Có lẽ, là ý trời, Chu Sa nghĩ, vì suy nghĩ này mà trầm ngâm rất lâu. Rất nhiều chuyện cuồn cuộn như nước trào lên. Nếu bố cô là cậu ba Lâm, vậy có thể giải thích rất nhiều nghi vấn, trưởng thôn từng nói "vừa nhìn bác sĩ đã biết không phải người bình thường", Chu Sa từng hỏi, nhưng ông ấy không chịu nói, chỉ nói, "Là ai không quan trọng, là người thì tốt rồi." Từ đó Chu Sa cũng không hỏi nữa. Đến khi biết được quá khứ kinh khủng kia, cô mới hiểu được, mới lí giải được câu nói kia thê lương thế nào – bố cô, chính là bị lòng người, lòng người khó lường hãm hại – phát ra từ cảm nhận của chính bản thân ông. Chu Sa không hỏi, không đại diện cho việc bản thân không hiếu kì không nghi ngờ, cho nên cô mới để tâm đến chuyện nhà họ Lâm như thế, nhìn bức ảnh cậu ba Lâm phong lưu tài hoa, nhớ tới người bố lưng gù, đi đường khập khiễng của mình, Chu Sa bỗng thấy chua xót. Cô muốn, rất muốn, nhưng cuối cùng không lấy bức ảnh cậu ba Lâm trong bức ảnh chụp cả phủ về, cho dù không có camera, nhưng Chu Sa cảm thấy đó là quá khứ thân thuộc của một người lạ, người đàn ông dịu dàng đã chăm sóc nuôi bản thân trưởng thành mới là toàn bộ kí ức của cô, là người cô hiểu, là người cô biết. Chu Sa cũng đã hiểu được ông từng là một người xuất chúng như thế nào, hơn nữa cũng không vì cuộc sống và những tai họa đáng sợ trong đời mà trở lên tự cô lập, trở nên bi quan ca thán, vẫn tiếp tục cứu người làm vui, giúp người trị thương, được người người tôn kính, vậy là đủ rồi. Tất cả những thứ của quá khứ, nên để thời gian và dòng chảy của lịch sử chôn vùi.
Cô ngồi ngây ngốc rất lâu, đến khi sắc trời chuyển tối cũng không phát hiện, mãi đến khi Chu Tú Mẫn gọi điện thoại đến, Chu Tú Mẫn thương lượng với cô chuyện ra ngoài chơi, sau đó nhắc nhở cô gọi điện thoại cho giáo sư Dân tộc học, kết quả Chu Sa còn chưa kịp gọi, giáo sư đã gọi đến. Xem xong bức ảnh "Đàm Thi", hai người cùng nhau đi chơi. Đợi tất cả bụi trần rơi xuống, Chu Sa tiếp tục lên lớp đi làm thêm, Chu Tú Mẫn bị nhốt ở nhà đến mệt mỏi.
Một kì nghỉ hè, cứ lặng lẽ qua đi. Sau đó, lại nhập học.
Trước khai giảng hai ngày, giáo sư Liêu quay trở về từ mộ Tần Vương. Công việc chôn lấp mộ Tần Vương đã kết thúc, các giáo sư ở lại cũng không có nghĩa lí gì, sau khi bàn bạc xong xuôi với dẫn đội liền quay về. Cô Trịnh ra sân bay đón, kết quả bên Bình Lâm đột nhiên nổi gió, máy bay không thể cất cánh. Cô Trịnh hung ác gọi điện thoại cho ông thầy, âm thanh vô cùng cay nghiệt, "Em nói này thầy Liêu, thầy đừng về nữa, ở bên đó cho tốt, học sinh để em chỉ dạy giúp thầy."
Giáo sư Liêu:...
Giáo sư Liêu nghĩ trong lòng, giáo sư Trịnh hận ông cướp học sinh của người ta. Nhưng giáo sư Trịnh cũng đâu đặt trước, bạn học Tiểu Chu sao lại là của giáo sư Trịnh được chứ? Hừ, không nói lí lẽ.
Giáo sư Liêu kiêu ngạo: "Không cần nhọc lòng!"
Cô Trịnh biết giáo sư Liêu hôm nay không thể về, liền lên xe về nhà. Vừa ra cửa sân bay lại nhìn thấy chiếc xe buýt vội vã đưa một nhóm người đến cho kịp chuyến bay, cô không thích chen chúc, đứng ở một bên đợi người vãn. Cô đang cười nhạo Liêu Cảnh Hưng, đột nhiên một khuôn mặt trắng rất trắng lướt qua tầm mắt, cô cho rằng là Chu Sa, cũng chỉ có Chu Sa mới có làn da trắng như thế, cô còn chưa từng nhìn thấy ai có làn da đẹp hơn Chu Sa, vô thức gọi lên: "Chu Sa!". Hã𝒚 tìm đọc t𝐫a𝘯g chí𝘯h ở ⩵ T𝐫𝗨mT𝐫 𝘂𝒚ệ𝘯.𝚟𝘯 ⩵
Nhưng không phải. Dáng người không giống nhau, cảm giác... cũng không giống, thứ duy nhất giống có lẽ là loại trắng đến hiếm thấy kia, nhưng loại trắng kia, cũng không hoàn toàn giống: Trắng của Chu Sa cho người ta cảm giác xuyên thấu như tuyết, xinh đẹp long lanh, còn người kia có một làn da trắng bệch mang theo hơi lạnh của người chết, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, chỉ là sắc mặt u ám. Dường như cô gái kia có phản ứng với cái tên Chu Sa, ánh mắt nhìn về hướng cô Trịnh, ánh mắt đó giống như có thể xuyên thấu trái tim người khác rồi móc ra một khối thịt. Cô Trịnh học nhiều biết rộng, nhưng rất hiếm thấy một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi lại mang theo ánh mắt như thế trên người, thế là khựng lại. Cũng chỉ một cái khựng người đó, hai người cao to mặc đồ đen, đoán chừng là vệ sĩ đã dẫn cô gái kia đi, cô gái kia còn quay đầu. Khuôn mặt Oa Oa rất nhỏ, nhưng đôi mắt lại rất to, ngũ quan tinh tế khắc thêm làn da trắng bệch trên mặt khiến người ta đặc biệt ghi nhớ, loại ánh mắt đó còn mang theo cả vẻ hoang mang ưu thương, khiến cô có ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Sau đó, hai ngày sau cô Trịnh gặp lại Chu Sa, ánh mắt dừng trên mặt Chu Sa rất lâu, Chu Sa khó hiểu, "Giáo sư, cô làm sao thế ạ?"
Lúc đó Giang Viễn Lâu cũng ở đó, hai người đang thương lượng sắp xếp lịch học cho học kì này, Giang Viễn Lâu sớm đã không còn là hướng dẫn lớp của Chu Sa nữa, nhưng một số hoạt động ngoại khóa vẫn cần tới sự giúp đỡ của hắn. Cô Trịnh ghét bỏ Chương Anh không có năng lực, không tình nguyện dùng hắn, Giang Viễn Lâu chính là lựa chọn duy nhất. Cô Trịnh hỏi Giang Viễn Lâu, "Em từng thấy khuôn mặt như em ấy chưa?" Giang Viễn Lâu khó hiểu "mặt như thế" là loại mặt kiểu gì, nói về hình dạng hay cảm giác? Còn may cô Trịnh cũng không giày vò hắn, rất nhanh đưa ra lời giải thích: "Hai ngày trước tôi đến sân bay đón giáo sư Liêu, gặp được một người, rất giống Chu Sa, tôi nói là... làn da. Hình như cô ấy có phản ứng với cái tên Chu Sa, nhìn tôi mãi." Đây là điều cô Trịnh không thể giải thích được.
Giang Viễn Lâu do dự một lát, nói: "Gặp rồi ạ. Một người Hồng Kông, bị bạch biến đã di dân sang nước ngoài, còn làm người mẫu chụp loạt ảnh thủy tộc tinh linh gì đó. Một người là..." Hắn liếm liếm môi, "Một người là cô chủ nhỏ của gia tộc lớn, da cũng rất trắng."
Cô Trịnh hiếu kì, "Ai?"
"Không biết cô có quen không ạ, là họ Chương."
"Ồ!" Cô Trịnh gật đầu, "Thế nào?"
Kĩ thuật vẽ của Giang Viễn Lâu rất tốt, hắn lấy một tờ giấy nhanh chóng vẽ phác thảo, rồi đưa cho cô Trịnh xem, "Mấy năm trước em nhìn được từ xa, không biết có thay đổi gì không ạ."
Cô Trịnh nhìn, không nhận lấy tờ giấy, "Là cô ấy."
Giang Viễn Lâu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, "Nghe nói cô gái này rất ít khi ra khỏi cửa, sao có thể..." Cô Trịnh chêm vào một câu, "Tôi nhìn thấy cô ấy, cảm giác như sắp chết."
Giang Viễn Lâu sửng sốt, đột nhiên thốt ra, "Sao có thể ạ?"
Cô Trịnh trợn mắt nhìn hắn "Sao tôi biết được". Chu Sa hoang mang nhìn hai người, "Nhà họ Chương? Cô Chương... là ai ạ?"
Cô Trịnh đẩy Chu Sa cho Giang Viễn Lâu, "Phổ cập cho em ấy đi."
Giang Viễn Lâu lúng túng sờ mũi, "Cái này... thật ra anh cũng không rõ. Anh nói cho em cái gì anh biết thôi nhé. Giới đồ cổ, có cách nói 'nam Chương bắc Chu'. 'Chương' ở đây là chỉ nhà họ Chương ở Phương Xuyên phía nam. Nhà họ Chương cơ bản giống nhà họ Chu, chia thành mấy phái, nhưng các phái được quản lí bởi Bổn gia, không giống với nhà họ Chu sau khi chia phái... Nhà anh có chút quan hệ làm ăn với nhà họ Chương, nên cũng biết một số chuyện nhà họ. Còn về cô Chương, mấy năm trước anh được người nhà dẫn đến tiệc mừng thọ nên có nhìn thấy, nhưng cũng không biết gì nhiều, có biết cũng là những tin đồn ba xu. Nghe nói, không biết cô Chương được ông chủ nhà họ nhặt từ đâu về, từ nhỏ đã được nuôi lớn bằng phương pháp kì quái. Sau khi cô chủ Chương trưởng thành, liền đưa cho cô chủ Chương làm con gái nuôi, chỉ là người ngoài chưa từng nhìn thấy. Sau này cô chủ Chương tiếp nhận nhà họ Chương mới bắt đầu lộ ra tầm mắt công chúng, nhưng hình tượng vẫn luôn bí mật. Nghe nói cô ấy rất giỏi giải độc, còn biết võ, nhưng không ai từng tận mắt thấy cô ấy ra tay, nên không biết thật giả ra sao, nhưng kĩ năng giải độc, nghe nói là thật. Cho nên rất nhiều người tìm đến tận cửa nhà họ Chương, chính để hi vọng được cứu chữa."
Chu Sa nghĩ nghĩ, "Nhà họ Chu... Nhà họ Chu là nói về dòng họ Chu Tú Mẫn sao?"
Cô Trịnh và Giang Viễn Lâu đỡ trán: Không phải dòng họ, chính là nhà em ấy.
"Nhà họ Chương dựa vào cô Chương biết giải độc mà lôi kéo được người giang hồ, vậy nhà họ Chu thì sao, nhà họ Chu dựa vào cái gì mà có thể 'sóng sau đè sóng trước'?"
Giang Viễn Lâu lúng túng xoa mũi, "Anh không biết." Vẫn là cô Trịnh "sảng khoái", "Về hỏi Chu Tú Mẫn đi."
Chu Sa cũng không ngốc đến mức đi hỏi Chu Tú Mẫn, cô nghĩ thông suốt rồi: Lần đi khai quật Hoàng lăng số 1, Chu Tú Mẫn cho cô viên thuốc quý giá, cuối cùng ở vùng đất địa thế Thanh Dương, viên thuốc giải độc kia đã rơi vào bụng bạn học nào đó... Kết luận là: Nhà họ Chương có cô Chương giỏi giải độc, nhà họ Chu chính là thuốc giải độc.
Nhưng không phải nhà Chu Tú Mẫn kinh doanh đồ cổ sao? Tại sao cần những thứ đó? Suy nghĩ sâu hơn một chút, lại không dám nghĩ nhiều, chỉ như hiểu như không, cái gì cũng không nên nói không nên hỏi, chỉ mơ hồ cảm thấy nghề này quá nguy hiểm, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Chu Sa và Chu Tú Mẫn đến nhà thăm hỏi giáo sư Liêu, ông thầy tránh mưa ở thành phố nào đó mất hai ngày, vô cùng buồn bực, nhìn thấy hai người bọn họ vô cùng vui vẻ, còn đặc biệt hài lòng là khi thấy Chu Tú Mẫn bình an vô sự. Giáo sư Liêu kể với bọn họ cách quản lí của hãng hàng không ở thành phố nào đó khiến người ta vô cùng tức tối, nói, trong hai ngày mưa đó cửa lớn không vào cửa ngách không ra, đành ngồi đánh cờ với giáo sư phòng bên, thắng đối phương được hai sợi "chó lông vàng", vừa hay làm quà cho hai người, mỗi người một sợi. Chuyện phiếm qua lại, cuối cùng lại quay về mộ Tần Vương. Giáo sư Liêu đem những chuyện quan trọng xảy ra sau khi hai người họ rời đi nói lại một lượt. Ông thầy vốn đã có chuẩn bị tâm lí nên lúc Chu Tú Mẫn xảy ra việc cũng không quá đả kích, nhưng dẫn đội và những người khác cảm thấy khó mà tiếp nhận. Chu Tú Mẫn cũng vậy, cô ấy cảm thấy bản thân chịu nhiều uất ức đau khổ như thế, không nói đến những đồ vật quý giá như kiếm Tần Vương hay ghi chép về cách nuôi tuấn mã, tốt xấu gì cũng phải tìm được vàng bạc ngọc ngà tơ lụa bình gốm mới đáng để cô ấy chịu khổ, nhưng ngoài mười mấy tượng đá canh giữ lối vào còn lại chẳng có bất kì thứ gì, khiến ai cũng cảm thấy tổn thất nặng nề.
Giáo sư nghe xong cười khà khà, "Đây chính là khảo cổ, không phải lần nào cũng may mắn, cũng phải có lúc tay trắng ra về chứ."
Không ai trong bọn họ nhắc đến chuyên gia Sinh vật học đã qua đời, đó như là một vết sẹo đau đớn của tất cả mọi người trong đội khảo cổ, không muốn phơi bày. Chu Tú Mẫn nghĩ tới bản thân từng lướt qua tử thần, không rét mà run, lúc nói chuyện, đôi tay dưới gầm bàn vô thức nắm chặt lấy tay Chu Sa, Chu Sa hiểu tâm trạng của Chu Tú Mẫn, nhẹ nhàng nắm lấy an ủi. Chu Sa hỏi giáo sư hình thù thiết kế quặng cát, giáo sư lấy bút ra vẽ bản đồ, ba người cùng nhau thảo luận, cuối cùng còn tính ra cả khối lượng cát trong quặng cát. Điều duy nhất không chung ý kiến là Chu Tú Mẫn cho rằng bên trong không phải mộ Tần Vương, lí do là vì căn phòng thiết kế quặng cát có diện tích không lớn, nếu quặng cát thiết kế theo hình chữ "Hồi" (回), vậy mộ phía dưới nhất định càng nhỏ, Tần Vương là một vị quân chủ thanh thế hùng tráng, không thể chôn ở một nơi nhỏ bé như thế.
Giáo sư không phản bác, chân thành hỏi Chu Tú Mẫn: "Vậy em cho rằng là ai?"
Chu Sa cũng nhìn cô ấy, Chu Tú Mẫn lặng lẽ nhớ tới Công chúa Lục Châu và câu nói "tình yêu như cát lún", đột nhiên bật lên thành tiếng, "Ái nhân của Tần Vương ạ."
Ái nhân của Tần Vương là ai?
Bí mật của Tần Vương, không chỉ đại diện cho thân thế của ngài, còn có hậu cung của ngài suốt đời ngài không lập Hậu, bên cạnh chỉ có ba vị Quý phi, mà ghi chép về ba vị Quý phi này cũng rất vụn vặt. Người được ghi chép rõ ràng nhất chỉ có Trương Quý phi: Quý phi được sủng ái, lập Phúc Vương làm Thái tử. Phúc Vương chính là con trai của Trương Quý phi. Đối với những Phi tử khác của ngài chỉ viết "tên tuổi, quê quán, là mẫu thân của vị Vương gia nào", không có quá nhiều ghi chép. Những nhà Lịch sử học đã đưa ra vô số giả thiết đối với nguyên nhân Tần Vương không lập Hậu, nhưng không có ai đưa ra được lí do thuyết phục. Nếu nói Trương Quý phi là ái nhân của Tần Vương, dường như cũng không sai, nhưng lăng mộ của Trương Quý phi được sử sách ghi chép rõ ràng, chuyển về Quảng Tây hạ táng, không phải ở Bình Lâm, hơn nữa, được sủng ái, không đồng nghĩa với ái nhân, cho nên...
Cho nên hai thầy trò nhìn nhau, Chu Sa hỏi: "Là ai?"
Chu Tú Mẫn lẩm bẩm, "Tư Đồ Do chăng? Không phải nói 'sống chết mang theo, vĩnh viễn không quên người' sao?"
Giáo sư Liêu không coi đó là lời nói bừa, mà ngược lại thâm trầm, "Ngụy Tấn rất nhiều nam sủng, nếu Tần Vương yêu Tư Đồ Do, tại sao..." Quân vương một nước, muốn cái gì mà không thể lấy vào tay? Giáo sư không nói nghi vấn này ra miệng, nhưng Chu Tú Mẫn nghe hiểu, liền đáp lại: "Thời trẻ Tư Đồ Do có chí hướng làm quan thanh liêm chính trực, lưu danh sử sách, Tần Vương có lẽ yêu quá sâu đậm, không tình nguyện hủy hoại thanh danh của ông chăng?"
Giáo sư khựng người, lập tức cười ha ha, "Suy nghĩ hay, chỉ là dưới đó không phải Tần Vương, vậy Tần Vương sẽ ở đâu? Kiếm Tần Vương sẽ ở đâu?"
Chu Tú Mẫn nghĩ trong lòng, chỉ sợ đến lúc đào được kiếm Tần Vương mới có thể rõ. Chu Sa nhăn mày, lúc này mới mở miệng: "Nếu người dưới mộ là Tư Đồ Do, vậy tại sao 'bình bích đào' và 'hỏa hoán bố' được bồi táng trong lăng Tần Vương lại xuất hiện gần đó, ngay cả bọn trộm mộ cũng chết ở đó, không phải quá quái dị sao?"
"Trên đời này có rất nhiều chuyện kì quái, khoa học của chúng ta cũng không cách nào giải thích. Cậu quên tại sao chúng ta không thể rời khỏi vùng đất địa thế ở Thanh Dương rồi à? Cậu quên là Quảng Tây nổi danh vì 'trùng' à? Không phải mọi người suy luận Tần Vương là người xuất thân từ tộc trùng thần bí ở Quảng Tây sao? Có lẽ ngài cũng biết trùng thuật, sau đó hạ trùng lên những đồ vật bảo bối ngài yêu thích, đợi ngàn năm sau thức tỉnh, rồi âm thầm đem những bảo vật đó về cạnh người mình yêu?" Tư duy Chu Tú Mẫn bắt đầu triển khai suy đoán. Một chuỗi câu hỏi chồng chéo nhau khiến Chu Sa á khẩu, chỉ có thể im lặng nhìn cô ấy. Ông thầy đan chéo tay nhìn rất vui vẻ, "Không sai, chúng ta nên đặt ra những giả thiết lớn mật như vậy." Ông nói, "Hai đứa ngồi đi, tôi đi kiểm tra tình hình mộ Tư Đồ Thanh Minh (tên của Tư Đồ Do)..." vứt hai người lại quay về phòng sách. Chu Tú Mẫn và Chu Sa bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ đành im lặng rút đi.
Chu Tú Mẫn vẫn chưa tận hứng, trên đường về không ngừng thảo luận với Chu Sa: "Nếu cậu yêu mình, nhưng lại trở ngại đến thanh danh của mình, cậu còn yêu mình không?"
Chu Sa lắc đầu: "Không."
Chu Tú Mẫn tức giận: "Tại sao? Cậu không yêu mình sao?"
"Mình sẽ thầm lặng yêu cậu, mình không muốn tổn thương cậu."
Chu Tú Mẫn buồn bực: "Chỉ có trả giá không có thu hoạch, cậu tình nguyện như thế sao?"
"Ừm!"
"Ngốc. Vậy sẽ cô đơn lắm, mình không muốn đâu. Mình muốn ở bên cậu. Chu Sa, nếu mình là Nữ vương, mình sẽ lập cậu làm Hậu, quyết không sợ người trong thiên hạ chê cười."
Chu Sa tưởng tượng Chu Tú Mẫn đội vương miện như Võ Tắc Thiên, ngồi lên vị trí cao nhất của quyền lực, nhìn xuống thiên hạ tuyên bố: "Chu Sa, ta lập nàng làm Hậu." Vô thức bật cười, Chu Tú Mẫn nhích lại gần cô ấy, khẽ hỏi, "Cậu không tin à?"
Chu Sa nói, mình tin. Chu Sa nói: "Nếu mình là Vương, mình muốn thực hiện tất cả nguyện vọng của cậu."
Chu Tú Mẫn nhìn Chu Sa mặt mày hớn hở, vẻ mặt động lòng người, vô thức say mê.
"Tốt lắm, Vương hậu của ta." Chu Tú Mẫn nói, tâm tình giống như ngày tháng Chín, vàng óng, hạnh phúc vô biên.