Chu Tú Mẫn bình thản, chỉ "ờ" một tiếng, khiến Chu Kính Nhân rất ủ rũ, nói với người trong nhà, con nhóc này trước đây nhìn thấy tiền đều sáng mắt, lẽ nào chê tiền ít? Mẹ Chu mắng hắn: Con đấy, không dạy dỗ nghiêm túc. Bà nội Chu cũng mắng hắn: Một người mắng một người, chẳng phải hai đứa chiều hư con bé sao? Học tập là bổn phận của nó, còn phải lấy tiền làm mồi nhử sao? Rồi quay đầu lại nói: Nhưng nếu A Mẫn học tốt, phải thưởng cũng nên thưởng cho xứng, khiến mẹ Chu và Chu Kính Nhân vui chết mất, bà nội chỉ được cái mạnh miệng.
Bọn họ không biết, Chu Tú Mẫn không phải đột nhiên không có hứng thú với tiền, chỉ là bây giờ thứ cô ấy để ý là tự trọng của bản thân. Tự trọng và tiền bạc, người không thiếu tiền như Chu Tú Mẫn đương nhiên là chọn tự trọng. Bây giờ Chu Tú Mẫn đang mang một bụng tức giận, chỉ muốn phân cao thấp với Chu Sa. Trước đây buổi sáng không có tiết, cô ấy sẽ ngủ đến lúc tự tỉnh, tỉnh rồi lại nằm lười biếng trên giường nghịch điện thoại chơi game các thứ, bây giờ 6 giờ sáng Chu Tú Mẫn đã thức dậy xuống dưới khu nhà chạy bộ, chạy xong liền về tắm rửa đọc sách. Weibo cái gì, bạn bè, trào lưu thời thượng cái gì cũng xóa hết, game cũng xóa rồi, bây giờ điện thoại của cô ấy chỉ dùng để nghe gọi điện thoại và xem đồng hồ mà thôi. Buổi tối cũng chạy bộ nửa tiếng, còn làm việc bản thân ghét nhất là ngồi thiền, sau đó Chu Tú Mẫn phát hiện gần nhà có một phòng tập gym, không chút chần chừ làm thẻ năm, hễ có thời gian là đến tập.
Chu Tú Mẫn không tin bản thân yếu ớt, cô ấy sẽ không bị tụt lại.
Cô ấy muốn những vị giáo sư nói này nói nọ kia phải hối hận.
Bản thân, Chu Tú Mẫn không phải là mầm non xấu.
Mỗi ngày thức dậy, cô ấy nói với bản thân: Cố lên, Chu Tú Mẫn.
...
Thứ Hai.
Chu Tú Mẫn vứt bài tập lên bàn Chu Sa, Chu Sa ngẩng đầu nhìn cô ấy, Chu Tú Mẫn kiêu ngạo rời đi. Chu Sa không biết làm thế nào, đành thầm thở dài một tiếng, đem bài tập của cô ấy đặt cùng bài tập của các nhóm khác.
Một màn nhỏ này lại rơi vào mắt người có lòng – trước đây khi họ tranh chấp ở lối đi giữa hai tòa nhà, tuy khoảng cách có xa không nghe được hai người nói gì, nhưng không ít người nhìn thấy – mọi người thi nhau thì thầm bàn tán. Trước đây thảo luận lớp trưởng và "bạch phú mỹ" ai lợi hại hơn, trong lòng để tâm đương nhiên sẽ liếc một cái, lộ ra biểu cảm "xem đi, quả nhiên là thế". Phương Tranh trước đây được Chu Sa tìm giúp tài liệu nên có thiện cảm với cô, nhích đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Chu Sa cười cười, nói không có gì, Phương Tranh bèn không hứng thú xoa mũi rồi về chỗ.
Giờ nghỉ giữa tiết, Chu Tú Mẫn ra ngoài hít thở không khí lại nghe được người khác nói chuyện về mình, nói cô ấy cao ngạo, xem thường người khác, luôn bày ra bộ dạng cao không với tới, không sánh được với người ta (Chu Sa) nên bạt mạng áp chế người ta. Chẳng qua là trong nhà có tiền thôi, có gì mà ghê gớm, người có tiền đầy rẫy, cho dù nhà Chu Tú Mẫn có nhiều tiền hơn nữa thì đã sao, vẫn không sánh được với người ta, học bổng miễn phí toàn phần của Quốc gia khó lấy như thế người ta cũng dễ dàng lấy được. Dựa vào cái gì mà cô ấy đòi so với người ta, còn xem thường người ta...
Chu Tú Mẫn nghe xong thấy nực cười, những người này rất không biết xấu hổ, trước đây rảnh rỗi thì nói Chu Sa nghèo túng này nọ, bây giờ muốn chuyển sang cô ấy, lại lấy chuyện Chu Sa ra nói, giống như Chu Sa là vũ khí trong tay họ, khi cần liền mang ra công kích người khác, lúc không cần thì lấy ra làm trò vui. Chu Tú Mẫn tự nhận không phải người tốt tính, cũng không cách nào chịu uất ức mà vẫn phải nhẫn nhịn nuốt xuống như Chu Sa, ngay lập tức bước đến trước mặt đám con gái đang nói này nói nọ về mình. Đám nữ sinh đó nhìn thấy Chu Tú Mẫn, lập tức im miệng lộ ra biểu cảm bối rối, Chu Tú Mẫn cũng không vì thế mà cho qua, ép người quá đáng mới là tính cách của cô ấy. Chu Tú Mẫn nhìn những người đang ngồi dưới đất, từ trên nhìn xuống, vô cùng kinh bỉ, rất nhiều người bên cạnh nhìn thấy, đều bị khí thế của cô ấy dọa sợ.
Chu Tú Mẫn âm thanh không nhỏ, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng: "Tôi cao ngạo thì sao? Tôi xem thường người khác thì thế nào? Tôi bày ra tư thế cao không với tới thì cũng có sao nào? Chí ít tôi không nói này nói nọ sau lưng người khác, mấy người đích thị là bà tám, tôi coi thường các người thì đã sao? Thứ bà tám chết tiệt!" Cô ấy phỉ nhổ xong, liền quay người đi, mọi người bốn phía thì thầm với nhau, bàn tán to nhỏ. Câu cuối cùng "thứ bà tám chết tiệt" của Chu Tú Mẫn vừa thốt ra, thậm chí có người không chút khách sáo sảng khoái cười to. Đám nữ sinh kia vô cùng xấu hổ, vội vội vàng vàng rời đi, nhưng mấy ngày sau đó bị người ta chỉ trỏ này nọ, ngược lại được nếm mùi vị bị người khác tám chuyện.
Chớp mắt một cái, đã gần hết tuần. Buổi chiều Chu Sa cầm bài tập đến văn phòng, cô Trịnh gọi cô lại, "Cô có thể hỏi tại sao em và Chu Tú Mẫn lại tách ra làm bài riêng không?"
Chu Sa ấp úng không nói thành lời, cô Trịnh nhìn sâu vào đôi mắt cô, cũng không miễn cưỡng, "Bài tập của em và em ấy rất giống nhau, đương nhiên, tôi không nói hai em sao chép, cái này có nguyên nhân đặc biệt nào không?"
"Em... bọn em cùng đến hỏi thăm một vị giáo sư cho nên có một số nội dung khá giống nhau,"
"Thì ra là vậy. Vậy có thể nói hai em có trải nghiệm giống nhau, cho nên bài tập tương tự nhau." Cô Trịnh lại cười cười, "Thật ra đề bài này đã vượt khỏi trình độ của các em, nhưng hoàn thành rất xuất sắc. Cố lên!"
Chu Sa cúi đầu, trong lòng không có cảm giác vui vẻ. "Cảm ơn cô. Còn chuyện gì khác không ạ?"
"Phải đi làm thêm sao?" Đa phần giáo viên khoa Khảo cổ đều biết Chu Sa đi làm thêm, nhưng vẫn hỏi, Chu Sa gật đầu, giáo sư Trịnh bèn cười vẫy tay, "Đi đi!" Chu Sa khẽ gật đầu hiểu ý rồi rời đi. Ăn cơm tối xong Chu Sa liền vội vội vàng vàng đi dạy, dạy xong lại thấy đói, bèn cố ý ngồi hai trạm xe buýt đi ăn chè. Lúc ngồi ăn, cô nhớ tới Chu Tú Mẫn đặc biệt thích ăn chè ở đây, lúc trước tức giận, tặng cô ấy một cốc chè là hết, bây giờ thì sao? Không dám nghĩ nữa! Chu Tú Mẫn thật sự ghét cô, cho dù cô có ý giảng hòa, chỉ sợ tự mình mua dây buộc mình, cô còn chưa ngu ngốc đến thế. Chỉ là nghĩ đến việc hai người đã từng vui vẻ ngồi trên bậc thềm quảng trường ăn chè nói chuyện phiếm, trong lòng buồn bã như nước lũ trào dâng.
Mọi việc rồi sẽ ổn thôi mà! Cô nghĩ nghĩ, tự an ủi bản thân, nhưng khi đi qua quảng trường, nhìn những bậc thềm trống vắng, trong lòng lại nổi lên cảm giác buồn bã.
Qua hai ngày, cô Trịnh phát bài tập, có hai tổ bị phạt dọn vệ sinh theo quy định, những tiếng hoan hô cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cô Trịnh đặc biệt khen ngợi Chu Tú Mẫn, lúc đó còn khẽ mỉm cười trước lớp: "Chu Tú Mẫn, em làm tốt lắm!"
Cô Trịnh nổi tiếng nghiêm khắc, hôm nay lại đặc biệt khen ngợi, khuyến mại thêm nụ cười khẽ, sinh viên lớp Khảo cổ có chút sửng sốt, nghĩ đến lát nữa khen lớp trưởng có phải sẽ tới ôm một cái. Nhưng ngoài dự kiến, cô Trịnh không nói gì thêm, duy chỉ khen ngợi Chu Tú Mẫn. Trong lòng Chu Tú Mẫn thầm đắc ý, cảm thấy bản thân thắng Chu Sa một trận, rồi lại ghét bỏ bản thân: Cái này có gì mà kiêu ngạo chứ? Muốn thắng thì phải thắng được kì thi cuối kì.
Tan học, cô Trịnh gọi riêng cô ấy lại, "Chu Tú Mẫn, bài tập lần này của em hoàn thành rất tốt. Tôi rất hài lòng."
Chu Tú Mẫn nói cảm ơn giáo sư, cô Trịnh lại nói: "Bài tập của em và Chu Sa rất giống nhau, nhưng em nghiêng về phân tích, còn Chu Sa nghiêng về sự thật lịch sử, nếu được hai em cũng nên trao đổi với nhau một chút."
Chu Tú Mẫn ngẩn người, vô thức hỏi: "Cậu ấy làm tốt không ạ?"
"Không nói cũng biết! Trên cơ bản, tôi cùng các giáo sư khác cho rằng, có khả năng em ấy giỏi hơn em một chút, vì khảo cổ, cần nhiều hơn là sự thật mà không phải luận chứng." Cô Trịnh nói rất uyển chuyển, Chu Tú Mẫn lại nghe rất rõ ràng: Bản thân không bằng người ta. Cô Trịnh tiếp tục nói: "Tôi không khen ngợi em ấy là vì tôi không muốn kéo thêm khoảng cách của em ấy và các bạn học khác, còn về em, biểu hiện của em lần này nằm ngoài dự đoán của tôi, hi vọng em có thể tiếp tục cố gắng."
Chu Tú Mẫn cúi đầu, trong lòng cuồn cuộn sóng vỗ, cảm thấy xấu hổ vì bản thân quá đắc ý, lại cảm thấy buồn rầu vì bản thân không đủ năng lực. Những lời sau đó của cô Trịnh, Chu Tú Mẫn không còn nghe lọt tai lấy nửa câu, chỉ mơ màng đáp lại, cô Trịnh đi rồi, cô ấy càng nghĩ càng thấy không phục. Tối đó gặp Chu Sa ở phòng tự học, bình thường Chu Tú Mẫn sẽ lập tức tránh xa khi đụng phải Chu Sa, Chu Sa ở phòng tự học nào thì cô ấy sẽ đến phòng khác, tối nay để "trao đổi" bài tập, cố ý đi tìm cô đang ngồi tự ôn tập trong phòng tự học. Chu Tú Mẫn đi đến trước mặt, muốn xem bài tập của Chu Sa, "Giáo sư bảo tôi xem bài tập của cậu."
Chu Sa bối rối nhìn Chu Tú Mẫn một lúc lâu, sau đó lặng lẽ cúi đầu rút phần bài tập từ trong hộc bàn đưa cho cô ấy. Chu Tú Mẫn nhận lấy, máy móc nói một tiếng cảm ơn, sau đó quay về chỗ của mình đọc bài. Đọc xong không tức giận mà cảm thấy tự ti: Thật sự bản thân không bằng người ta. Thật sự Chu Sa làm tốt hơn cô ấy, bất luận là phương pháp trình bày hay nội dung, càng đặc sắc càng chuẩn xác hơn cô ấy. Chu Tú Mẫn lặng lẽ trả bài tập lại cho Chu Sa, Chu Sa nài nỉ nhìn cô ấy, "Tú Mẫn..."
Chu Tú Mẫn nhất thời mất hồn, buồn bã quăng ra một câu: "Đừng nói chuyện với tôi. Tôi còn đang tức giận!"
Chu Sa thấy cô ấy chịu nói chuyện với mình, thở phào một tiếng, vội vàng hỏi, "Vậy cậu muốn thế nào mới nguôi giận?"
Chu Tú Mẫn nghiêng mặt, "Đợi tôi thắng cậu rồi nói sau!"
Quay người đi mất!