Dấn thân vào trong mới phát hiện không có cách nào truy bắt, khó lòng truy bắt là bởi: Phạm vi quá rộng, địa hình phức tạp, những con hẻm ngoằn ngoèo không theo một quy luật nhất định, giống như một kết cấu mạng lưới phức tạp dị thường. Sang trái sang phải đi ngang đi dọc qua bảy bảy bốn chín con phố, đằng ấy cho rằng con hẻm này thật chết tiệt, đi đến cuối đường lại chuyển thành một con hẻm khác. Đằng ấy cho rằng thẳng đường đến đích, đi ra mới phát hiện có bí mật, ở một góc không bắt mắt, đi thêm hai bước, đằng ấy liền phát hiện không thấy trời đất bên trong đâu nữa. Nơi như thế, đừng nói đến giao thông khó khăn, cho dù là cử sáu bảy trăm đồng chí cảnh sát, cũng không nhất định sẽ bắt được, người ít, chết thế nào cũng không hay, người nhiều hành động sẽ có tiếng động, có người làm ám hiệu, lũ lượt tản đi, đằng ấy bắt quỷ à? Đuổi theo, bảy ba hai mốt ngã rẽ, đằng ấy không say đã coi như không tệ, còn đuổi, đơn giản như một câu chuyện cười. Cho nên, nhóm người tổ chức mua bán, không phải tinh anh, cũng là quỷ quyệt, tinh thần trộm cướp rất cao.
Chu Tú Mẫn và Chu Sa cẩn thận xuyên qua, dựa vào chiếc đèn pin của bạn cô Trịnh đưa cho, chiếc đèn đó khá nhỏ, nhưng ánh sáng rất tập trung, đủ để bọn họ soi đường và quan sát vật phẩm. Bọn họ phát hiện, khách hàng ở đây, đa phần đều cầm theo loại đèn pin này, không biết là thịnh hành hay để chứng minh khách quen của nơi này. Cho dù trước lúc đến trái tim có đập thình thịch khẩn trương hay thần kinh căng thẳng đến đâu, hãy cẩn thận, mỗi khi những chủ hàng thần bí khó đoán kia xuất hiện bàn chuyện mua bán sẽ càng khiến người ta hoảng loạn, tim đập nhanh, còn lịch liệt hơn cả lúc nhìn thấy người mình yêu thầm. Thậm chí sau khi ra về Chu Tú Mẫn còn cảm thán, "Ông chủ ở đây có phải biết khinh công, đọc tâm thuật hay không?" Bởi vì thời gian bọn họ xuất hiện rất đúng lúc, đều là những lúc mọi người si mê nhập tâm, họ đột ngột giống như một mũi tên nhọn "phập" xuyên qua người đằng ấy. Sau đó sẽ khiến tâm thần không yên, răng lợi và đầu óc ngứa ngáy, khiến đằng ấy vô thức hỏi: "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?" Mua bán xong, ông chủ nhanh chóng biến thân. Chủ sạp nào miệng lưỡi cũng như bôi dầu, trình bày sản phẩm, nếu so với minh tinh nào đó, đơn giản là sáng rọi hơn ánh đèn từ sạp hàng của họ rất nhiều. Chu Tú Mẫn và Chu Sa mục sở thị mấy ông chủ buôn bán thành công, người mua còn bị chọc cho bay bổng, cũng không ít cửa hàng giả heo ăn thịt hổ.
Một người đàn ông chừng năm chục tuổi thật thà lộ ra dáng vẻ "bán cũng được, không bán cũng được, ông không bán rẻ thì tôi cũng thôi" với chiếc bình hoa sơn dầu. Sau đó ông chủ làm bộ giải thích: Đây là đồ tôi mua được trong thôn ở Thiểm Tây, ở đó rất nghèo khổ, mấy đứa trẻ nhỡ tuổi vẫn cởi chuồng hở mông, quần áo không có để mặc, đáng thương vô cùng. Ông đến đây rồi, cũng coi như bản thân xuyên không, ở đây chỉ toàn đồ như thế, ôi, chưa chắc đã bằng. Bình hoa này, là bảo vật gia truyền của người ta, tôi nói mãi rồi tặng thuốc tặng rượu, tốn bao nhiêu nước bọt mới chịu bán. Người ở đó tuy nghèo, nhưng rất tốt bụng, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, tôi lấy danh dự bảo đảm. Tôi sợ phiền phức, cũng không hiểu, sợ có tổn hại gì, đến lúc đó tiền vốn không thu lại được cũng khổ, cho nên không dám ra tay, nếu không tự tôi đã lấy ít dung dịch cạo lớp sơn xuống, cầm đến tiệm đồ, cũng trên trăm nghìn. Tôi để cho ông bốn nghìn năm, chẳng qua là tiền vốn và phí tàu thuyền, cũng chưa tính công vất vả. Vừa nhìn ông đã biết người thạo nghề, đừng bắt bẻ nữa, bắt giảm nữa tôi đau lòng. Tôi còn chưa tính tiền mua kẹo mua đồ ăn cho mấy đứa trẻ đáng thương ở đó kìa, ông đừng kì kèo với tôi nữa, bàn đi bàn lại, thật là thương tâm.
Ông chủ này nói năng như hát, miệng lưỡi linh hoạt, Chu Tú Mẫn trong lòng giơ ngón tay cái cho hắn, người đàn ông kia vẫn không hề mảy may, lắc đầu, "Ba nghìn, được thì bán, không được thì thôi." Lộ ra biểu cảm "được rồi, cũng chưa thích đến mức nhất định phải mua", sau đó làm tư thế muốn đi. Ông chủ thở dài lắc đầu, người đàn ông kia đã đi được hai ba bước, làm bộ như muốn đi vào quầy khác xem, ông chủ cắn răng, "4000, không thể giảm nữa. Còn giảm nữa cặn tôi cũng không có mà húp."
Người đàn ông kia lắc đầu, "Không phải tôi yêu thích, nhiều nhất trả thêm 100."
"3800... giá nhảy lầu, muốn thì mua, không thì thôi." Ông chủ dứt khoát nói, người đàn ông kia vẫn là bộ "thôi, tôi đi đây", chậm chạp rời đi. Ông chủ vỗ vỗ ngực, làm bộ nội thương, "ôi chao, đau lòng chết mất", "3500... giá cuối cùng. Anh trai ơi, tôi đã nhượng bộ đến bước này, anh cũng nên lùi một bước, mọi người cùng nhường nhau, mua bán mới thành công... Được rồi, tôi sợ anh rồi, 3200 thì 3200, coi như ông đây uổng mấy nghìn tệ... ôi..." Người đàn ông trả tiền, ông chủ cầm tiền, thế là mua bán thành công. Người đàn ông ôm theo chiếc bình hoa lặng lẽ biến mất, ông chủ hạnh phúc lần nữa giấu mình vào đêm đen.
Chu Tú Mẫn nhìn rõ, chiếc bình này tuy phủ đầy màu sơn đỏ bên ngoài, những chỗ còn lộ ra biểu thị, bình hoa này có khả năng là đồ thật, chắc đến bảy tám phần, đừng nói ông chủ giảm giá, ngay cả tăng giá, người đàn ông kia cũng rút tiền. Chỉ là mua bán ở đây giống như ông chủ kia nói, có nhượng bộ mới có giao dịch, 3200 hắn có thể tiếp nhận 3200 khách cảm thấy thích thú, thế là "cắt thịt" để "trót lọt", ai cũng vui vẻ. Chu Tú Mẫn cảm thấy thật sự quá thú vị rồi, có lẽ nhìn loại giao dịch này hoặc quá trình giao dịch ở "chợ ngầm" này còn thú vị hơn cả mua bán đồ vật.
Chu Tú Mẫn đang muốn gọi Chu Sa đến quầy khác, lại thấy Chu Sa thất thần nhìn cái gì đó, sau đó nhanh bước tới sạp hàng, ngồi xổm hướng chủ sạp ẩn thân, cầm lên một chiếc trâm nhưng cũng không giống trâm, tỉ mỉ ngắm nghía thứ đồ kì quái này. Chu Tú Mẫn cũng bước đến, ngồi xổm cạnh cô. Chu Sa nghiêng đầu như đang cố gắng nhớ ra điều gì đó, im lặng đưa đồ cho Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn nhận lấy, chỉ thấy chiếc đầu nhọn cổ quái của vật này, sau đó kéo gần kéo xa, khúc cuối có kích cỡ như chiếc dây sạc điện, từ "đầu nhọn" đến "tăm xỉa răng" đến "dây sạc" đều vô cùng lưu loát tự nhiên, tiếp xúc lên tay nhẵn nhụi, không có cảm giác thô kệch lồi lõm. Phần hình tròn này dài bằng ngón giữa, được ghép bên trên một hình thoi, hình thoi đặc này giống như được ép xuống, biến thành một mặt phẳng lì. Mặt phẳng này dài khoảng chừng ba bốn xen-ti-mét, bên trong còn một cái lỗ hình tròn, buộc một nắm sợi đỏ, dài dài đáng yêu buông xuống, hiển nhiên là ông chủ hoặc người cung cấp hàng bện lên vì để thu hút khách hàng. Bỏ qua phần mặt bằng phẳng, đem vật kì quái này lật ngược, nhìn thấy giống như cây thông Giáng sinh, hình thoi là tán cây, trụ tròn là thân cây, hơn nữa cạnh rìa bốn mặt hình thoi, đều có lỗ nhỏ, giống như bên trên đã từng được thắt lên vật gì, chỉ là đồ đã không còn, cũng không có cách nào đoán được đó là vật gì. Vật này không phải vàng không phải bạc không phải đồng, cầm trên tay rất nặng, Chu Tú Mẫn hỏi: "Ông chủ, đây là thứ gì?"
Ông chủ trong bóng đêm lại bước ra, thật ra hắn cũng không biết là gì, hắn thu mua được món đồ này ở quê, chỉ dùng một hộp bánh quy để trao đổi với đứa trẻ chăn trâu, hắn cũng không chờ mong là thứ quý giá gì, chỉ là đứa trẻ chăn trâu ham ăn kia tùy tiện đổi cho hắn. Nhưng hắn không thể nói như vậy, sẽ làm hỏng việc làm ăn của hắn, thế là trầm mặc cười, "Đây chẳng là thứ gì, chỉ là chiếc chìa khóa mở tủ quý của nhà giàu thời xưa. Trong tủ chứa vàng bạc bảo bối, sau đó khóa lại, giấu ở nơi người không biết quỷ không hay. Khi nào nổi hứng, liền mở ra thưởng thức một phen. Chiếc khóa này không được cất giữ quả là có chút đáng tiếc, nhưng cũng đáng để thu thập, cô xem công nghệ chế tác, vừa nhìn là biết có tay nghề mới có thể làm ra, ánh mắt của hai vị rất độc đáo, cô xem, rất tinh xảo."
"Bao nhiêu tiền?" Chu Tú Mẫn hỏi, vừa nãy Chu Sa mua cho cô ấy chiếc vòng tay, cô ấy nhân cơ hội này muốn báo đáp nhân tình.
"Không đắt, chỉ 200."
Say, quả nhiên là "quỷ", cái thứ đồ không nhìn ra có gì thú vị này cũng "tùy tiện" bán 200, chẳng trách cô Trịnh nghe thấy cô ấy chỉ có một nghìn tệ liền bảo cô ấy "phải xem đã."
Chu Sa thản nhiên lên tiếng, "Một giá, 50. Bán thì bán, không bán thì đi."
Không khí này, thản nhiên này, lạnh lùng này, lúc đó Chu Tú Mẫn bái phục đến muốn dập đầu quỳ lạy, ai nói giày quân đội của cô ấy thật thà, ngốc nghếch, thế mà còn biết giả bộ hơn cả ông chú ban nãy.
Ông chủ này do dự nhìn họ, có lẽ biểu tình lạnh nhạt trên mặt Chu Sa khiến hắn có dự cảm không kiếm được bao nhiêu, thế à cũng không giả bộ "a, không được, thế thì lấy mạng tôi à", lập tức gật đầu, "Được rồi!"
Chu Tú Mẫn vội vàng móc tiền. Chu Sa cầm đồ rồi đi. Cả đường hứng thú chơi đùa. Chu Tú Mẫn cười hi hi khen cô: "Được đấy. Biết diễn lắm. Mình còn tưởng cậu trả một trăm cơ."
Chu Sa vội vàng lắc đầu, "Không. 50 thôi. Mình không biết đây là cái gì, không nghĩ ra mới mua đó."
"..." Chu Tú Mẫn nghẹn lời, "Mình còn tưởng cậu thích, sợ cậu ngốc nghếch rơi vào bẫy của người ta."
"Tú Mẫn, cậu nói cái này là gì?"
Chu Tú Mẫn lắc đầu, "Không biết. Không phải khóa két sắt sao? Đợi lát nữa cho giáo sư xem xem."
"Ừm. Mình cảm thấy mình đã từng nhìn thấy thứ này ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ ra." Cô khổ sở, Chu Tú Mẫn khuyên cô, "Được rồi, không nhớ ra thì thôi. Cũng có thể là đồ vật tương tự. Tóm lại coi như là vật chứng minh 'đã từng đến đây tham quan' đi."
Chu Sa cười cười, "Cũng đúng!"
Hai người tiếp tục đi dạo, lại mua thêm ít đồ để "chứng minh đã từng đến đây tham quan", thấy thời gian cách giờ hẹn không còn bao lâu, lúc này ánh mặt trời cũng đã lộ ra, mau chóng đi về "lối vào", dọc đường nhìn thấy những chủ sạp hàng ở đây cũng bắt đầu dọn đồ, hiển nhiên là chuẩn bị đóng cửa. Tuy trái phải bên trong đều rất kì quái, nhưng cảm giác phương hướng mạnh mẽ của Chu Sa giúp hai người đi thêm một con hẻm không quanh co, đã quay về "đường chính".
Chu Mỹ Đích đã ở "lối vào". Trên mặt vui vẻ, rõ ràng thu hoạch được đồ tốt. Chu Tú Mẫn hỏi ông, ông đắc ý mở lòng bàn tay, là một chiếc bút máy bạc, trên thân có khắc "Đồ lưu niệm hội nghị xx địa điểm xx năm xx", Chu Mỹ Đích nồng nàn, "Tôi từng tham gia hội nghị này, chỉ là chiếc bút lại không thấy đâu, không nghĩ lại gặp được, ha ha, duyên phận." Rõ ràng vui vẻ nhiều hơn thương cảm, ông là người lạc quan, chuyện quá khứ, chỉ cần không "tổn thương khảo cổ", đối với tổn thương của bản thân ông ấy không hay nhắc đến, điểm này, giáo sư Trần lớp Thư họa từng nhắc tới, "Trong đầu chỉ có khảo cổ, những cái khác không nhớ nổi. Mà nhớ được, cũng nhớ chuyện tốt chứ không nhớ chuyện xấu."
Chu Tú Mẫn cười hi hi, "Giáo sư, chúc mừng thầy."
Chu Mỹ Đích cũng cười "hi", "Hai đứa tìm được cái gì thú vị, đưa tôi xem xem có bị người ta lừa không."
Chu Tú Mẫn lấy vòng ra, Chu Sa đưa cho ông xem thứ cổ quái kia. Chu Mỹ Đích nhìn chiếc vòng, "Màu sắc không tệ, quả thật là đồ cổ. Chỉ là giá hơi đắt một chút. Vẫn ổn." Chu Tú Mẫn đắc ý nhìn Chu Sa đắc ý, làm bộ "Cậu xem, mình nói không sai chứ", Chu Sa chỉ khẽ cười dịu dàng, biểu cảm "thích thì đắt một chút cũng không sao", Chu Tú Mẫn nũng nịu nhìn cô một cái, trong lòng ngọt ngào. Chu Mỹ Đích không mẫn cảm như cô Trịnh, không có phát giác đây là "ánh nhìn ngọt ngào", mà đang chuyên tâm nghiên cứu đồ vật kì quái của Chu Sa, sau đó nói, "Giống như là chìa khóa, không chắc chắn."
Vừa hay giáo sư Liêu quay lại, Chu Mỹ Đích đưa đồ cho giáo sư Liêu nhìn, giáo sư Liêu nhìn một lúc, giọng điệu không quá khẳng định, "Lẽ nào là 'vòng uyên ương'?"
"Tây Ngụy – Lương Thái Hậu Truyền" có viết: Minh Hàn Quốc ở phía nam gặp khó không thể giải quyết, thiên hạ cũng không thể lí giải. Nước Ngụy khó xử không có cách. Ngụy Thái hậu lệnh người dập xuống, nói: Khanh có thể hồi Quốc quân, đã giải, Sứ giả sợ hãi không dám lên tiếng. Minh Hàn Quốc giải quyết chuyện khó, hiến vòng uyên ương, hình dạng như chiếc hộp, tròn mà vuông vuông mà dẹt, ở giữa có lỗ nhỏ, lỗ nhỏ liên tiếp, như uyên ương, nối tiếp nhau, đan xen nhau, là 'vòng uyên ương'. Không biết là vật nào?"
"Tròn mà vuông, vuông mà dẹt" có liên hệ mật thiết với thứ đồ kì quái này, nhưng chi tiết thiết hụt, mọi người nghiên cứu cũng không ra, nhưng 50 tệ, cũng tính là mua được món đồ thú vị. Lúc đó cô Trịnh và bạn quay lại, mọi người lại cùng nhau quay về thành phố.