Chu Sa liên lạc mấy lần mới gặp được vị giáo sư Nghiên cứu phong tục dân tộc nọ, thì ra con dâu giáo sư công việc bận rộn, mang thai mà không hay, sau đó không cẩn thận bị ngã, suýt chút nữa không giữ được đứa bé. Con trai giáo sư vội vã đón bố mẹ về bên đó – chủ yếu là vợ giáo sư – để chăm nom. Đến khi tình hình ổn định rồi, con dâu giáo sư về nhà mẹ đẻ dưỡng thai, hai người mới quay về nhà mình.
Chu Sa thảo luận với giáo sư về "Đàm Thi", vị giáo sư già có chút bất ngờ khi cô có hứng thú với đề tài này. Chu Sa nói cho giáo sư "cách thức nuôi dưỡng" trong tiểu thuyết, giáo sư nghe xong cười ha ha, cười xong lại hiền hòa nói: "Dù sao cũng là tiểu thuyết, trí tưởng tượng có thể bay cao tận trời xanh. Nhưng, cũng không hoàn toàn là nói bừa, rất nhiều người chết là sự thật. Độc tính cực mạnh, trẻ con lại yếu ớt, làm sao có thể không chết. Chỉ là đến sau này, tộc người phụ trách nuôi dưỡng 'Đàm Thi' đã tìm tòi nghiên cứu ra 'hệ thống nuôi dưỡng' tương đối thành thục, số người chết về sau ngày ít dần. Còn về hít khí lạnh của người chết, ăn thịt xác chết để tăng cường hệ miễn dịch và sức đề kháng với thuốc độc, đó đơn thuần là chuyện vô căn cứ. Đám trộm mộ ở Mân Đông đều thịnh hành cách nói này, nói là 'thực tâm nhục', quỷ sẽ không ngửi thấy mùi 'người', đến nơi có quỷ cũng không sợ bị đánh úp. Thực tâm nhục là thịt người chết..."
Giáo sư thở dài một tiếng, "Cách nói này, ta cũng không biết làm sao lại lưu truyền. Lịch sử Trung Quốc quá dài, người quá đông, không tránh khỏi có nhiều chuyện chúng ta không hiểu hết và cũng không thể tưởng tượng nổi những phong tục kì quái của người xưa, nhưng cũng có rất nhiều chuyện không đúng sự thật cũng được truyền lại." Giáo sư nhấp môi một ngụm trà, lại hỏi: "Trò có biết mục đích cuối cùng nhà Hậu Tấn nuôi 'Đàm Thi' để làm gì không?"
"Trộm mộ ạ!"
"Đúng!" Giáo sư lại càng kinh ngạc nhưng ánh mắt mang theo phần tán thưởng nhìn cô, "Nếu trò đã biết là để trộm mộ, chắc cũng biết được nguyên nhân. Người Tấn trình độ sử dụng độc rất cao, khó mà tưởng tượng, vì để đề phòng trộm cắp, nên càng hao phí tâm tư, sức cùng lực, nhưng có người phòng tự nhiên cũng có kẻ chống, hai bên cùng đưa ra đấu pháp, xem trình độ ai cao hơn. 'Đàm Thi' chính là một thủ đoạn để trộm cắp. Từ nhỏ, bọn họ đã được nuôi dưỡng bằng thuốc độc, chế tạo thuốc độc, hiểu rõ các loại thuốc độc như lòng bàn tay, chỉ cần không phải loại cực độc hoặc quá ghê gớm, dường như không hề hấn gì với họ. Đương nhiên sẽ có tổn thương, nhưng cho dù thế nào cũng an toàn hơn người bình thường xâm nhập mộ huyệt. Còn về việc bọn họ bị đồn đại là ăn thịt xác chết, cậu ba Lâm đã đưa ra một suy đoán rất thú vị – lần trước tôi từng nhắc đến rồi, người đó đã cứu một cậu thiếu niên bị ép buộc 'minh hôn' ở vùng một núi xa xôi, cậu thiếu niên kia sau đó còn cùng đi Thượng Hải với ông ấy – trò có nhớ người đó không?"
Chu Sa gật đầu, "Nhớ ạ!"
Giáo sư lại nói, "Ông ấy nói Hoàng đế nhìn thấy 'Đàm Thi' ăn thịt xác chết, nhưng trong cấm cung, Hoàng đế 'nhìn' được ở đâu? Cái này theo lí thuyết mà nói thì không hợp lí. 'Đàm Thi' không được nuôi dưỡng trong cung, đều nuôi ở bên ngoài rồi mới tiến cung, cho nên Hoàng đế vốn không có khả năng tận mắt chứng kiến loại tình huống này. Nhưng giả dụ Hoàng đế lén lút trốn khỏi cung, lại giả dụ trăng lên cao gió lao xao, đêm tối tĩnh mịch, ở một nơi ngoài ý muốn, hoặc đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến Hoàng đế vô tình chứng kiến 'Đàm Thi' đang đào mộ. Mà trong nhóm 'Đàm Thi' này có người mà Hoàng đế quen mặt, hoặc cũng có thể là quen biết, không chừng là người thân cận của Hoàng đế. Hoàng đế nhìn thấy một hay một nhóm 'Đàm Thi' vây quanh một chiếc quan tài, để chiếm được bảo vật bên trong hoặc bảo vật trên xác chết, 'Đàm Thi' liền động tay động chân di chuyển xác chết, thậm chí còn nâng đầu rồi thò tay vào miệng xác chết tìm minh châu. Nhìn thấy cảnh tượng như thế, cộng thêm ánh trăng mập mờ chiếu lên ngôi mộ, liệu có giống đám quái thú ăn xác người không? Lại cộng thêm bốn phía không chừng còn rất nhiều thi thể sớm đã biến thành xương trắng, Hoàng đế liệu có không hoảng sợ? Về cung càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng phẫn nộ, thì ra đám người bên cạnh hầu hạ mình đến tối lại biến thành ác quỷ, giết giết giết, giết hết. Còn nhóm "Đàm Thi' kia thì sao? Có khổ mà không nói được. Tóm lại không thể nói bản thân nhận lệnh đi trộm đồ, đây là cấm kị, cho dù Hoàng gia không muốn giết, đến lúc đó vì thể diện cũng chỉ đành đại khai sát giới. Hoặc cũng có thể nói rồi, sau đó bị Hoàng đế diệt khẩu. Rồi sau đó, thật thật giả giả, liền đồn đại thành chuyện này."
"Còn về chuyện hút máu 'Đàm Thi' có thể phòng độc, hồi xuân nhan sắc, ông ấy cũng nói với ta về suy nghĩ của ông ấy: Bởi vì 'Đàm Thi' uống thuốc độc từ nhỏ, nhưng vì để giữ mạng, cũng sử dụng một lượng lớn thuốc quý để giải độc. Và lâu dần, cơ thể 'Đàm Thi' tự nhiên trở thành một chiếc máy giải độc, độc tính được tiêu trừ, chỉ giữ lại những vị thuốc trân quý, cho nên có thể giải độc. Hơn nữa những loại thuốc này có công năng dưỡng nhan kéo dài tuổi thọ, cho nên cách nói này cũng không có gì kì quái. Còn về tác dụng trong lời người đời sau, càng nhiều hơn là để ám thị tâm lí."
Chu Sa nhân cơ hội hỏi về cậu ba Lâm, "Vậy cậu ba Lâm thần bí đó, thầy có thể kể cho em nghe nhiều hơn được không ạ? Em rất tò mò về ông ấy."
Vị giáo sư già lộ ra biểu cảm thương tiếc, "Ta chỉ có duyên gặp ông ấy hai lần, cũng không biết được quá nhiều. Tôi chỉ biết lần cuối cùng khi chia tay, ông ấy đang nghiên cứu bản đồ của mấy ngôi mộ cổ, bên trong có lẽ còn có rất nhiều bí mật mà ông ấy muốn biết. Còn về tình hình chi tiết thế nào, ta cũng đã có suy đoán. Lúc chia tay còn nói sau này gặp lại, phải trò chuyện uống rượu đến say, không ngờ vừa tạm biệt... thế sự khó lường." Giáo sư buồn bã lắc lắc đầu, Chu Sa tiếp tục hỏi bí mật gì, giáo sư lắc đầu, "Không hỏi kĩ. Hình như liên quan đến tộc 'Đàm Thi' kia, khoảng thời gian đó, ông ấy có vẻ rất hăng hái."
Trong lòng Chu Sa có chút thất vọng, cô nhìn giáo sư buồn bã, nhẹ nhàng nói: "Vâng, ông ấy nhất định cũng rất nhớ thầy."
Vị giáo sư già nghe xong câu an ủi kì lạ đó, bèn lộ ra một nụ cười khổ, cô gái nhỏ này không sánh được với cô gái linh hoạt biết an ủi người khác cùng đến lần trước, nhưng là một người thật thà, hơn nữa lại thông minh, giáo sư Chu quả là thu được một đồ đệ giỏi.
Chu Sa không thu được quá nhiều tin tức về cậu ba Lâm, liền xin phép rời đi. Hôm đó là chủ nhật, Chu Sa rời khỏi nhà giáo sư, lại lười không muốn về trường, buổi chiều phải đi gia sư, liền chạy đến thư viện đọc sách hơn một tiếng đồng hồ mới đi dạy. Dạy xong, trời đã nhá nhem tối, cô vốn muốn nhanh quay về ôn bài, Lưu Di gọi điện hỏi cô đã tan dạy chưa, nói cả phòng cùng đi ngắm phố chợ đêm, hỏi cô có về không. Chu Sa đột nhiên nghĩ đến lần trước Chu Tú Mẫn nói muốn dẫn cô đi phố chợ đêm, vì gấp gáp tìm tài liệu nên bản thân đã từ chối, Chu Tú Mẫn còn vì chuyện đó mà tức giận không thôi.
Cô hỏi: "Vậy em có thể gọi thêm Chu Tú Mẫn không?"
Lưu Di nghẹn lời, "Tùy em. Có gì mà không được, em gọi đi."
Thế là Chu Sa gọi điện cho Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn về nhà rồi, ăn cơm xong nhàm chán ngồi xem phim cùng mẹ, nữ chính thuần khiết như đóa sen trắng, bị người ta hãm hại thê thảm còn làm vẻ thánh mẫu, nam chính tương đối cặn bã, lúc thì mập mờ với cô này, lúc thì mập mờ với cô kia, còn thề thốt bản thân mình chỉ si tình với một mình nữ chính, mẹ Chu xem rất nhập tâm, Chu Tú Mẫn xem thấy buồn nôn. Cuộc điện thoại của Chu Sa như một tia sáng, xua đi u ám, lại giống như một cơn mưa đến kịp lúc làm sa mạc khô cằn trở nên ẩm ướt. Chu Tú Mẫn cố ý lớn tiếng nói, nói cho mẹ Chu nghe thấy, "Cái gì? Không có nghĩa khí? Ngày nào tôi cũng phải đi học làm gì có thời gian đi dạo phố cùng mấy người. Bây giờ? Thôi xin, không phải đi học thì phải ngồi xem phim với mẹ. Không đi không đi."
Mẹ Chu nói, con đi đi, không cần ngồi với mẹ. Đi chơi với bạn cho vui.
Thế là Chu Tú Mẫn làm bộ "không tình nguyện' đi mất.
Chu Sa nghe Chu Tú Mẫn nói không đi, bèn gọi điện cho Lưu Di nói không đi nữa. Lưu Di tức giận, "Thôi xin, hai đứa là cặp song sinh à, em ấy đi em mới đi, em ấy không đi em cũng không đi. Không được. Hoạt động tập thể, không cho phép vắng mặt." Cô nàng chỉ định địa điểm, "Ở đây đợi hai đứa."
Chu Sa không biết làm sao, sau đó nghĩ đi cũng được, địa điểm Chu Di vừa gửi cũng không xa chỗ cô, liền đi tới, vừa đi được mấy bước Chu Tú Mẫn gọi điện thoại đến, giải thích với cô: "Vừa nãy tôi đang dỗ mẹ tôi, cậu ở đâu tôi lập tức đến ngay." Chu Sa nghe Chu Tú Mẫn muốn đến, rất vui vẻ, nói với cô ấy địa điểm Lưu Di hẹn gặp. Chu Tú Mẫn nói lập tức đến ngay, vừa hay anh ba cũng ra ngoài, liền đi nhờ hắn một đoạn. Anh ba ra ngoài hẹn hò, nào có tình nguyện cho cô ấy đi nhờ xe, nhưng Chu Tú Mẫn ngang ngược, trực tiếp ngồi lên ghế lái phụ, tiền thì không được thu, còn bắt hộ tống người. Chu Tú Mẫn hung hăng nói: "Tóm lại sớm muộn gì anh cũng thất tình, đưa em một đoạn có quan hệ gì?"
Anh ba tức đến... "Chưa thấy ai ngang ngược như mày, sau này làm sao mà gả đi được."
Chu Tú Mẫn nói, "Yên tâm đi, em không nhìn nổi kiểu đàn ông như anh đâu."
Anh ba hận tới nghiến răng nghiến lợi, "Anh làm sao, làm sao hả?"
Chu Tú Mẫn đả kích tới tận tim gan: "Xấu xí!"
Anh ba: "..."
Anh ba hung hăng mắng một câu: "Anh nguyền rủa mày không lấy được chồng."
Chu Tú Mẫn cười hi hi: "Yên tâm, trai đẹp tán em nào có thiếu, anh không cần lo lắng đâu."
Anh ba cười mắng, "Con nhóc này, càng ngày càng thối. Sau này không lấy được chồng, anh cũng không nuôi mày đâu."
Chu Tú Mẫn hừ lạnh, "Quý hóa quá!"
Đến địa điểm Chu Sa nói, Chu Tú Mẫn xuống xe, cách một tấm cửa kính hôn gió anh trai một cái, anh trai vì chiếc hôn gió này mà tâm tình vô cùng vui vẻ, thò đầu ra ngoài hỏi: "Có đủ tiền tiêu không?" Rồi rút ra bảy tám tờ tiền hồng rực trong ví cho cô ấy, "Cầm lấy mà đi mua đồ với bạn."
Chu Tú Mẫn ôm đầu anh trai hôn "chụt" một cái, cười hi hi, "Cảm ơn anh đẹp trai." Anh trai cắn răng, "Có tiền thì là anh đẹp trai, không tiền thì nói anh xấu. Mày đúng là người thực dụng." Chu Tú Mẫn cười híp mắt vuốt vuốt mấy tờ tiền trong tay, quay người rời đi.
Chu Sa đứng ngay đối diện nơi họ dừng xe. Chu Tú Mẫn quay người đi vài bước liền nhìn thấy cô, Chu Sa cũng tận mắt trông thấy một màn này. Anh ba Chu Tú Mẫn cũng nhìn thấy Chu Tú Mẫn ở cùng một em gái xinh đẹp mềm mại da trắng muốt, hắn huýt sáo một cái, trong lòng nghĩ thì ra bạn học của em gái cũng xinh đẹp như thế? Sau đó anh ba nói đùa với Chu Tú Mẫn: Giới thiệu cái coi! Nhưng bị Chu Tú Mẫn hung hăng cắt đứt: Cút đi, cái đồ đàn ông xấu xí. Nằm mơ đi.
Chu Sa ngạc nhiên hỏi: "Bạn trai cậu à?"
Chu Tú Mẫn á khẩu: "Ánh mắt của tôi kém vậy à? Đó là anh tôi."
"Ồ. Mình còn tưởng là bạn trai cậu chứ."
"Bạn trai cái rắm. Đừng tự huyễn hoặc được không?"
"Mình không huyễn hoặc, không phải vừa hỏi cậu sao?"
"..."
Không lâu sau – đại khái là Chu Tú Mẫn mua một cốc nước cam uống được hơn nửa – nhóm Lưu Di cũng đến. Năm người đổi tuyến xe đến phố chợ đêm, trên xe Chu Sa móc ra một cuốn sách, Chu Tú Mẫn lười biếng cắn ống hút, nhìn Chu Sa đọc sách liền nhích đến, sau đó tự nhiên gác đầu lên vai cô, Chu Sa nói nặng, Chu Tú Mẫn liền buồn bã, cũng không có chỗ nào tựa, Chu Sa hết cách chỉ đành cười nói tùy cô ấy. Chu Tú Mẫn hút hết cốc nước ép, nhét cốc không vào tay Chu Sa, Chu Sa kì quái, sao lại đưa mình, Chu Tú Mẫn nói, cậu vứt đi cho tôi. Chu Sa đứng dậy muốn đi đến thùng rác trước cửa xe vứt rác, Chu Tú Mẫn giữ lại nói: Xuống xe vứt cũng được mà. Chu Sa kì quái, xuống xe rồi cậu không tự vứt được à? Chu Tú Mẫn nói: Nhưng bây giờ tôi không muốn cầm... bên tôi cũng không có chỗ để. Chu Sa dựa gần vào cửa sổ, chỉ đành nhận thua, đặt chiếc cốc không của cô ấy bên chỗ ngồi của mình, chờ đến khi xuống xe rồi vứt. Chu Tú Mẫn thoải mái tựa vào vai Chu Sa nhìn cô đọc sách, thỉnh thoảng bản thân liếc liếc hai cái. Lưu Di quay đầu nhìn thấy hai người như thế, bèn thì thầm với Chu Sai, "Hai đứa nó... không phải là cái đó chứ?"
Chu Sai không hiểu: "Cái gì?"
Lưu Di há miệng, không còn lời nào để nói. Trong mắt phụ nữ thẳng không nhìn thấy đường cong.
Phố chợ đêm cũng không xa, ngồi xe không bao lâu thì tới, xuống xe đi bộ một đoạn cũng đã tới nơi, người đông như hội, Lưu Di vừa thấy chỗ đông người liền hưng phấn, chạy loạn khắp nơi. Mấy người lúc đầu còn đi cùng nhau, đi một lúc liền tách ra, sau đó không đi chung nữa, nói lát nữa hẹn nhau tụ họp ở một chỗ. Chu Tú Mẫn cũng hiếm khi đến những nơi như vậy, nhìn trái ngó phải vô cùng thú vị, phố chợ đêm ở đây so với chợ đêm lần đầu tiên hai người gặp mặt náo nhiệt hơn gấp bội, cái gì cũng bán. Chu Tú Mẫn ngắm một sạp hàng nhỏ bán tranh thêu chữ thập, một cô gái hao hao tuổi họ nhiệt tình mời gọi hai người mua hàng. Chu Tú Mẫn tự nhận bản thân không kiên nhẫn, bèn cố ý xúi giục Chu Sa: Không phải cậu biết vá quần áo sao, mua một cái về thêu tặng tôi, tôi làm móc điện thoại. Chu Sa nhìn những hình thù đáng yêu kia nghĩ ngợi, "Được. Cậu chọn đi!" Chu Tú Mẫn bèn tùy tiện chọn hình một con thỏ, Chu Sa trả tiền, hai người tiếp tục đi dạo, mua một ít hoa quả cùng hai chiếc cốc có nắp đậy, Chu Tú Mẫn nói để ở kí túc xá uống nước. Vì bọn Lưu Di vẫn chưa muốn về, nhưng Chu Sa muốn về nên tự về trước, Chu Tú Mẫn cũng bắt xe về nhà.
Ngày hôm sau, Chu Tú Mẫn lên lớp, Chu Sa đã làm xong con thỏ đưa cho cô ấy, Chu Tú Mẫn ngạc nhiên, "Nhanh vậy sao?" Ngày trước Chu Thanh Hà làm cũng nghịch trò này, nói làm xong sẽ tặng cô ấy, kết quả làm hơn một tháng vẫn chưa thành phẩm, sau đó cô nàng cũng không kiên nhẫn nữa, kết quả là chẳng thấy tăm hơi.
Chu Sa nghi hoặc: "Không phải cậu muốn sao? Tối qua mình về phòng liền nhanh chóng làm xong, thực ra chỉ cần thêu viền, đến mắt miệng râu, sau đó nhồi bông rồi khâu vào là được mà. Đơn giản lắm!"
Chu Tú Mẫn kinh ngạc chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ, cho dù tôi có muốn cũng không muốn đến gấp gáp thế này, nhưng cô ấy vẫn giả vờ vui vẻ nói: "Cảm ơn nhé!"
Chu Sa có chút ngại ngùng cười cười, "Đừng khách sáo, cậu thích là được."
Chu Tú Mẫn lẩm bẩm: Không thích đâu, ai lại trẻ con vậy chứ, giỡn cậu chút thôi. Nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn treo lên làm móc khóa điện thoại. Chu Tú Mẫn nghĩ trong lòng: Được rồi, giày quân đội ngốc nhà cậu, nhìn cậu chân thành như thế, tôi cũng miễn cưỡng thu nhận.