Mục lục
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Ngư ngẩng đầu, nhìn về phía linh quang kính trên đỉnh đầu.

Bên trong chiến trường cổ không biết khi nào dâng lên một tầng sương mù màu xám hơi mỏng, những sương mù đó dung hợp vào toàn bộ chiến trường cổ tối tăm mang theo hơi thở điềm xấu nào đó.

Những đệ tử còn ở lại trong chiến trường cổ dường như ý thức được điều không thích hợp, những đệ tử hạch tâm hành động một mình càng thêm cảnh giác giấu kín hành tung của bản thân, không tùy tiện lộ ra trước người khác.

Bọn họ chưa từng suy xét khả năng bí cảnh xảy ra vấn đề, chỉ nghĩ Thái Hư Tiên Tông thay đổi gì đó, tăng độ khó của bí cảnh lên.

Bởi vì phần cẩn thận này, tình hình thương vong một ngày gần đây đã ít hơn rất nhiều.

Trong lòng Giang Ngư yên lặng cầu nguyện, hy vọng cảm giác của mình chỉ là ảo giác, hy vọng Thái Hư Tiên Tông nhanh chữa trị xong trận pháp, đón các đệ tử ra.

Đáng tiếc, thần may mắn không nghe thấy nàng cầu.

Tất cả Trưởng lão ngồi trên đài đều nghe được một tiếng vang lớn, linh quang hoa mỹ đẩy ra gợn sóng từ hướng tây nam, nhưng không ai có tâm tình thưởng thức cảnh “mỹ lệ” này, sôi nổi mở kết giới linh lực ra, ngăn cản đợt sóng gợn này đánh vào.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ là có tu sĩ Hóa Thần thiêu đốt thần hồn liều chết đánh một đòn à?”

Rất nhanh, Nhậm Tông chủ mặt trầm như nước xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Các Trưởng lão tu vi cao có thể nhận thấy được, linh lực quanh thân họ kích động không thôi, cực kỳ nóng nảy.

Người có khứu giác nhạy bén lập tức hỏi: “Nhậm Tông chủ, trận pháp bên kia đã xảy ra chuyện?”

Nhậm Tông chủ lạnh lùng nói: “Mới vừa rồi, nhân lúc chúng ta toàn lực chữa trị trận pháp, có người dẫn động linh lực tự bạo.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, điều mọi người quan tâm nhất đơn giản chỉ có một:

“Vậy trận pháp thế nào?”

“Nhiều đệ tử còn ở trong kia đấy!”

Nhậm Tông chủ nhắm mắt, cố gắng đè sát ý trong lòng xuống.

Thái Hư đã trả giá tâm lực lớn nhường nào vì đại bỉ tiên môn lần này, chỉ có bọn họ biết rõ. Ai ngờ, thế mà liên tiếp xảy ra vấn đề.

Thái Hư Tiên Tông tính cả ông ta là có sáu vị Trận Pháp sư đỉnh cấp, một vị tự bạo, bởi vì chuyện vừa rồi mà còn trọng thương một vị. Những người còn lại đều bị thương mức độ không đồng nhất, bao gồm chính ông ta.

Rốt cuộc là người nào?



“Xin lỗi các vị đồng đạo.” Ông ta chắp tay hành lễ, cay chát nói: “Trận pháp bí cảnh bị tổn hại lần thứ hai, hiện giờ...”

Giang Ngư ngồi ở trên ghế, nhìn Trưởng lão các tông tiên phong đạo cốt lúc này đã khó có thể giữ bình tĩnh.

Trong lòng nàng mờ mịt, ngẩng đầu nhìn về phía linh quang kính ở không trung. Không biết trận pháp tổn hại thành dáng vẻ gì, nhưng tình hình bên trong bí cảnh vẫn có thể thông qua linh quang kính nhìn được.

Bên trong bí cảnh đệ tử tinh anh các đại tiên môn không biết bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy. Bọn họ vẫn bình tĩnh, cẩn thận, coi đây như một trận thí luyện bình thường, hồn nhiên không biết nguy hiểm đã đến.

Giang Ngư thở ra một hơi, ảo não hiếm có. Nàng nghĩ, nếu lúc ấy không bận như vậy, bớt thời gian đọc truyện thì tốt rồi.

Nếu là góc nhìn nữ chính, tình tiết quan trọng như đại bỉ tiên môn này, tác giả nhất định sẽ nhắc tới.

Nếu biết là ai ở sau lưng tác quái, hiện tại cũng sẽ không bị động như này.

Giọng ẩn nhẫn tức giận của Nhậm Tông chủ truyền ra: “... Ta còn sốt ruột hơn các ngươi! Lần này, tất cả đệ tử hạch tâm Thái Hư phù hợp độ tuổi ở bên trong! Còn có một Trận Pháp Sư đỉnh cấp ngã xuống!”

Có một vị Trưởng lão tiên môn đang nghi ngờ Thái Hư Tiên Tông.

Giang Ngư nhìn thoáng qua, vị Trưởng lão kia hình như là một Trưởng lão tông môn hạng ba Liễu Diệp Tông. Thực lực Liễu Diệp Tông bình thường, lần này có hai thiên tài đỉnh cấp hiếm thấy có hy vọng tiến vào xếp hạng, lại gặp được loại chuyện này, lòng nóng như lửa đốt là khó tránh khỏi.

Nàng bỗng nhiên lòng có cảm ứng, lại lần nữa ngẩng đầu.

Sương xám trong chiến trường cổ lại nồng đậm hơn, những sương mù đó giống như có sự sống, từ từ lan tràn về phía trước.

Ánh mắt Giang Ngư nhìn chằm chằm thẳng vào những sương mù đó, nàng cảm giác không sai. Từ sau khi thức tỉnh, hạt giống màu xanh lục vẫn luôn “ngủ say” ở trong đan điền nàng lẳng lặng, nhẹ nhàng trở mình.

Muốn... Muốn. Nó phát ra tin tức khát vọng với đám sương xám kia.

Giang Ngư cũng không biết nó có thể nghe hiểu không, bất đắc dĩ nói ở trong lòng: Ngươi muốn cũng không có cách nào, hiện tại trận pháp đã huỷ hoại, ta không vào được.

Hơn nữa, cho dù có thể đi vào, nơi này vừa thấy đã hung hiểm phi phàm. Nàng là một cọng bún sức chiến đấu bằng 5 đi vào còn không phải là đến tặng mạng à?

Hạt đậu xanh nhỏ không biết nghe có hiểu lời nàng không, vẫn chấp nhất nói khát vọng của mình cho Giang Ngư.

Giang Ngư yên lặng làm con cá mặn.

Lại ngay lúc này, hình ảnh linh quang kính thay đổi, dừng ở trên người một tu sĩ khá quen mặt.

Dị thường này, cũng thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Giang Ngư lật ký ức ở trong đầu, nghĩ tới: Sự quen thuộc này, áo đen hoa văn dây leo quỷ bí huyền ảo, đúng là người đầu tiên ra tay cướp đoạt tài nguyên kia.

Chỉ thấy gã ta lộ ra nụ cười đối với mọi người. Chẳng qua nụ cười này hiển nhiên không quá thuần thục, rất giống như gã ta cũng không quen thuộc thân thể này, ý thức và thân thể còn chưa hoàn toàn thống nhất với nhau. Sắc mặt rất nhiều Trưởng lão tối sầm, hiển nhiên bọn họ đều nghĩ tới cùng loại khả năng.

“Bí cảnh này đã bị ta khống chế.” Trong ánh mắt gã áo đen mang theo sự cuồng nhiệt hưng phấn: “Đệ tử tinh anh của các ngươi sẽ biến thành đồng loại của chúng ta, đồ ăn của chúng ta...”

Giọng điệu dần dần điên cuồng.

Trong lòng Giang Ngư bỗng nhiên nhảy dựng, nắm chặt tay người bên cạnh.

Cơ Trường Linh nhìn nàng: “Sư muội.”

“Muội.” Giang Ngư căng thẳng thở hổn hển: “Dường như muội cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ trên người gã.”

Lời này không phải là truyền âm, lập tức có không ít người nhìn về phía nàng.

Có mấy Trưởng lão trực tiếp hỏi: “Ngư Trưởng lão biết nó?”

Những người này tốt xấu gì vẫn cố kỵ Thái Thanh Tiên Tông, hơn nữa Cơ Trường Linh đứng ở bên cạnh, Giang Ngư cũng không sợ hãi, gật đầu, lại lắc đầu: “Không quen biết, nhưng ta từng tiếp xúc hơi thở cùng loại.”



Nàng nói ra chuyện ngày đó gặp được “Linh” kỳ quái ở huyện Trường Lưu.

Cuối cùng nhìn Cơ Trường Linh một cái: “Ngày đó sư huynh đi với ta đến huyện Trường Lưu, tông môn cũng biết.”

Trên thực tế, biết chuyện này chắc chắn không chỉ có Thái Thanh Tiên Tông.

Ngày đó, ý thức được những “Linh” đó có liên quan với Quy Khư, Thái Thanh không chỉ kịp thời báo cho tu sĩ đóng giữ Quy Khư, còn liên hệ các đại tiên môn.

Giang Ngư nhận thấy, ý thức được chuyện này có lẽ liên quan đến “Quy Khư”, không khí trong sân nặng nề hơn trước rất nhiều.

“Ngươi chắc chắn?” Ngôn Nhạc Trưởng lão hỏi.

Giang Ngư do dự một chút, vẫn gật đầu khẳng định.

Mùi trên người những “Linh” đó quá “thối”, nàng ngửi một lần rồi sẽ không thể quên. Vừa rồi người nam nhân này tiết lộ ra một chút hơi thở, giống như đúc trên người “Linh” lúc trước.

Giang Ngư không biết vì sao cách bí cảnh và linh quang kính mà mình đều có thể cảm nhận được, còn đang nghi hoặc, hạt đậu xanh nhỏ ở đan điền đã vui sướng nhảy nhảy, tràn ngập ý vị khoe ra.

Hôm nay nó sinh động còn nhiều hơn mấy tháng qua cộng lại.

Giang Ngư:... Hay lắm! Đã hiểu vì sao rồi.

Có người tin tưởng, tất nhiên cũng có người hoài nghi.

Giang Ngư không thể nói cho họ át chủ bài của mình, chỉ nói mình có thiên phú đặc thù nên có thể cảm nhận được.

Trên hình ảnh linh quang kính, gã áo đen đã biến mất, hình ảnh dừng ở trên người các đệ tử.

Mọi người nhìn thấy rõ ràng, những sương mù màu xám kia đang lặng yên không một tiếng động chui vào trong thân thể các đệ tử, mà bọn họ hồn nhiên không phát hiện.

Cảnh này làm Giang Ngư xem mà cực kỳ khó chịu, nàng không nhịn được hỏi: “Đám sương xám này tiến vào thân thể bọn họ, sẽ xảy ra cái gì?”

Không có ai biết.

Mấy thứ kia ở Quy Khư thủ đoạn trước nay đều không giống nhau.

Cũng có người mở miệng: “Theo hiểu biết của chúng ta về mấy thứ kia, tuy rằng thủ đoạn không giống nhau, nhưng mục đích cuối cùng của chúng nó, đơn giản là loạn đạo tâm, tùy thời đoạt xá.”

Những quái vật đến từ một thế giới khác đó, nếu không đoạt xá sẽ không sống nổi ở thế giới này.

Sau khi ý thức được đối thủ là thứ đến từ Quy Khư, đám người Ngôn Nhạc Trưởng lão cũng không ngồi yên, nháo nhào nhìn về phía Nhậm Tông chủ: “Có thể nghĩ cách mạnh mẽ phá vỡ bí cảnh không?”

Dường như đoán trước được ý tưởng của bọn họ, gã áo đen kia lại xuất hiện: “Không cần có ý đồ hủy diệt bí cảnh. Hủy diệt bí cảnh, đệ tử của các ngươi sẽ không ai sống nổi.”

Gã ta lại lộ ra tươi cười điên cuồng, không bình thường: “Đương nhiên, các ngươi có thể thử xem.”

Mọi người lại im lặng.

Người ở đây hợp sức, đúng là có thể mạnh mẽ cậy mạnh phá trận.

Nhưng bọn họ không dám đánh cuộc.

Bên trong, là năm vạn đệ tử tinh anh, là đời sau tiên đạo, là tương lai các của đại tiên tông Tu Tiên Giới.

Tất cả mọi người đang tự hỏi biện pháp, chỉ có Giang Ngư, đã sắp bị đan điền hạt đậu xanh nhỏ làm phiền muốn chết.

Nàng chưa bao giờ biết thứ này vậy mà có thể sinh động đến trình độ này.

Đan điền là chỗ quan trọng nhất của một tu sĩ, hạt đậu xanh nhỏ kia liên tục nhảy nhót, sức sống bàng bạc vốn dĩ còn mang theo sự thuần khiết. Sau vài lần, Giang Ngư thậm chí đều có cảm giác không khống chế được linh lực trong cơ thể.



Muốn.

Muốn ăn.

Mẹ... Mẹ...

Cuối cùng, luồng ý niệm truyền lại trong thần hồn Giang Ngư kia thiếu chút nữa làm trước mắt Giang Ngư tối sầm.

Nàng lập tức đoan chính tỏ vẻ ngươi không thể gọi loạn. Nàng đã có nhiều con trai con gái như vậy, tùy tiện nói thế bọn Đan Lân sẽ ghen.

Một bàn tay cầm cổ tay của nàng, linh lực ôn hòa vượt qua giúp nàng đè linh lực không an phận xuống.

Chống lại ánh mắt lo lắng của Cơ Trường Linh, Giang Ngư tỏ vẻ: “Muội không có việc gì. Vừa rồi xảy ra chút ngoài ý muốn thôi.”

Nhận thấy được động tĩnh này, hạt đậu xanh nhỏ như cũng ý thức được hành động của mình tạo thành rắc rối không nhỏ cho Giang Ngư. Nó yên phận không nhảy lên nữa, chỉ siêng năng truyền đạt khát vọng của nó cho Giang Ngư:

“Mẹ ơi...”

“Muốn ăn!”

Ý thức được hạt đậu xanh nhỏ có thể giao lưu, Giang Ngư giảng đạo với nó: “Ta vào không được. Hơn nữa, đối thủ rất lợi hại, cho dù ta đi vào, ta cũng không đánh lại.”

Hạt đậu xanh nhỏ im lặng trong chốc lát, có lẽ đang tiêu hóa lời Giang Ngư nói.

Chờ nó tiêu hóa xong rồi, lại lần nữa đứt quãng truyền ý nghĩ của mình vào:

“Ta... có thể... bảo... bảo vệ...”

Nó có thể bảo vệ mẹ.

Hạt đậu xanh nhỏ truyền tới ý niệm rất mạnh mẽ, Giang Ngư do dự trong chốc lát rồi đi sang hỏi Nhậm Tông chủ: “Bí cảnh bị khống chế, người bên trong không nhận được tin tức, vậy người bên ngoài có thể đi vào không?”

Nàng nghĩ nếu người bên ngoài có thể đi vào, nàng có thể theo các cao thủ cùng vào, thuận tiện thỏa mãn nguyện vọng của hạt đậu xanh nhỏ.

Các Trưởng lão vừa rồi đều không phải chờ không, mà là đang thử vẽ lại trận pháp kia.

Nghe nàng hỏi như vậy, Ngôn Nhạc Trưởng lão nói cho nàng, bí cảnh không hạn chế người đi vào, nhưng mà hạn chế tu vi, chỉ cho phép tu sĩ dưới Hóa Thần đi vào.

Đối thủ gần như trực tiếp viết “gậy ông gập lưng ông” ở trên mặt.

Bọn họ đến kẻ địch là người hay quỷ cũng chưa biết rõ ràng, cũng không rõ phải làm thế nào phá trận dưới tình huống không thương tổn tính mạng đệ tử bị vây trong bí cảnh, thậm chí không biết phải thế nào đối phó với kẻ địch thì làm sao dám tiếp tục thả người đi vào?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK