Tính hiếu kì của mọi người bị đẩy lên cực điểm, muốn giải quyết nghi hoặc chỉ có thể trực tiếp bước vào ngôi mộ. Các đồng chí khảo cổ vô cùng phấn chấn, đều muốn nhanh chóng di dời tảng đá, tiến vào bên trong xem xét tình hình. Trong đường hầm, bọn họ ở dùng hai chăn bông cũ cùng hai chiếc giường mượn của một hộ nông dân gần đó, thắt dây thừng lên hòn đá, sau đó hợp sức kéo hòn đá khỏi miệng hầm rồi dùng máy cẩu nâng lên. Đột nhiên trời nổi sấm chớp đùng đùng, mây đen dày đặc, nhìn như có vẻ sắp có mưa rào, trong lòng mọi người nổi lên nghi hoặc: Cái này cũng quá quỷ dị rồi, ban nãy thời tiết còn đẹp, sao đột nhiên lại thế này?
Ai cũng nghĩ thầm trong bụng. Chu Mỹ Đích sợ mưa, tảng đá lại bị kéo ra khỏi miệng hầm, lượng lớn nước mưa sẽ tràn vào, như vậy sẽ tạo ra khó khăn cho công việc sau này. Ông nhanh chóng phân phó mọi người lấy vải bố đậy miệng hầm lại, lấy đá đè chặt bốn phía rồi nhanh chóng xuống núi. Kết quả vừa che đậy xong, nước mưa rào rào điên cuồng trút xuống, đợi khi mọi người muốn xuống núi, mưa cũng ngừng lại. Chu Mỹ Đích đột nhiên nổi giận, mắng chửi những từ thô tục nhất, hất tay, đám sinh viên lại lên núi, kết quả vừa lên núi, trời lại đổ mưa. Ngay đến cả mấy vị giáo sư trong lòng cũng thầm nghĩ điều này thật quỷ dị, Chu Mỹ Đích hết cách, chỉ đành tuyên bố ngày mai xem tình hình thế nào rồi tính tiếp, hôm nay tạm thời tan làm.
Tình hình quỷ quái như thế, khiến mọi người mang theo một loại áp lực rất lớn, tối hôm đó, không ai buồn nói chuyện, ăn tối sớm, tắm giặt rồi đi ngủ. May mà ngày hôm sau thời tiết không tệ, ngay cả mặt trời đã lâu không thấy cũng ló mặt. Gỡ ra tấm vải bạt che cửa hầm, đám người cùng hợp lực đẩy tảng đá ra, tảng đá vừa chuyển đi, đám người cùng thở dốc một cái. Phía sau đường hầm còn có một cánh cửa, bên trên cửa còn có một chiếc khóa đồng gỉ sét. Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là trên cửa có khắc một đôi chim phượng hoàng vàng.
Ngay đến cả những người nông dân có học lịch sử hay không cũng đều biết, vào thời cổ đại, rồng phượng không thể dùng cho người bình thường, càng không nói đến nhóm người "chuyên nghiệp". Mọi người sửng sốt một lúc lâu, sau đó lại phát ra tiếng hoan hô, điều này có nghĩa là ngôi mộ bọn họ khai quật có thể là của một vị Công chúa hay Hoàng hậu, còn gì đáng để vui mừng và hưng phấn hơn thế này nữa? Ngay đến mấy vị giáo sư cũng nói lớp Khảo cổ mấy đứa cũng may mắn gớm, vừa đến đã gặp ngay được mộ Hoàng hậu Công chúa.
Nếu đã là mộ Công chúa Vương phi, vậy càng phải cẩn thận, không chừng bên trong có bố trí cơ quan cạm bẫy gì đó. Gỡ chiếc khóa đồng xuống, cẩn thận đẩy cánh cửa kia ra, không biết có phải là ảo giác hay không, đám người ngay lúc đó cảm nhận được một làn gió lạnh thổi qua. Có rất nhiều sinh viên trong lòng đều cầu khấn: A, không biết là Công chúa hay là Hoàng hậu, làm phiền nàng nghỉ ngơi rồi, thật ngại quá, xin đừng trách phạt. Xin đừng trách phạt! Mọi người kiên nhẫn đợi một lúc lâu, bên trong vẫn không có phản ứng gì, hai sinh viên đến bên mép cửa, lấy đèn pin soi một lượt, ánh đèn chiếu đến cỗ quan tài, bên cạnh quan tài màu đỏ quả nhiên lại có một đôi chim phượng hoàng vàng.
Đội khảo cổ trong lòng kích động, lần lượt tiến vào trong mộ, bây giờ việc gấp rút nhất là phải tìm được đồ vật chứng minh thân phận của chủ mộ – bia mộ, là có thể xác định thân phận của chủ nhân. Nhưng không sao tìm được, thế nên bọn họ chỉ có thể xử lí những đồ vật trong mộ trước. Ngôi mộ cao hơn ba mét, rộng khoảng mười mét, nóc mộ được xây bằng gạch, ở phía nam vẫn còn lưu lại một vết lớn do đội công trình cho nổ núi trước kia để lại, dưới đất đầy gạch vỡ và bùn đất. Tất cả mọi người nghe theo chỉ huy của Chu Mỹ Đích, tiến hành làm việc, có người làm sạch phần bụi dưới đất, phát hiện được một mảng tranh tường tinh xảo, kinh ngạc kêu lên. Đây rõ ràng là mảng tranh tường trên nóc mộ, do thời gian nên tự rơi xuống, nhưng theo lí thuyết, thường là úp xuống, tại sao lại ngửa lên? Rất nhiều sinh viên tiếp tục phát hiện những mảng tranh tường ngửa lên rồi thảo luận, cái này quái dị quá. Lẽ nào chủ nhân ngôi mộ này chưa chết, bò từ quan tài ra rồi bới chúng lên. Nhưng đỉnh mộ cao như thế, lẽ nào vị Công chúa hay Hoàng hậu này biết bay?
Chu Mỹ Đích dùng thân phận chuyên gia giải thích: "Có khả năng là chủ nhân ngôi mộ qua đời đột ngột, vội vàng hạ táng, tranh tường trong mộ vẫn chưa kịp khô, sau đó nơi đây bị bịt lại, tranh tường đã hấp thụ một lượng sơn lớn, dưới tác động của áp lực hình thành mái vòm, sau đó men theo mép tường rơi xuống, có thể lật ngửa được như thế này."
Đám người tín phục gật đầu, thì ra là như thế, quả nhiên giáo sư vẫn là giáo sư. Tiếp tục cố gắng thôi!
Những phấn khởi ban đầu qua đi, đám người từ từ trở lại trạng thái ban đầu, có người quan sát bốn phía, không kiềm chế được nghi hoặc: "Giáo sư, ngôi mộ của Công chúa Hoàng hậu này cũng keo kiệt quá không ạ? Một nơi nhỏ bé thế này không xứng được với thân phận của nàng."
Chu Mỹ Đích cười cười, "Vậy thì phải xem các em, các em nhận định thế nào?"
"Bị đày vào lãnh cung, không được sủng ái hoặc là hoặc không sinh được con." Có người suy đoán, Chu Mỹ Đích lắc đầu, hai tay nhấc lên một chiếc ly vàng đẹp đẽ khắc rồng họa phượng, cùng một đế nến chín tầng bằng vàng vừa xử lí xong. Hai món đồ vừa được phát hiện này khiến đám sinh viên náo động, tạo hình tinh xảo, kĩ thuật uyên thâm, trải qua mấy trăm năm vẫn tráng lệ như cũ, thật khiến người ta sửng sốt.
"Không đúng, có thể được bồi táng bằng những vật tinh xảo thế này, làm sao có thể bị đày đọa chứ? Chúng ta vừa mới xử lí liền thấy những đồ xa xỉ thế này, về sau chắc chắn còn có đồ bồi táng còn kinh người hơn, cho nên, các em đoán sai rồi. Các em không nói được điểm mấu chốt. Bạn học Tiểu Chu, em nói xem."
Chu Sa ngẩng đầu, hất hất ngọn tóc trên trán, khẽ nói: "Có thể là vì khó sinh mà qua đời, thời cổ đại, phụ nữ khó sinh mà chết được cho là không tốt lành, cần lập tức chôn cất, thế nên mới vội vội vàng vàng đào mộ nhỏ để chôn. Cũng có thể là xét đến việc phòng trộm cắp, càng nhỏ càng dễ che giấu."
Chu Mỹ Đích cười khà khà: "Đúng vậy, chúng tôi cũng nhận định như thế. Nhưng tình hình thế nào thì phải tìm được bia mộ mới có thể chứng minh, ôi, sao nó còn chưa xuất hiện nhỉ?"
Lại có người nói: "Giáo sư, có thể không có. Nếu không có thì phải làm sao ạ?"
Chu Mỹ Đích thở dài một tiếng, "Nếu không có, chỉ có thể mở quan tài."
...
Bọn họ bận rộn xử lí, năm mới cũng cận lề. Đón năm mới, không nên tiếp tục làm việc, mấy giáo sư thương lượng một phen, quyết định nghỉ ba ngày, mùng Ba tiếp tục quay lại làm việc. Những bạn sinh viên người địa phương lũ lượt nhanh chóng về nhà đón Tết, ai không kịp về nhà thì về trường. Ngày 30 Tết, Chu Mỹ Đích mời tất cả sinh viên còn ở lại trường đi ăn tất niên, tối ngày mùng Một, đám sinh viên hùn tiền mời Chu Mỹ Đích đến quán ăn bên ngoài trường, một đám người vui vẻ cũng coi như náo nhiệt đón Tết.
Mùng Một, Chu Tú Mẫn bận rộn các loại thăm hỏi, không có thời gian gặp Chu Sa, nhưng dành ra chút thời gian gọi điện thoại, nói với Chu Sa, cô ấy ở đâu, nhận được bao nhiêu tiền lì xì, làm gì, người thân nào phiền phức, người nào hào phóng các thứ. Mùng Một, Chu Sa cùng Phương Tranh đi dạo phố và đi lễ chùa, sau đó phần lớn thời gian còn lại ở kí túc đọc sách. Nhà ăn trong trường đón Tết nên không nổi lửa, chỉ có thể ra ngoài ăn, sau đó nhóm Phương Tranh mua một chiếc bếp điện, nấu lẩu ở kí túc, mỗi lần đều gọi Chu Sa đến, Chu Sa rất ngại ngùng. Chu Tú Mẫn bất mãn mắng cô, "Ngu ngốc, không phải mình để lại vali đồ ăn vặt ở kí túc của cậu sao? Cậu ăn đi. Nếu không ra ngoài mà ăn, đừng tiếc rẻ. Mình nhận được nhiều tiền lì xì lắm, đến lúc đó sẽ thanh toán cho cậu."
Chu Sa ngượng ngùng nói: "Không cần đâu. Cậu đừng lo. Mình sẽ xử lí được. Cậu vui vẻ đón Tết, mình đợi cậu trở về."
Chu Tú Mẫn đột nhiên bị câu nói "Mình đợi cậu trở về" ngọt đến thấu tim, "Được rồi. Mình biết rồi. Cậu đợi mình."
Mùng Ba, Chu Tú Mẫn ăn cơm tối ở nhà xong liền trở về trường, dù sao Chu Sa cũng ở kí túc xá cũng một mình, cô ấy sẽ ngủ lại kí túc một tối, tránh ngày mai sáng sớm phải chạy tới, Chu Tú Mẫn nghĩ như thế rồi trực tiếp chạy đến trường. Kết quả vừa đến con đường cây phủ kín bóng trước cổng trường liền nhìn thấy Chu Sa và Phương Tranh, hai người sánh bước bên nhau, bộ dạng nhàn rỗi tản bộ. Chu Tú Mẫn đột nhiên không vui, cô ấy hét lên: "Chu Sa!" Chu Sa quay đầu nhìn thấy Chu Tú Mẫn từ phía xa, vui vẻ chạy thật nhanh qua giúp cô ấy xách hành lí, "Sao cậu lại về trường?"
Chu Tú Mẫn tương đối hài lòng với thái độ nhiệt tình của cô, hừ hừ, "Tối nay mình ngủ ở kí túc của cậu, sáng mai lười dậy sớm chạy qua trường lắm."
Chu Sa nói: "Ừ, được."
Chu Tú Mẫn lại nói: "Hai người đang làm gì đấy?"
"Không gì cả, đang đi dạo thôi. Mình đang viết bài tập, viết tới buồn bực, vừa hay gặp nhau liền trò chuyện một chút."
"Ồ. Vậy có phải mình đã làm phiền không?"
Chu Sa cười ngốc, "Sao có thể chứ." Lúc đó Phương Tranh đi tới, chào hỏi, "Hi, Chu Tú Mẫn, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài, tiền vào như nước."
"Đợi đấy, đợi bao giờ tôi kết hôn thì cho cậu lì xì. Từ từ đợi nha!"
"Keo kiệt!"
"Vậy cậu hào phóng cho tôi một nghìn tám đi."
"Chà, hôm nay thời tiếp đẹp ghê!" Phương Tranh ngẩng đầu nhìn trời, Chu Tú Mẫn thở phì phò, dùng câu ban nãy của cô nàng đáp lễ: "Keo kiệt!"
Buổi tối Chu Tú Mẫn ngủ trên giường của Lưu Di, Chu Sa ngủ ở giường mình. Buổi sáng thức dậy, Chu Sa thu dọn giường chiếu, Chu Tú Mẫn đi đánh răng rửa mặt, sau đó vác theo chiếc balo tối qua được nhét đầy đồ ăn vặt rồi xuất phát.
Bọn họ lại quay về công trường đã hơn một tháng cố gắng, tiếp tục công việc xử lí trước kia. Đến hơn một tháng sau, tất cả những đồ vật trong mộ đã được xử lí xong, nhưng bia mộ vẫn chưa xuất hiện.
Vậy chỉ có thể mở quan tài nghiệm thi mà thôi. Đám sinh viên đợi chờ khoảnh khắc này đã rất lâu rồi, đều không kiềm chế được mà tim đập thình thịch, tự động vây thành vòng tròn, căng thẳng chờ đợi nắp quan tài được cạy ra. Nắp quan tài được cạy lên, phía dưới vẫn còn một lớp nữa, lại tiếp tục cạy. Mọi người cho rằng sẽ được tận mắt nhìn thấy tận mắt diện mạo của thành viên Hoàng gia bí ẩn này, kết quả vị Công chúa Hoàng hậu thần bí này được quấn chặt toàn thân, không hở ra khuôn mặt, nhưng trong quan tài đều là những thứ đồ quý giá tinh xảo, còn tinh xảo quý giá hơn những đồ vật được làm sạch trong mộ – vật bồi táng – khiến mọi người trố mắt ra nhìn. Nhìn xem, đây chính là khí khái Hoàng gia.
Hô hấp của mọi người như ngưng lại. Bắt đầu xử lí những vật bồi táng kia, có người tay còn run run, xử lí hoàn tất, thi thể cùng quan tài được chuyển đến sở Nghiên cứu văn vật thành phố, lần khai quật này cũng kết thúc ở đây. Chuyện sau đó, là bọn họ nghe giáo sư Chu Đích Mỹ và các giáo sư khác kể lại: Trên người xác chết nữ còn mang theo rất nhiều đồ trang sức quý giá không thể tả được, lại lần nữa chứng minh xác chết nữ có thân phận không bình thường, tuổi tác ước chừng 20 30 tuổi. Nhưng không phải khó sinh mà chết, xương cốt của nàng đen đặc, chứng tỏ chết vì trúng kịch độc. Trên người nàng còn phát hiện rất nhiều dung dịch thủy ngân, nhưng báo cáo khám nghiệm lại bác bỏ lập luận này, trên báo cáo chỉ ra, lượng thủy ngân trong cơ thể nàng chiếm hàm lượng rất ít, cho nên rốt cuộc là trúng độc thủy ngân chết quá nhanh, nhanh đến mức khiến tóc chưa kịp hấp thụ hay là sau khi chết, thủy ngân được dùng để chống thối rữa, nhất thời không thể kết luận. Và còn rất nhiều giả thiết liên quan đến thân phận của xác chết, giới học thuật thi nhau suy đoán, không cho ra một kết luận. Sau đó có học giả nhắc tới "Công chúa Chiêu Dương Bình Xuyên", nhận được sự tán thành của nhiều người. Lịch sử có ghi: "Bình Xuyên Vương nữ mộng, mật táng không tuyên" (Con gái của Bình Xuyên Vương, chôn cất bí mật không thông cáo). Hơn nữa số tuổi của Công chúa Chiêu Dương khi qua đời được ghi trong sử sách khá thống nhất với kết quả khám nghiệm. Vị công chúa này cả đời không con cái, hình khắc trên tảng đá trong hầm với ngụ ý "hậu duệ" cũng có thể giải thích, nhưng đó có phải sự thật cùng nguyên nhân dẫn đến cái chết của nàng, còn phải đợi khảo sát.
Nửa năm sau, những văn vật trong ngôi mộ thần bí này được triển lãm công khai trong bảo tàng, sở Nghiên cứu văn vật mời tất cả sinh viên tham gia khai quật ngôi mộ đến dự lễ mở màn, trong buổi lễ còn gửi lời cảm ơn đến sự giúp sức của bọn họ. Tất cả mọi người, dù là chuyên gia khảo cổ, hay đến đám sinh viên đều cảm động vô cùng, nhìn những đồ vật tinh xảo được trưng bày cùng những ánh mắt kinh ngạc của người đến tham quan, đều có thể ngẩng cao đầu vỗ ngực nói: Đây là do tôi, chúng tôi khai quật.