Câu nói này khiến Chu Tú Mẫn trằn trọc đến nửa đêm, trong lòng có một loại ngọt ngào mà buồn bực, nghĩ đi nghĩ lại những lời này, và còn cái "đập tay" thân thiết, ánh mắt đó nụ cười đó, từng cử chỉ hành động, từng câu từng chữ. Nghĩ nhiều quá, đến cuối cùng Chu Tú Mẫn vẫn không biết những điều đó vốn đẹp đẽ hay bị bản thân tưởng tượng thành đẹp đẽ nên mới đẹp đẽ như vậy. Sau đó miễn cưỡng tiến vào giấc ngủ, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, cô ấy cũng không có tâm tình ngủ nướng, mạnh mẽ bò dậy, đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi đi học.
Đến trường, mới 6 giờ 15 phút sáng, giờ này có lẽ Chu Sa đang chạy bộ ở sân vận động, nhưng tối qua cô vừa uống say, Chu Tú Mẫn không chắc, lại sợ cô không mang điện thoại, gọi đến sẽ làm phiền giấc mộng của người khác, cho nên cô ấy đi đến kí túc xá của Chu Sa. Cửa phòng nửa đóng nửa mở, nói vậy là người này vẫn chăm chỉ dậy sớm chạy bộ rồi. Chu Tú Mẫn trợn mắt một cái, đi đến sân vận động.
Quả nhiên Chu Sa ở sân vận động, cả một cái sân lớn như thế, chỉ có một mình cô chạy bộ. Chu Tú Mẫn đứng một bên hét: "Chu Sa! Chu Sa!" Hét lên hai tiếng Chu Sa mới nghe được, vội chạy lại chỗ cô ấy, Chu Tú Mẫn cũng bước đến.
Chu Tú Mẫn bất mãn hỏi: "Sao cậu có thể dậy sớm thế chứ?"
"Trước giờ mình đều dậy sớm thế mà. Sao cậu đến trường sớm thế?" Chu Sa nghi hoặc hỏi ngược lại. Chu Tú Mẫn không quan tâm đến câu hỏi của cô, nói, "Nhưng không phải tối qua cậu say rượu sao? Sao có thể dậy sớm thế... không đau đầu sao? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không phải mình nói mình không say à?"
Chu Tú Mẫn hừ lạnh, "Thôi đi, tối qua đến đứng còn không vững, không phải tôi kịp thời đỡ cậu, cậu sớm đã lăn xuống bậc thang rồi."
"Không cẩn thận bước hụt thôi. Không sao, uống chút nước, ngủ một giấc là khỏe."
"Đau đầu không?"
"Bia thôi mà. Trong thôn bọn mình toàn uống mấy loại rượu nặng thôi. Mình ngửi quen rồi, không sợ."
"Cậu ngửi quen hay là uống quen? Cậu uống rượu hả? Nếu không ngửi thôi mà cũng có thể luyện tửu lượng sao?"
"Không uống. Nhưng không sợ. Hàm lượng cồn trong bia không cao. Còn cậu? Ổn không?"
"Muộn thế mới hỏi... cậu thật chậm chạp."
"Được rồi, mình nhìn cậu vẫn ổn mà. Muốn chạy chung không?"
Chu Tú Mẫn chần chừ: "Bỏ đi, chạy rồi đổ mồ hôi, không có chỗ tắm rửa thay quần áo, hôi chết mất. Cậu chạy đi."
"Thế cậu làm gì?"
"Tôi ngồi đây đọc sách."
"Ừ! Vậy đợi lát nữa cùng đi ăn sáng nhé? Mình đi chạy đây."
"Đi đi." Chu Tú Mẫn vẫy vẫy tay, Chu Sa tiếp tục chạy bộ, Chu Tú Mẫn ngồi trên sườn dốc đọc sách. Khoảng chừng mười, hai mươi phút sau, trên sân vận động dần có nhiều người đến chạy bộ hoặc đến đọc sách. Chu Tú Mẫn được những cơn gió mát thổi qua, tâm tình rất dễ chịu, khiến cô ấy có chút buồn ngủ, vừa hay lúc đó Chu Sa chạy xong, hai người cùng nhau hướng về kí túc xá. Chu Tú Mẫn đợi Chu Sa ở nhà ăn, Chu Sa quay về phòng tắm rửa thay quần áo.
Chu Sa nhanh chóng tắm rửa xong, mặc quần áo, cầm sách vở liền đến tụ họp với Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn nhìn thấy chiếc quần jean của Chu Sa trên đầu gối có hai vết rách, cười nói: "Cậu thời trang nhỉ."
Chu Sa đỏ mặt, "Không phải, mặc lâu quá rồi, có một hôm bị mình làm rách, vốn định vá lại, nhưng mình thấy mọi người và cậu cũng mặc như thế, nên cũng không vá nữa."
Vá? Chu Tú Mẫn nghẹn lời. Vá quần áo, nghe ra rất xa xưa. Quần áo của cô ấy trừ phi cố ý mua theo "phong cách ăn mày", "phong cách rách rưới" thì nào có cơ hội mặc đến cũ mà vá.
Chu Tú Mẫn nhìn thấy con mèo xù xì trên chiếc áo phông của cô, buồn bực, mấy hôm trước nhìn cô ăn mặc còn rất xinh đẹp, sao hôm nay lại mặc lại bộ quần áo xấu xí thế này rồi? "Đây là quần áo của cậu à? Đàn anh Giang không phải cho cậu nhiều quần áo lắm sao? Sao vẫn còn mặc cái này?"
"A?" Chu Sa không hiểu nhìn Chu Tú Mẫn, "Có gì không thích hợp sao?"
Không có gì không thích hợp, chỉ là rất quê mùa mà thôi. "Không khó chịu sao?" Nhìn chất liệu đã không ra sao.
"Mình sợ cậu đợi lâu nên tùy tiện lấy mặc. Cậu không thích sao? Vậy đợi ăn sáng xong mình về thay."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn mệt mỏi nhìn Chu Sa, liên quan gì đến cô ấy chứ, cô ấy chưa ăn xong, nhàm chán không có việc nên tìm chuyện để nói thôi không được sao? "Tôi bảo cậu thay thì cậu thay à?"
Chu Sa nghĩ nghĩ, "Có thể thay, tóm lại tầng ba cũng không xa mà."
"..." Chu Tú Mẫn rõ ràng muốn trợn mắt, nhưng lại lặng lẽ nói: "Ăn sáng đi."
Hai người ăn sáng xong liền đến phòng tự học ôn bài hơn một tiếng đồng hồ, sau đó lên lớp. Buổi chiều không có tiết, Chu Tú Mẫn ăn cơm trưa xong liền về nhà. Mẹ cô ấy bảo người mang cặp lồng canh cùng một ít nhãn mua ở quê lên, không to bằng nhãn nhập khẩu, nhưng rất ngọt, để vào tủ lạnh, lúc ăn còn ngon tới mức say mê lòng người. Vị Nghiên cứu sinh Tài chính không ở nhà, người đi làm cũng tăng ca, Chu Tú Mẫn cũng không muốn chia sẻ cho bọn họ, rồi lại nghĩ ngày mai mang một ít nhãn cho Chu Sa. Nhưng vừa nhớ ra bát canh hầm, liền gọi cô đến cùng ăn rồi tiện mang nhãn về, canh ở trường chỉ hơn nước rửa nồi, có thể ăn được không chứ? Tóm lại cũng không có tiết...
Cô ấy gọi điện thoại cho Chu Sa, Chu Sa nói bản thân đang ở trong trung tâm thành phố, sẽ về ngay. Chu Tú Mẫn có chút kì quái hỏi, "Cậu đến đó làm gì?" Chu Sa nói mua sách. Chu Tú Mẫn cho là cô đi mua sách tham khảo nên cũng không để tâm, đợi khi Chu Sa đến rồi mới biết cô đi mua quyển sách gần một nghìn tệ hồi trước – nghẹn lời rồi – tiếc không mua nổi bộ quần áo đẹp nhưng mạnh tay chi tiền mua quyển sách đắt như thế. Chu Sa không ngừng lảm nhảm: Quần áo có mặc là tốt rồi, hơn nữa đàn anh Giang và đàn anh Chu cho mình rất nhiều quần áo, không cần mua nữa. Nhưng sách không mua thì mình cứ nghĩ mãi về nó.
"Cậu còn tiền không? Không phải mới mua máy tính sao, lại mua thêm quyển sách đắt thế này..."
Chu Sa cười ngọt ngào, "Còn. Đương nhiên mình tính kĩ rồi mới mua. Mình nhận làm thêm việc cũng vì mua quyển sách này đấy. Mua được rồi thấy thoải mái hẳn. Cậu muốn đọc không? Mình cho cậu mượn."
Chu Tú Mẫn cười một tiếng, "Thôi đi, nhìn cậu tiếc rẻ nó như vậy... Tôi mà chăm chỉ như cậu, tôi cũng mua lâu rồi chứ còn đợi cậu cho mượn đấy..."
Chu Sa cũng cười hi hi ngốc nghếch. Chu Tú Mẫn liếc nhìn cô, sau đó không nhịn được "phì" cười thành tiếng, nói cô nhìn rất ngu ngốc, Chu Sa nói, chỉ là mình vui quá thôi mà, không phải đồ ngốc. Chu Tú Mẫn liền nói, ngày nào cậu cũng vui mà, có bao giờ cậu không vui chưa? Chu Sa nói, có chứ, lúc cậu giận dỗi mình, mình rất buồn, nghe xong trái tim Chu Tú Mẫn lại "thịch" nhảy loạn lên, ủ rũ nói: Đáng đời, ai bảo cậu chọc tôi, sau đó lại làm bộ hỏi: Cậu cũng để ý đến tôi à?
Chu Sa nói, để ý chứ, sao lại không để ý. Mình thích cậu đương nhiên là để ý, mình thích gì thì rất để ý đến cái đấy.
Mặt mũi, cả cổ Chu Tú Mẫn đều đỏ au, mắng cô: "Đừng tùy tiện nói thích. Cậu làm như cậu đang tỏ tình không bằng. Ngu ngốc!"
Chu Sa luống cuống nhìn cô ấy, không biết tại sao đột nhiên Chu Tú Mẫn tức giận, "Xin... xin lỗi, mình không có ý đó."
Không phải ý đó thì là ý gì hả? Không biết vì sao, vừa nghe thấy Chu SA xin lỗi, Chu Tú Mẫn lại có cảm giác càng tức giận hơn, ngu ngốc như cậu, có biết nói chuyện không thế, đừng dễ dàng nói ra những lời khiến người khác dễ hiểu lầm được không?
"Cậu đừng giận được không? Có lúc mình lỡ lời nhưng không phải cố ý đâu."
"Ai tức giận chứ?" Chu Tú Mẫn cứng rắn đáp lại, cô ấy nhìn Chu Sa dừng lại, liền nói, "Cậu mau ăn đi, mẹ tôi bảo người làm nấu lâu lắm đấy, canh ở trường ăn không nổi. Canh ở nhà ăn như nước rửa nồi ấy."
Chu Sa bưng bát lên, một hơi uống cạn, "Ngon lắm. Cảm ơn cậu. Vậy mình về đây."
"Không ngồi thêm chút sao?"
"Mình..." Chu Sa lộ ra chút do dự, Chu Tú Mẫn nhìn ra, dường như bản thân đang cản trở Chu Sa đọc sách mới. Cô ấy vào nhà bếp lấy ra một chiếc túi to, lấy nhãn bỏ vào đó, "Cầm về mà ăn. Cái này ngọt lắm." Chu Sa ngại ngùng, "Không cần đâu, cậu để mà ăn, không cần cho mình đâu."
Chu Tú Mẫn nhét một túi ni-lông to, "Khách sáo cái gì. Cầm về, cậu xem tôi còn nửa thùng cơ, trong tủ lạnh vẫn còn. Nhà tôi mua nhãn của mấy người ở quê tự trồng, ngọt lắm đấy. Không phải cậu thích đồ ngọt sao. Cầm về."
Chu Sa ngại ngùng, "Uống canh của cậu lại còn có đồ mang về, ngại lắm."
Chu Tú Mẫn cười hi hi, "Thì 'nhận lòng tốt của người liền vì người làm việc', nên cậu phải nghe lời tôi, ngày nào cũng phải ngọt ngào với tôi." Lời nói vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy: Sao câu này của mình kì quái thế nhỉ?
Chu Sa cũng không nghĩ nhiều, "Vậy sau này sáng nào mình cũng mang đồ ăn sáng cho cậu được không?"
Chu Tú Mẫn nghĩ nghĩ: "Được!"
...
Buổi chiều ngày hôm sau, không khí ở sân trường Đại học Tây Hoa vui như đón tết, tại sao ư? Hôm nay là ngày trưởng khoa Khảo cổ, giáo sư Ngụy khoa Chính trị và pháp luật, giáo sư Trần khoa Thư họa "cởi truồng", cơm có thể không ăn, nhưng náo nhiệt thì không thể không xem. Mọi người như cơn sóng trào đến lấp kín bốn phía sân vận động, thi nhau chiếm lấy chỗ đẹp để tiện "thưởng thức" tư thế anh dũng chạy bộ của các vị giáo sư. Giáo viên dạy tiết Dụng cụ bằng đồng cuối buổi cũng rất biết thời thế, cho sinh viên lớp Khảo cổ nghỉ sớm mười năm phút. Đám sinh viên trong lớp cũng vội vã chạy đến sân vận động, nhưng sân vận động sớm đã chật như nêm cối, người rất đông, xem ra còn náo nhiệt hơn nhiều so với đại hội thể dục hôm đó.
4 giờ 40 phút, ba vị giáo sư đúng giờ xuất hiện, cởi sạch quần áo thân trên, vác theo bụng phệ, mặt mũi thẹn thùng chạy đến. Hiệu trưởng cũng đến rồi, phía sau còn dẫn hai giáo viên vác theo máy quay phim. Hiệu trưởng nói: Thời khắc có tính lịch sử thế này, sao có thể không ghi lại. Quay cho đẹp vào, sau đó sao chép cho mỗi giáo viên một phần làm kỉ niệm. Biểu cảm của mấy vị giáo sư... lặng lẽ lau mồ hôi... lặng lẽ lau mồ hôi... Đám quần chúng tự nhiên được trận cười vui, liền hét lên: Giáo sư, cố lên nhé. Chạy chậm cũng không sao, từ từ chạy, chúng em cổ vũ cho thầy. Không khí vui vẻ ngất trời.
Sau đó có người đăng đoạn clip lên mạng, cư dân mạng đều hét lên: Mẹ kiếp, đại học Tây Hoa thật nghịch thiên, không khí có cần hạnh phúc thế này không? Các vị giáo sư có cần đáng yêu thế không? Vợ giáo sư đáng yêu quá!
Vợ giáo sư trong miệng bọn họ chính là vợ giáo sư Trần. Tuy tuổi tác bà Trần đã cao, nhưng phong thái vẫn còn rất trẻ trung, bà ăn mặc chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, bước chân chầm chậm, trên tay cầm theo chiếc khăn lông, không ngừng khuyên bảo giáo sư Trần, "Ông lão này, chạy từ từ thôi, đừng vội, cẩn thận lại bị tăng huyết áp. Chúng ta chạy từ từ."
Chu Mỹ Đích cười trên nỗi đau của người, bỏ đá xuống giếng: "Đúng thế, thầy Trần, thầy chạy từ từ thôi, chạy xong tôi sẽ quên đi sự thật là ông đã thua tôi."
Sinh viên lớp Thư họa lặng lẽ lau nước mắt, âm thầm nhịn nhục: Giáo sư, chúng em có lỗi với thầy!
Chu Tú Mẫn và Chu Sa cũng hòa vào dòng người xem náo nhiệt. Chu Sa vốn không muốn tới, Chu Tú Mẫn không kiên nhẫn khi Chu Sa cứ nhớ nhung cuốn sách mới kia, nên mạnh mẽ kéo cô đến. Chu Tú Mẫn nói, đọc đọc đọc, suốt ngày đọc sách, cẩn thận đọc đến nỗi đầu óc cậu hỏng mất đấy.
Chu Tú Mẫn nói: "Giáo sư Trần và vợ thầy tình cảm thật tốt. Vợ thầy đáng yêu ghê." Chu Sa nói, đúng thế, hai người là thanh mai trúc mã mà. Vợ thầy Trần là con gái nhà giàu có, khó khăn lắm mới cưới được. Sau này Cách mạng văn hóa diễn ra, người ta muốn làm tư tưởng với giáo sư Trần, giáo sư sống chết không muốn, nói tôi có chết cũng phải chết cùng bà ấy, làm tư tưởng cái gì, lúc đó Hồng Vệ Binh muốn đánh người, giáo sư Trần sống chết che chắn cho vợ, vợ thầy không bị thương, nhưng năm đó suýt chút nữa thầy đã mất mạng.
Chu Tú Mẫn sửng sốt, "Cậu cũng bà tám quá nhỉ? Sao cậu biết được?"
Chu Sa mặt đỏ tía tai, "Lúc mình nộp bài tập, trưởng khoa nói với mình."
"Sao thầy ấy biết nhỉ? Giáo sư Chu nói à?"
"Ừ!"
Chu Tú Mẫn lại nhớ tới vị giáo sư Dân tộc học và vợ, cảm thán nói: "Tình cảm một đời mà vẫn có thể bền vững đến vậy."
Chu Sa cười cười, khẽ nói: "Sao lại nói thế chứ, cái này không phải dựa vào thời thế, là xem người kia thế nào chứ?"
"Đúng rồi, nhìn người. Cậu chính là kiểu đó chăng."
Chu Sa đỏ mặt, "Sao lại nói mình? Liên quan gì đến mình?"
"Sao lại không liên quan đến cậu. Đến lúc cậu kiên quyết thích một tên đàn ông cặn bã thì phải làm sao nhỉ? Tôi phải xem tam quan của cậu có đứng đắn không đã."
Mặt Chu Sa càng đỏ, "Không có đâu."
"Phòng ngộ nhỡ."
"Mình thích người thật thà, không thích 'cặn bã' đâu."
Chu Tú Mẫn cười ha ha, "Cậu thật thà nhất, tự luyến đi."
"Có rất nhiều người thật thà mà, cậu cũng thật thà."
"..." Trong lòng Chu Tú Mẫn có cảm giác khác lạ, nhưng lại không nói được là vì sao, chính là cảm giác có chút khác lạ, cô ấy kì quái hỏi: "Cậu nói tôi học hành chăm chỉ* sao?"
"Đúng thế. Tuy cậu nói không thích khảo cổ, nhưng cậu vẫn rất chăm chỉ học hành, nếu không sao đạt được thành tích tốt vậy chứ?"
"..." Chu Tú Mẫn tức giận rồi, cũng không biết tại sao lại giận, "Cậu đứng sang một bên cho tôi."
...
Chú thích:
1. Đại Cách mạng Văn hóa Giai cấp Vô sản là một phong trào chính trị xã hội tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa diễn ra trong 10 năm từ tháng 5 năm 1966 tới tháng 10 năm 1976, gây tác động rộng lớn và sâu sắc lên mọi mặt của cuộc sống chính trị, văn hóa, xã hội ở Hoa lục nên cũng được gọi là "10 năm hỗn loạn", "10 năm thảm họa". Ngoài ra, cuộc cách mạng này đã làm thay đổi quan niệm xã hội, chính trị và đạo đức của quốc gia này một cách sâu sắc và toàn diện.
2. Hồng vệ binh hay là Vệ binh đỏ là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông. Trong Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc thập niên 1960, lực lượng này được coi là xung kích trong việc đấu tranh, phá bỏ những tập tục hủ lậu trong xã hội. Nhưng dần dần lực lượng này đã trở nên quá khích, họ sử dụng bạo lực tra tấn, phá hoại và cướp đoạt tài sản, nhà cửa, bức tử, giết hại những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chính kiến với Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc. Nạn nhân của các Hồng vệ binh bao gồm cả các lãnh đạo cao cấp trong Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
3. Chăm chỉ, trong tiếng Trung, từ này cũng có nghĩa là thật thà.