Tiểu Ngư theo tiếng nhìn lại, cười gọi: “Biểu thiếu gia.”
Vị Đỗ Thu Bạch thiếu gia này là cháu trai nhà mẹ đẻ phu nhân. Trước đó vài ngày thân thể phu nhân không khoẻ, hắn ta đến thăm. Phu nhân yêu thích cháu trai dịu dàng biết lễ nghĩa này, vừa hay hắn ta đến thành Kính Hoa cầu học nên ở lại trong phủ.
Biểu thiếu gia là người hiền lành hiếm có với nàng trong nhà.
Ngày xưa Đỗ Thu Bạch chỉ cảm thấy thân thế Tiểu Ngư đáng thương, nhưng ngại nàng xấu hổ vì thân phận, chỉ có thể âm thầm quan tâm một ít. Nhưng hôm nay không biết vì sao, vừa thấy Tiểu Ngư đã cảm thấy nàng vạn phần đáng thương, trong lòng không khỏi nổi lên thương tiếc.
Xem dáng vẻ cúi đầu cẩn thận chặt chẽ của nàng, trong lòng Đỗ Thu Bạch đau xót, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngư, muội không cần xa lạ với ta như vậy. Trong lòng ta, muội với Tử Nghi đều là biểu muội của ta...”
“Biểu thiếu gia nói cẩn thận!” Tiểu Ngư hoảng sợ, không rõ tại sao đang yên đang lành biểu thiếu gia lại ăn nói hồ đồ.
Đỗ Thu Bạch cho rằng nàng sợ hãi, trong lòng càng trìu mến, dịu dàng nói: “Muội đừng sợ. Cô mẫu là người lương thiện, xưa nay lại yêu thương ta. Nếu không ta đề nghị với cô mẫu, cho muội sang viện ta hầu hạ.”
Tiểu Ngư:???
Biểu thiếu gia đọc sách đến ngốc rồi à! Nàng thầm nghĩ vậy ở trong lòng.
Ai có mắt ở phủ mà không nhìn ra phu nhân và Tam tiểu thư đều thích Đỗ Thu Bạch. Phu nhân yêu thương cháu trai, muốn cho cháu trai nhà mẹ đẻ cưới nữ nhi âu yếm, để thân càng thêm thân.
Tuy rằng bản thân Tiểu Ngư cũng không biết vì sao luôn không rời khỏi Giang phủ được, nhưng phu nhân vốn đã ghét mình. Nếu nàng dám có tí xíu quan hệ với Đỗ Thu Bạch, phu nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình.
Nàng lập tức nói: “Biểu thiếu gia, có phải ngài ngủ chưa tỉnh không? Ta phải đi tu bổ cành hoa, xin cho ta cáo lui.”
Cũng không đợi Đỗ Thu Bạch phản ứng, nàng đã vội vàng rời đi.
Đương nhiên tu bổ cành hoa là lấy cớ, Tiểu Ngư dứt khoát đổi hướng, đi đến tạp viện hẻo lánh ở phía sau.
Đây là nơi nàng sống đã lâu. Sau khi “vạch trần thân phận”, nàng cũng gặp được người đầu tiên có thiện ý với nàng trong phủ là Lý ma ma ở chỗ này.
Đáng tiếc, nhiều năm trước, Lý ma ma vì làm sai đã bị đuổi ra khỏi phủ.
Lý ma ma làm sai chuyện gì nhỉ? Tiểu Ngư cố gắng nhớ lại nhưng phát hiện mình không nghĩ ra nổi. Thậm chí, nàng nhớ về cuộc sống mấy năm trước, đều cảm thấy trong đầu như bị che bởi một tầng sương mù, lờ mờ không thấy rõ lắm.
Nàng nhíu mày, cố gắng muốn nhớ gì đó. Trong tạp viện bỗng nhiên nổi lên một cơn gió, nàng lại quên hết tất cả.
Thôi! Hình như cũng không phải chuyện gì quan trọng. Nàng hoảng hốt chớp mắt một cái rồi lắc đầu, bỏ đó.
Từ sau khi Lý ma ma đi rồi, cái sân này cũng hoang phế.
Điều này hợp ý Tiểu Ngư. Nàng nuôi Đại Hôi ở chỗ này, Thanh Thảo cũng không biết. Cây bạch quả không biết đã sống mấy trăm năm cũng ở đây, lúc làm xong việc không ai quản, Tiểu Ngư thường một mình chạy đến chỗ này.
Thật ra nàng cũng không phải làm gì, nhưng có một loại mâu thuẫn khó hiểu với Giang phủ, không thích ở cạnh người trong phủ.
Đại Hôi vốn yên tĩnh ghé vào bên cạnh nàng đột nhiên the thé kêu một tiếng.
Tiểu Ngư sửng sốt, tiếp đó ngừng thở. Nàng ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí bay tới.
Da thịt chợt lạnh, có thứ gì đó lành lạnh đặt trên cổ nàng, là một đoạn mũi kiếm sáng như tuyết. Âm thanh lạnh lùng từ sau người truyền ra: “Bảo con mèo của ngươi im mồm, nếu không ta không ngại có thêm thi thể trên mặt đất.”
Trái tim Tiểu Ngư đập thình thịch. Từ nhỏ nàng đã sống ở Giang gia, Giang gia là gia đình giàu có, tuy rằng nhiều quy củ, biện pháp trừng phạt người cũng nhiều nhưng tóm lại dùng là kiểu của người văn nhã.
Chuyện lấy thanh kiếm ngang nhiên gác trên cổ người như này, đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp!
“Đại Hôi!” Tiểu Ngư chịu đựng lạnh lẽo phía sau lưng, dỗ con mèo đang cong lưng cực kỳ cảnh giác khi nhìn thấy người xa lạ, dịu dàng nói: “Đừng sợ! Không phải người xấu, qua chỗ ta nào.”
Đại Hôi nghiêng đầu nhìn chủ nhân một cái, chần chờ một chút, chậm rãi thu móng vuốt về, nhẹ nhàng nhảy vào trong lòng Tiểu Ngư.
Trong viện yên tĩnh lại, gió thu nổi lên, tiếng lá cây sàn sạt cực kỳ rõ ràng. Tiểu Ngư thở khẽ, sợ người phía sau bỗng nhiên không khống chế được cứa cho nàng một cái.
Cơ Trường Linh vốn chọn tiểu viện hoang vắng này dưỡng thương vì nhìn trúng nơi này hẻo lánh không có người. Nếu nơi này có người, chàng sẽ không muốn để người ta nhìn thấy dáng vẻ của mình, định lập tức rời đi.
Cũng không vì biết sao, dưới chân vậy mà nhất thời không nỡ rời đi.
Chàng hoang mang nhìn bóng dáng người trước mắt, không có do dự, dứt khoát nói: “Ngươi xoay người lại.”
Chàng không phải người rối rắm, muốn nhìn vì sao người này cho mình cảm giác như đã từng quen biết thì nhìn thôi. Trước sau gì cũng là cô nương nhà cao cửa rộng, thấy được dáng vẻ của chàng cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.
Tiểu Ngư thầm giật mình, trong lúc nhất thời trong đầu hiện lên các loại phỏng đoán không tốt lắm, phía sau lưng lạnh toát, chậm rì rì mà xoay người, ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, đều là trước mắt sáng ngời.
Tiểu Ngư đơn thuần kinh ngạc. Nàng không ngờ kẻ bắt cóc ban ngày ban mặt lấy hung khí chỉ vào người mình, vậy mà là thiếu niên công tử đẹp đến vậy.
Chàng đứng ở nơi đó, như tùng xanh trong tuyết, thân cao đứng thẳng, không chỗ nào không cảnh đẹp ý vui.
Mấy vị thiếu gia Giang gia đều không tồi, biểu thiếu gia Đỗ Thu Bạch càng ôn tồn lễ độ, thanh tao bất phàm, không ít bọn nha hoàn ngầm nói đến bọn họ đều là rặng mây đỏ đầy mặt. Nhưng Tiểu Ngư cảm thấy ba bọn họ cộng lại đều không bằng nửa phần của người trước mặt.
Nhưng mà hơi lạnh một tí.
Tiểu Ngư thầm cảm thấy người này đẹp như một pho tượng băng khắc trên núi tuyết, còn cầm một thanh kiếm sắc.
Đẹp thì đẹp đó, lại rất nguy hiểm. Nàng nên cách xa một chút.
Cơ Trường Linh nhìn nàng, cảm giác hoảng hốt trong lòng càng sâu.
Chàng không nghĩ ra cảm xúc kỳ lạ này từ đâu ra, cho rằng cô nương trước mắt này có gì cổ quái, nhưng chàng mới nhìn qua người này chỉ là một người bình thường không biết vũ lực.
Tiểu Ngư thấy thiếu niên lạnh như băng nhìn chằm chằm mình, sau khi nhìn thấy chân nhân, sự sợ hãi đã tan đi không ít, đánh bạo hỏi: “Ngươi… Có phải ngươi bị thương, cần hỗ trợ không?”
Người này mặc áo trắng, bên ống tay áo phải bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn mà ghê người.
Cơ Trường Linh nhàn nhạt nói: “Không phải.”
Hai mắt chàng nhìn chằm chằm Tiểu Ngư không xê dịch: “Ta đến tìm người.”
Từ khi có ký ức, chàng đã biết mình phải tìm người. Cần tìm ai, đối phương ở nơi nào, chàng cũng không biết.
Có lẽ do chàng quá đẹp, không giống kẻ ác, Tiểu Ngư bèn hỏi: “Ngươi tìm được chưa?”
Từ đáy lòng, nàng hy vọng đối phương tìm được rồi, nhanh chóng rời đi.
Cơ Trường Linh lắc đầu: “Không biết, có lẽ rồi.”
Chàng không vội rời đi.
Ngồi xếp bằng ở trên cây bạch quả, Tiểu Ngư thấy chàng nhắm mắt dưỡng thần không quan tâm người khác, nàng cũng không thò lại gần, ngồi yên trong chốc lát. Thấy người này không có ý mở mắt nữa, nàng ôm Đại Hôi béo tròn trong lòng nhanh nhẹn chạy đi.
Sau khi bóng dáng của nàng biến mất, thiếu niên áo trắng mở mắt, hoang mang nhìn theo hướng nàng rời đi.
Tiểu Ngư giấu kín Đại Hôi, trở về chỗ mình ở.
Vào buổi đêm, nàng ngủ không ngon, suốt một đêm đều mơ thấy gương mặt đẹp như trăng sáng hoa xuân của thiếu niên kia, còn có vạt váo dính máu nhìn thấy ghê người.
Ngày hôm sau, nàng đi hậu hoa viên vẩy nước quét nhà xong từ sớm, bảo đảm dựa theo ý phu nhân và Tam tiểu thư, tuyệt đối không xuất hiện vào lúc không nên làm người ta chướng mắt. Nàng lui về trong viện mình.
Do dự thật lâu, vạt áo dính máu của người nọ trong mộng không ngừng hiện lên ở trong đầu, cuối cùng, nàng vẫn khẽ cắn môi, giấu bình thuốc trị thương ở trong tay áo, tránh người đi tiểu viện.
Người nọ quả nhiên còn chưa đi, nhưng đã đổi một bộ quần áo, ngồi ở dưới tàng cây nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy nàng, đối phương hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Tiểu Ngư lấy bình nhỏ thuốc trị thương ra, đặt ở trên bàn, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhanh dưỡng thương khỏi rồi đi thôi. Trong phủ có rất nhiều hộ vệ, nếu như bị phát hiện một ngoại nhân như ngươi ẩn vào phủ, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Nàng nghe được đối phương cười nhạt một tiếng, dường như hơi khinh thường lời nàng nói.
Còn không đợi nàng trừng mắt, thiếu niên áo trắng đã nhìn nàng như tìm tòi nghiên cứu: “Ngươi biết ta nguy hiểm, còn dám tới gặp ta? Không sợ ta giết ngươi?”
Tiểu Ngư vội lắc đầu: “Trông ngươi không giống loại người xấu.”
Lý ma ma từng nói người xấu thật sự đều giết người không chớp mắt. Nếu chàng thật sự muốn giết người, ngày hôm qua nàng đã chết rồi.
Dù sao tiểu viện này không có ai tới, mình lại là “người trong suốt” trong phủ này, có chết cũng sẽ không ai phát hiện.
Đối phương lại cười nhạo một tiếng, ý trào phúng cực đậm.
Tiểu Ngư cố đanh mặt, thứ gì đó bị người ta ném sang, đập vào trong ngực nàng.
Một thỏi vàng sáng lạn!
Thiếu niên áo trắng lạnh nhạt nói: “Thuốc này, ta nhận. Đây là thù lao.”
“Thuốc này rẻ lắm, không đáng giá nhiều tiền như vậy.”
Thiếu niên áo trắng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ta không thích thiếu nhân tình của người khác.”
Chàng nhìn thoáng qua mặt Tiểu Ngư, nhíu chặt mày: “Ta cần tĩnh dưỡng, ngươi đi đi.”
Tiểu Ngư:??? Có nhầm không hả, đây là sân của ta?
Nhưng nàng nhìn kiếm bên cạnh thiếu niên, mím môi, rốt cuộc không nói chuyện.
*
Trên đường về chỗ ở, nàng gặp Đỗ Thu Bạch.
“Tiểu Ngư!” Ánh mắt đối phương nhìn nàng nhu tình như nước, đưa cho nàng một thứ: “Ta nghe Tử Nghi muội nói, đây là hình thức mà các cô nương thành Kính Hoa thích nhất gần đây, các tiểu thư đều có. Hôm nay ta ra cửa, mua cho muội và Tử Nghi muội mỗi người một cái.”
Là một cái trâm cài tạo hình mèo vờn bướm cực kỳ độc đáo.
Tiểu Ngư nghi hoặc nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy cây trâm này khá quen mắt, nhưng rõ ràng nàng chưa từng thấy trâm cài hình này.
Nàng lùi lại phía sau một bước, chỉ cảm thấy bệnh của biểu thiếu gia hình như càng ngày càng nghiêm trọng.
Trước đó bọn họ có quen thân thế à?
Huống hồ, nàng trực tiếp làm rõ: “Biểu thiếu gia, ta chỉ là tiểu nha đầu, còn là nha đầu thân phận xấu hổ, bị người trong phủ không thích. Ta có được trâm cài giống Tam tiểu thư, nếu bị phu nhân và Tam tiểu thư biết, ta sẽ bị xử phạt như thế nào. Ngươi có nghĩ tới không?”
Đỗ Thu Bạch sửng sốt.
Hắn ta cầm cây trâm, khó có thể tin nhìn nàng: “Sao muội lại nghĩ vậy? Cô cô và biểu muội đều là người cực kỳ lương thiện. Hơn nữa, ta sẽ nói cho các nàng biết cây trâm là ta mua, không liên quan đến muội. Các nàng sẽ không trách muội.”
Tiểu Ngư: “...”
Nàng xem Giang Tử Nghi cũng có ý với Đỗ Thu Bạch, người trong lòng đưa người khác trâm cài. Cô nương nào sẽ không để ý chứ?
Nàng thật lòng nói: “Biểu thiếu gia! Nếu ngươi thật rất tốt với ta thì cách ta xa một chút đi, tốt nhất có thể ghét ta.”
*
“Sao lại thế này? Lão tam, ngươi lăn ra đây cho ta, không phải ngươi nói chắc chắn có tác dụng à?”
Trong hư không âm u, âm thanh nặng nề lại lần nữa vang lên.
Chúng nó không thấy tình huống tỉ mỉ kỹ càng trong “Kính Hoa Thủy Nguyệt”, nhưng chúng nó có thể thấy ánh sáng luồng thần hồn đại biểu cho Giang Ngư kia ở vào trạng thái gì.
Một đám mây đen vội vã chạy tới, rất khó hiểu: “Ta xem trong sách. Với nhân loại mà nói, ra tay từ phương diện tình thân, tình yêu là khắc cốt ghi tâm nhất, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất làm dao động lòng người. Không thể không có hiệu quả chứ.”
Nó nhấn mạnh: “Hơn nữa, ta đều sắp xếp như cốt truyện trong sách! Vào lúc đau đớn bất lực, toàn thế giới đều xa cách xa lánh nàng, có một nam nhân dịu dàng, bao dung, thật lòng với nàng, sao nàng có thể không động tâm chứ?”
“Ngươi đọc sách gì?”
Mây đen quay cuồng hai lần, một chuỗi văn tự từ giữa bay ra:
“Vương Phi bị bỏ của Vương gia lạnh lùng”
“Màn ấm đêm xuân”
“Mị Nương truyện”