Ngày hôm sau, Chu Tú Mẫn dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị máy ghi âm và sổ ghi chép, sớm sủa xuất phát đến nhà giáo sư. Tuy nói sớm, nhưng lúc đến cũng đã hơn 8 giờ, cô ấy xuống xe, bị những ánh nắng chói lóa chiếu lên làm xây xẩm mặt mày. Chu Tú Mẫn che mắt một lúc lâu mới thích ứng được, Chu Tú Mẫn có chút hối hận vì ra ngoài mà không mang ô, vội vội vàng vàng nên cũng quên mất. Cô ấy cũng không để tâm nhiều đến ánh nắng làm đen da, vội vàng đi về phía nhà giáo sư. Chưa đi được bao xa liền nhìn thấy một người với bóng lưng mảnh khảnh thanh tú, chân mang giày trắng, mặc quần jean và chiếc áo phông trắng, mái tóc ngang vai xõa ngang lưng, hai cánh tay không được áo che đậy lộ ra, trắng đến kinh người. Ánh mặt trời mãnh liệt, nhưng cũng không thấy Chu Sa che ô hay đội mũ, thậm chí Chu Sa cũng không tránh vào bóng cây ở góc tường, yên lặng đi dưới ánh mặt trời, chiếc bóng co lại dưới chân, nhìn rất thanh tĩnh, nhưng lại mang lại cảm giác bình tĩnh đến mê hoặc lòng người. Chu Tú Mẫn vừa nhìn liền nhận ra Chu Sa, cô ấy vừa định mở miệng gọi, đột nhiên dừng lại, hoang mang nghĩ: Chu Sa đến đây làm gì? Lẽ nào biết đoạn ghi âm bị xóa liền đến nhờ vả giáo sư sao? Không thể nào. Cô ấy còn chưa nói với Chu Sa, làm sao Chu Sa có thể biết được? Lẽ nào là vì căn nhà tường vy kia? Hôm qua Chu Sa ngại ngùng không chụp thêm mấy bức nên hôm nay đến chụp bù? Chu Tú Mẫn cảm thấy có khả năng này, người này ngốc nghếch như thế khiến người bình thường không theo kịp suy nghĩ, có khả năng làm loại chuyện này. Nếu như thế, cô ấy phải tránh Chu Sa. Bởi vì cô ấy lặng lẽ đến, vì không muốn cô phát hiện vụ án ghi âm "bị hủy" kia.
Vậy phải làm sao đây? Ở đây không có tiệm cà phê hay quán ăn nào để giết thời gian, Chu Tú Mẫn quyết định hướng mắt về phía Chu Sa, phải tránh Chu Sa là điều đương nhiên, nhưng vẫn muốn nhìn xem cô làm chuyện ngu ngốc gì ở căn nhà tường vy kia, đến lúc đó có thể hung hăng cười nhạo cô. Nhưng Chu Sa đi mãi không dừng, trực tiếp đến cửa nhà giáo sư, Chu Tú Mẫn có chút ủ rũ: Chu Sa đến đây làm gì? Hôm qua vợ giáo sư khách sáo bảo bọn họ chăm đến, nhưng ngay ngày hôm sau lại đến là sao?
Nhà giáo sư không có người. Người hàng xóm đúng lúc ra ngoài vứt rác, nhìn thấy Chu Sa ấn chuông cửa, nói tối quá con trai giáo sư đón đi rồi, không biết là có chuyện gì. Không ở nhà! Chu Sa khẽ ngẩn người, cảm ơn người hàng xóm rồi quay trở về. Chu Tú Mẫn cũng nghe được tin tức này, từ ngõ đi ra, Chu Sa nhìn thấy Chu Tú Mẫn liền sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Chu Tú Mẫn chỉ đành thành khẩn khai báo vụ án ghi âm bị mất, cô ấy đến là muốn cầu cứu giáo sư, cô ấy tường thuật đơn giản lại "sự kiện Ô Long" phát sinh đêm qua với Chu Sa, nói: Vốn muốn giấu cậu, đợi khi làm xong mới nói nhưng nếu giáo sư đã không ở nhà, tôi giấu cũng không nổi, chỉ đành nói với cậu. Xin lỗi. Nếu phải quét lớp, tôi sẽ phụ trách. Là lỗi của tôi. Xin lỗi!
Chu Sa thở phào một cái, "Dọa chết mình rồi. Thì ra là như thế. Không sao đâu. Vốn cũng không thể dựa vào tài liệu của ông ấy, tham khảo mà thôi, mất rồi thì chúng ta cố gắng hơn chút là được."
Chu Tú Mẫn nghe xong cũng không hăng hái, cô ấy tức giận, "Cậu cho là tôi theo dõi cậu à? Nghĩ hay nhỉ. Tôi nhìn thấy cậu sợ chết khiếp. Đúng rồi, cậu đến đây làm gì?" Cô ấy nghi ngờ nhìn cô hỏi, Chu Sa quanh co, "Cũng không làm gì. Vợ giáo sư không phải bảo chúng ta chăm đến sao?"
Chu Tú Mẫn lạnh lùng hừ một tiếng, "Thần thần bí bí, không có câu nào là thật. Tôi không tin. Cho dù vợ giáo sư khách sáo, cậu đáp ứng, nhưng cũng không thể hôm qua vừa đến, hôm nay sáng sớm đã tìm đến cửa chứ? Cậu đáng nghi lắm. Đồng chí giày quân đội, cậu thành thật khai báo đi, có mục đích gì?" Cô ấy tùy tiện nói, cũng không thật sự hoài nghi, nhưng nhìn Chu Sa đỏ mặt, "Mình mình mình" rất lâu, không đáng nghi cũng khiến Chu Tú Mẫn cảm thấy đáng nghi, cho nên sống chết nhìn chằm chằm cô, đợi cô giải thích.
"Mình... tối qua mình đọc cuốn tiểu thuyết kia, mình muốn hỏi giáo sư có phải thật không, chính là việc 'Đàm Thi' được luyện thành từ việc ăn xác người chết..."
Chu Tú Mẫn ngẩn người rất lâu mới nhớ ra lúc bọn họ ăn cơm, cô ấy nhàm chán tìm được một cuốn tiểu thuyết vô căn cứ, Chu Tú Mẫn cả mặt co giật, cô ấy hung dữ nhìn Chu Sa, ánh mắt tức giận lộ ra một dòng tin tức: Cậu ăn no rửng mỡ à? Chu Sa bị bộ dạng hung hăng đó nhìn chằm chằm liền co vai lại, làm biểu tình sợ hãi, "Đọc lời mở đầu, mà không đọc hết thì lại không hay, đọc hay lắm."
Tan vỡ!
Chu Tú Mẫn vỡ vụn rồi, cô ấy muốn hét lên, cô ấy muốn "bộp bộp bộp" cho Chu Sa chục cái bạt tai, lại muốn giữ lấy cổ Chu Sa rồi hung hăng đập đến khi máu chảy đầu rơi, đến khi hai chân không đứng vững mới thôi, nhưng bản thân chỉ hít sâu một cái thật kiên nhẫn, kiên quyết vứt sau đầu mà đi.
Chu Sa hoảng hốt nhìn cô ấy, "Chu Tú Mẫn!", cô đuổi theo cô ấy, gọi cô ấy, nhưng Chu Tú Mẫn làm bộ mắt mù tai điếc, bước thật nhanh về phía trước. Chu Sa không hiểu tại sao Chu Tú Mẫn đột nhiên tức giận như thế, hỏi cô ấy làm sao thế, điều đó chỉ càng khiến Chu Tú Mẫn tức tối nhìn cô chằm chằm, nhìn xong tiếp tục bước thật nhanh. Chu Sa vô thức gấp gáp, tiến lên phía trước bắt lấy cổ tay cô ấy, Chu Tú Mẫn dùng sức gạt ra, Chu Sa vội vàng hỏi: "Cậu sao thế?"
Chu Tú Mẫn nổi giận đùng đùng gào lên, "Tôi tìm tài liệu suốt cả đêm, không được ngủ nghỉ, bởi vì làm mất đoạn ghi âm kia, sáng sớm ra đã đến cầu cứu giáo sư, còn không dám nói với cậu, sợ cậu chê cười. Kết quả thì sao? Cậu thì tốt nhỉ, nhàn nhã đọc tiểu thuyết, đọc xong còn có thời gian đến tìm giáo sư thảo luận 'Ồ, phương pháp độc ác luyện 'độc nhân' có thật hay không? Có căn cứ gì không?'"
Chu Sa lẩm nhẩm, "Không phải mà, mình..." Chu Sa vội vàng nhìn cô, gấp gáp muốn giải thích, sau đó lại không nói được gì, cô chỉ đành nhấn mạnh, "Không phải đâu. Tóm lại không phải như vậy. Mình... mình có tìm tài liệu, tìm được rất nhiều."
Chu Tú Mẫn lạnh lùng nhìn cô, "Ồ, cậu muốn nói là, tôi giống như một tên ngốc tìm tài liệu khắp nơi, lo lắng không thôi vì không tìm được, còn cậu nhẹ nhàng thoải mái tìm được rất nhiều tài liệu, còn có thời gian đọc tiểu thuyết, đọc xong còn rảnh rỗi đến tìm giáo sư thảo luận?"
"Chu Tú Mẫn!"
Chu Tú Mẫn thô bạo ngắt lời cô: "Được rồi. Tôi không chung nhóm với cậu nữa, cậu tự làm đi. Tôi không muốn liên lụy đến bộ óc thông minh của cậu, tôi sẽ nói rõ với giáo sư muốn làm bài tập một mình. Tạm biệt!" Cô ấy nói xong quay người muốn rời đi.
"Chu Tú Mẫn!" Chu Sa vội vàng ngăn cô ấy lại, "Sao cậu lại nói thế chứ? Cậu đâu có liên lụy mình cái gì. Là mình không đúng, mình xin lỗi, những thứ còn lại để mình làm được không?"
Chu Tú Mẫn thoát khỏi tay cô, "Không cần!"
Chu Tú Mẫn đi rất nhanh, cho dù Chu Sa có nói đến miệng lưỡi khô rát cũng không thèm quan tâm cô. Đi chưa bao xa liền có chiếc xe tắc-xi chạy qua, cô ấy vẫy xe, trực tiếp rời đi. Chu Sa không biết làm thế nào chỉ có thể nhìn Chu Tú Mẫn rời đi, gọi điện thoại nhưng Chu Tú Mẫn không bắt máy.
Chu Sa thở dài, nhưng không thể nói với Chu Tú Mẫn, bản thân đến đây là vì chuyện của cậu ba nhà họ Lâm được. Chu Tú Mẫn thật sự rất dễ nổi nóng.
Chu Tú Mẫn về nhà, người đi làm dán một tờ giấy xin lỗi lên cửa phòng cô, Chu Tú Mẫn xé xuống, không thèm nhìn lấy một cái liền tùy tiện vứt vào sọt rác. Cô ấy ngồi trước máy tính, càng nghĩ càng tức giận, bản thân thì bất an, gấp gáp không thôi, còn Chu Sa thì như không có chuyện gì, bình tĩnh thoải mái, thật là tức chết mất.
Cô ấy khuyên nhủ bản thân rất lâu mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại, hít thở thật sâu, mở máy tính kiểm tra email, có thư hồi âm của hai vị giáo sư, cung cấp những tài liệu vô cùng hữu dụng. Chu Tú Mẫn nhớ lại những lời bản thân nói với Chu Sa, rồi lặng lẽ mở email chuẩn bị soạn tài liệu.
Buổi chiều lên lớp, Chu Tú Mẫn cố ý tránh xa Chu Sa. Cô ấy đến tìm giáo sư Trịnh, muốn nói rõ về việc tách nhóm với Chu Sa, đang đưa tay lên gõ cửa lại nghe thấy âm thanh thảo luận của các giáo sư truyền tới từ cánh cửa khép không chặt, bên trong có nhắc tên mình.
Giáo sư Lý dạy "Đại cương Bảo tàng học" nói: Chu Tú Mẫn thành tích tốt thì không thể nghi ngờ, nhưng mức độ chuyên tâm và chăm chỉ không thể sánh bằng Chu Sa. Chu Tú Mẫn là thông minh, Chu Sa là thiết thực.
Cô Trịnh: Tôi cũng nhận thấy, em ấy không yêu thích khảo cổ, luôn mang loại tâm thái 'tóm lại đã học thì cũng không nên quá tệ, tôi cảm thấy em rất miễn cưỡng với khảo cổ. Hay là em ấy chuyên tâm hơn với phương diện 'Giám định cổ vật'? Nhãn quang của em ấy rất tốt.
Giáo sư Trần dạy Thư Họa: Chu Sa ưu tú về mọi mặt, hơn nữa, em ấy cũng thật sự yêu thích khảo cổ, điểm này chắc chắn mạnh hơn Chu Tú Mẫn, tính cách của em ấy cũng chịu được cực khổ, về điểm này thì người được nuông chiều như Chu Tú Mẫn không cách nào sánh kịp. Quen được nuông chiều là điểm yếu trí mạng của em ấy, tuy bây giờ có thể em ấy đứng cao hơn người khác, nhưng khi phải thực sự đi khảo cổ, tôi lo lắng em ấy sẽ tụt lại.
Giáo sư Phương lớp Lịch sử: Đây chính là vấn đề. Chúng ta phải suy nghĩ tới mọi phương diện, chân thành khuyên bảo em ấy, nếu chịu học hành chăm chỉ, nhất định là mầm non tốt.
Giáo sư Lý: Được nuông chiều thành quen, cái này thật không dễ để sửa. Gia cảnh em ấy quá tốt, không chịu được khổ cực, tôi nghĩ điều này em ấy cũng hiểu, cho nên mới không thể dành hết tâm tư cho khảo cổ, tôi nghĩ em ấy có thể vì gia đình yêu cầu mới đi học, nếu không em ấy sẽ lựa chọn một ngành học nhẹ nhàng nào đó mà em ấy yêu thích.
Cô Trịnh: Tính khí của em ấy cũng là vấn đề, em ấy quá bộp chộp, lại dễ nổi nóng, không có tính hợp tác đoàn thể, Chu Sa cũng rất khó hòa nhập đoàn thể, nhưng Chu Sa có thể biến đổi theo người khác, có thể khiến đoàn thể hợp tác phát huy hiệu quả đặc sắc, quan điểm của mấy anh thì sao?
"Đúng thế!"
Chu Tú Mẫn thẫn thờ, cánh tay giơ lên chậm rãi buông xuống. Cô ấy lặng lẽ rời đi.
Thì ra, trong mắt người khác Chu Sa lại ưu tú đến thế, ai cũng khen ngợi.
Thì ra, bản thân vốn không so được với Chu Sa, còn tự cao tự đại, kêu Chu Sa cút sang một bên.
Thì ra, bản thân cũng chỉ đến thế mà thôi. Ai cũng cho rằng chẳng qua cô ấy chỉ đến thế mà thôi.
Chu Tú Mẫn hoảng hốt.
Lòng tự tôn bỗng bị chà đạp, kiêu ngạo của bản thân khiến cô ấy không chịu nổi. Chu Tú Mẫn níu lấy mảnh áo trước ngực, rất lâu mới rời đi, sắc mặt khó coi ra khỏi khu văn phòng.
Khu văn phòng nối liền với khu phòng học, trên đoạn đường nối liền ấy, cô ấy gặp Chu Sa. Chu Sa tìm Chu Tú Mẫn khắp nơi, nhìn thấy cô ấy, nhanh chân bước tới, nhìn cô ấy van nài, "Chu Tú Mẫn, đừng tức giận được không? Cậu xem, mình thật sự có tìm mà, cậu xem đi." Cô đưa một chồng tài liệu đã được chép lại đến trước mặt Chu Tú Mẫn, ánh mắt Chu Tú Mẫn rất đỗi lạnh lùng, xua tay một cái, hất chồng tài liệu kia ra, "Đừng nói chuyện với tôi!" Âm thanh của cô ấy lạnh lùng, khí thế áp bức, khó tiếp cận hơn ba phần so với lần đầu gặp mặt. Chu Sa ngẩn người nhìn cô ấy, lẩm bẩm, "Chu Tú Mẫn!"
Chu Tú Mẫn đi ngang qua Chu Sa, lạnh lùng, như thể mang theo cơn gió lạnh lẽo xuyên thấu lòng người, Chu Sa giữ cổ tay cô ấy lại, nài nỉ nhìn Chu Tú Mẫn, "Mình đã xin lỗi cậu rồi, sao cậu còn như thế chứ?"
Chu Tú Mẫn nhìn cô, nhìn thật cẩn thận, nhìn xem Chu Sa có chỗ nào ưu tú, để giáo viên nâng cô lên mà dìm cô ấy xuống. Chu Sa bị Chu Tú Mẫn nhìn đến mức vô thức lùi về sau một bước, "Chu Tú Mẫn!"
Chu Tú Mẫn không nhìn ra Chu Sa có chỗ nào ưu tú hơn mình, cô ấy kì quái hỏi Chu Sa, "Cậu cảm thấy cậu ưu tú hơn tôi sao?"
Chu Sa lắc đầu, "Không!"
"Tôi cũng thấy vậy! Tôi nhất định sẽ giỏi hơn cậu." Chu Tú Mẫn nói xong, hất tay ra, thoát khỏi tay Chu Sa, không quay đầu lại mà đi. Chỉ còn lại Chu Sa, bối rối nhìn bóng lưng của cô ấy, không biết phải làm sao.