thản nhiên "tôi sớm đã tính đến" rồi lấy viên trân châu đi. "Cậu trai kia thích Chu Noãn Noãn, chuyện này tôi biết. Chu Noãn Noãn là cô gái mang thù tất phải báo, lúc đầu tôi cũng vì chuyện này mà không muốn là hướng dẫn cho em ấy. Tôi cũng không ngờ em ấy có thể làm ra chuyện vu oan giá họa rồi xúi người ngụy tạo chứng cứ như vậy. Dù sao tôi cũng không có chứng cứ, nhưng tôi cũng không tin tưởng em ấy. Tôi không thích những người có tính cách như thế, nhưng tôi cũng không thích người có tính cách như em. Chu Tú Mẫn, tôi biết em còn trẻ, xinh đẹp, nhà lại có tiền, em có tư cách để huênh hoang kiêu ngạo, nhưng loại kiêu ngạo đó không đem lại ích lợi cho em. Lần này tôi cứu em, là bởi vì tôi tin các em, tôi nghi ngờ Chu Noãn Noãn, cho nên mới đưa ra phán đoán. Tôi cũng phải chịu trách nhiệm, em hiểu chứ? Tôi không cần em cảm ơn, tôi chỉ hi vọng em hiểu, tôi cho rằng em là một mầm non tốt, đừng hủy hoại bản thân, cũng đừng để ai hủy hoại em."
Chu Tú Mẫn ngẩng đầu, "Giáo sư, em sẽ không để ai hủy hoại em. Nếu thật sự bị hủy hoại, chỉ có thể là em tự hủy hoại chính mình."
Cô Trịnh nhìn Chu Tú Mẫn, trầm mặc rất lâu, sau đó lắc đầu, "Không, Chu Tú Mẫn, tôi biết tính cách con người sẽ không dễ thay đổi, em cũng sẽ không dễ dàng thay đổi, nếu em không thể thay đổi, vậy thì khiến bản thân mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức người khác không thể hủy hoại em nhưng em lại có thể dễ dàng hủy hoại người khác."
"Tôi cho rằng, thay vì miễn cưỡng em, như thế càng phù hợp với tính cách của em."
Sau đó, Chu Noãn Noãn tốt nghiệp, tìm được việc ở Trân Bảo Hiên, phúc lợi tiền lương đã đàm phán xong, hai bên vô cùng hài lòng, nhưng Chu Tú Mẫn vô tình nhìn thấy đơn xin việc của cô nàng, nói với anh trai, người này không biết xấu hổ, vu oan giá họa em, dứt khoát loại trừ cô nàng.
Chu Noãn Noãn cũng cảm thấy kì lạ, bản thân đã thỏa thuận công việc xong tại sao đột nhiên lại mất việc, nghe ngóng xong mới biết, đó là công ty của anh trai Chu Tú Mẫn.
Đây đương nhiên là chuyện tốt mà Chu Tú Mẫn làm ra.
Mối thù sâu sắc cũng kết lại từ đây!