Giang Ngư động lòng.
Trước đó nàng đã từng nghĩ, chờ có thời gian thì phải ra bên ngoài nhìn xem.
Nàng cảm thấy rất hứng thú lôi kéo Chử Linh Hương dò hỏi thành trì phàm nhân gần nhất cách nơi này bao xa, có dáng vẻ thế nào.
Chử Linh Hương rất ít nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát như vậy của sư tỷ, mỉm cười trả lời nàng từng thứ một.
Thấy dáng vẻ cực kỳ động lòng của nàng, Chử Linh Hương vốn định sáng sớm ngày mai ra cửa bèn kiến nghị với Giang Ngư: “Hay là hôm nay chúng ta đi, ở bên ngoài một đêm, ngày mai về?”
Giang Ngư do dự một lát, cảm thấy có thể.
Nếu ra cửa thì nàng không nỡ bỏ nhất là linh điền của mình.
Nếu đặt vào lúc trước, có lẽ nàng không có cách nào cả, chỉ có thể dừng linh vũ một ngày, hoặc là xem có thể nhờ người hỗ trợ chăm sóc hộ mình không.
Nhưng bây giờ không cần phiền não về điều này nữa.
Giang Ngư nén mấy quả cầu linh lực đặt ở linh điền. Chờ đến thời gian cố định, lại cho nổ linh lực, cũng có thể bắt chước ra hiệu quả của linh vũ.
Giải quyết vấn đề linh điền, nàng hỏi Tiểu Hắc có muốn đi cùng mình không.
Tiểu Hắc đang mải mê với đồ chơi mới của mình, tỏ vẻ từ chối.
Chử Linh Hương còn nhớ rõ bé mèo đen mình mang về, cười nói: “Tiểu Hắc vốn là bọn muội đưa về từ thành trì của phàm nhân nên chắc nó không có hứng thú với bên đó.”
Giang Ngư đành phải chuẩn bị linh thảo và cá đủ cho Tiểu Hắc ăn hai ngày.
Lúc chuẩn bị đi, nàng nhớ tới cái gì, tìm khối tấm ván gỗ, ở phía trên viết một hàng chữ: Chủ nhân không ở nhà, ra cửa du ngoạn rồi. Còn vẽ hai đóa hoa nhỏ ở phía sau.
Sau đó treo lên trên hàng rào tre.
Chử Linh Hương vui vẻ: “Sư tỷ, chẳng lẽ ngày thường còn có người đến chỗ này của tỷ bái phỏng à?”
Giang Ngư nghiêm trang nói: “Thật ra là không có, nhưng nghi thức thì không thể thiếu.”
Làm gì có trò chơi làm ruộng nào mà trong phòng thiếu một tấm biển như này chứ?
Giang Ngư rung lục lạc, không bao lâu sau ưng xám vỗ cánh đậu xuống rồi cất cánh chở hai người.
Trước khi đi, Giang Ngư quay đầu lại, nhìn sân ẩn ở xa xa trong rừng rậm. Đã nhiều ngày nay, hình như mấy người Tuế Văn Trưởng lão đều không ở đây.
Lại nhìn Chử Linh Hương đang tò mò đánh giá phong cảnh Linh Thảo Viên như căn bản không thấy được những cái sân kia.
Có lẽ là mấy người Tuế Văn Trưởng lão bày kết giới rồi.
Lúc Giang Ngư rời Linh Thảo Viên, Tuế Văn Trưởng lão đang nói chuyện với một ông lão râu bạc hơi nhíu mi.
Lấy cảnh giới bây giờ của ông, chỉ cần ông muốn thì phạm vi toàn bộ Thái Thanh Tiên Tông, cho dù động tĩnh của một nhành cây một ngọn cỏ đều không thể giấu được ông.
Giang Ngư có ý nghĩa phi phàm với Thái Thanh Tiên Tông nhưng bọn họ lại không thể vì ích kỷ mà hạn chế sự tự do của hậu bối trẻ tuổi này.
Thần niệm Tuế Văn khẽ động, một luồng linh quang vô sắc vô hình dừng ở trên người Giang Ngư. Đây là một luồng linh quang không có thần niệm, sẽ chỉ tự động kích phát vào lúc Giang Ngư bị nguy hiểm, bảo vệ an toàn cho nàng.
*
Hôm nay linh giá là một rùa đen lớn màu vàng!
Giang Ngư ngồi trên lưng rùa, nàng chưa từng thấy con rùa đen nào lớn như vậy, trên mai rùa lập lòe hoa văn màu vàng tối, thần bí lại mê người.
Nàng kinh ngạc cảm thán: “Linh thú Tu Tiên Giới đều đẹp như này à?”
Rùa đen lớn nghe được nàng khen, phát ra tiếng cười trầm thấp: “Cô bé con thật khéo nói. Cảm ơn lời này của ngươi, hôm nay chỉ thu của ngươi một nửa lộ phí.”
Giọng điệu Giang Ngư vui sướng: “Vậy ta xin đa tạ Quy tiền bối.”
Tâm trạng nó không tồi, nói chuyện phiếm với hai người: “Đi ra ngoài tông môn làm gì đấy?”
Giang Ngư trả lời: “Đi thành trì của phàm nhân, dự lễ Tuyết Lan!”
“Lễ Tuyết Lan à.” Rùa ngẩng đầu lên, dường như suy tư một lúc lâu: “Hình như rất nhiều năm trước ta từng tham dự, rất đông vui. Thích hợp với những người trẻ tuổi như các ngươi.”
Giang Ngư nói: “Ngài cũng có thể đi mà.”
Giọng rùa vàng vừa nghe đã biết rất lớn tuổi rồi, nàng vô thức dùng kính ngữ.
Rùa vàng chậm rì rì nói: “Già rồi thích thanh tĩnh, quá ầm ĩ làm ta chỉ cảm thấy điếc lỗ tai.”
Linh quy Tu Tiên Giới đi đường không chậm. Không bao lâu, hai người Giang Ngư đã được đưa đến cửa Thái Thanh Tiên Tông.
Lúc này Giang Ngư mới phát hiện, Thái Thanh Tiên Tông nằm bên trong dãy núi. Bốn phía đều là dãy núi, tông môn ẩn giữa mây mù, như ẩn như hiện.
Nàng còn đang nhìn xung quanh, cánh tay bỗng nhiên bị người ta kéo một cái, cả người bay lên trời.
Nàng hoảng sợ, phản ứng lại thì thấy mình đang đứng phía trên một thứ màu xanh lá hình dáng như thuyền nhỏ.
Đây có lẽ là linh khí phi hành. Nàng thầm nghĩ ở trong lòng.
Linh khí phi hành bay cực ổn định, cảm giác như ngồi trên người linh thú. Nhưng ở ngoài tông môn lại là một loại trải nghiệm mới lạ.
Nàng không nhịn được quay đầu lại, từ góc độ không trung nhìn Thái Thanh Tiên Tông ở giữa dãy núi.
Vừa nhìn là một thoáng rung động.
Quần thể kiến trúc hoa lệ khổng lồ biến mất ở giữa mây mù, ánh sáng ngũ sắc vờn quanh, ngẫu nhiên có thể thấy được bóng dáng dị thú qua lại trong đó.
Khó trách đều nói núi tiên đất lành, nàng nghĩ người thường nhìn thấy loại cảnh tượng này, sao có thể không cho rằng đây là tiên cung trên trời?
“Sư tỷ, tỷ đang nhìn gì?”
Giang Ngư đáp: “Nhìn tông môn. Từ góc độ này, thật là xa hoa lộng lẫy.”
Chử Linh Hương cười nói: “Lần đầu tiên muội nhìn thấy cũng rung động một thời gian dài, nhìn nhiều vài lần về sau thành quen.”
“Nhưng mà.” Giọng của nàng ấy mang theo một chút tò mò: “Muội nghe một vị sư huynh Kiếm Phong từng nói trong tam đại tiên tông, Thái Thanh chúng ta là mộc mạc nhất. Cũng không biết hai đại tiên tông khác là dáng vẻ thế nào nữa?”
“Mộc mạc nhất?” Giang Ngư khiếp sợ, cũng hiện lên lòng hiếu kỳ: “Nếu có cơ hội, nhất định phải đi xem.”
Giang Ngư đã lật xem bách khoa toàn thư Tu Chân Giới nên biết Tu Chân Giới có vô số tiên tông lớn nhỏ. Trong đó, thực lực cường đại nhất là tam đại tông môn, phân biệt là Thái Thanh Tiên Tông, Thái Hư Tiên Tông, cùng với Thái Thương Tiên Tông.
Tam đại tiên tông tên gần giống nhau là bởi vì tam tông vốn cùng một cội nguồn.
Vạn năm trước, Vấn Đạo Tiên Tông hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất tiên tông, trong một đêm sụp đổ, mấy nhánh lớn trốn đi, thành lập ba tông Thái Thanh, Thái Thương, Thái Hư.
Đến nay ba tông vẫn là đối thủ cạnh tranh, không ai phục ai.
Nàng đang xem lại tin tức mình biết thì lại nghe Chử Linh Hương nói: “Tháng 11, đại bỉ tiên môn sẽ tổ chức ở Thái Hư, muội sẽ cố gắng cạnh tranh một suất.”
Đại bỉ tiên môn?
Giang Ngư yên lặng nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng.
Dọc theo đường đi phần lớn đều là các dãy núi, nhìn quen phong cảnh Thái Thanh Tiên Tông, ánh mắt Giang Ngư bị nuôi đến kén chọn chỉ cảm thấy phong cảnh khá bình thường.
Đi khoảng mười mấy phút, rốt cuộc bên trong tầm nhìn mới xuất hiện bình nguyên.
Nhờ thị lực cực tốt của tu sĩ nên Giang Ngư nhìn được nơi cực xa có một tòa thành trì cao cao đứng lặng.
Nàng nheo đôi mắt lại đánh giá trong chốc lát: “Thành Tín Nguyên?”
Chử Linh Hương gật đầu: “Không sai! Nơi này là tòa thành trì gần Thái Thanh chúng ta nhất.”
Nàng ấy mỉm cười: “Cũng là cố hương của chúng ta.”
Giang Ngư ngẩn ra.
Trong nháy mắt con tàu đã bay đến ngoài thành.
Chử Linh Hương kéo tay Giang Ngư bay vọt xuống, đi đến chỗ cửa thành.
Cửa thành cao lớn, có mấy binh sĩ mặc giáp trụ đang xem xét lộ dẫn (*) của khách vãng lai. Giang Ngư đi theo Chử Linh Hương, lấy ra là thẻ bài đệ tử của Thái Thanh Tiên Tông, chẳng mấy chốc đã thuận lợi thông qua.
(*) Lộ dẫn: Vào thời Minh có quy định như sau: Phàm là người rời xa nơi ở trên trăm dặm đều cần lấy được một loại công văn như thư giới thiệu, giấy thông hành, vân vân…, từ cơ quan chính quyền địa phương. Loại công văn này gọi là "Lộ dẫn".
Chử Linh Hương nói với nàng: “Thành Tín Nguyên là thành trì lớn nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây, lại gần Thái Thanh Tiên Tông cho nên rất nhiều tu sĩ lui tới.”
Vào trong thành, quả nhiên Giang Ngư có thể nhìn thấy không ít tu sĩ nhưng mà đa số đều là tu vi Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ.
Thành Tín Nguyên phồn hoa đông vui hơn xa trong tưởng tượng của nàng.
Trong thành đường phố rộng lớn, mặt đất lát đá viên bóng loáng bằng phẳng cực kỳ sạch sẽ. Hai bên đường là cửa hàng chạy dài không dứt, người đi đường lui tới đa số quần áo sạch sẽ ngăn nắp, cực ít có thể nhìn thấy ăn mày.
Đây là một địa phương giàu có.
Giang Ngư có thể nhìn thấy thị vệ mặc đồng phục xuyên qua người đi đường. Thấy nàng tò mò nhìn xung quanh, Chử Linh Hương nói cho nàng: “Tới gần tết Tuyết Lan, trong thành đông vui hơn nhiều. Đây là thành vệ tuần tra, duy trì trật tự trong thành.”
Nàng ấy nhỏ giọng nói: “Còn có tu sĩ tuần tra cơ.”
Giang Ngư hiểu rõ: Khó trách mới vừa rồi lúc vào thành, nàng nhận thấy được có một luồng thần thức lướt qua trên người. Nói vậy chính là tu sĩ trong thành tuần tra rồi.
Cửa hàng hai bên đường bán đủ mọi thứ.
Giang Ngư lần đầu tiên đi dạo phố xá cổ đại, chỉ cảm thấy cái gì cũng rất mới lạ.
Thành Tín Nguyên thu linh châu, mà linh châu lại có giá trị cao, vật phẩm nho nhỏ bình thường của người phàm, một viên linh châu đã có thể mua được một sọt lớn.
Thần kỳ nhất là không ít người bán rong thấy nàng móc linh châu ra trả tiền, sau khi biết nàng là tu sĩ, đều xua xua tay không lấy tiền của nàng.
Chử Linh Hương thấy vẻ mặt sư tỷ ngây ra thì ở bên cạnh cười lúc lâu, mới kéo nàng đi sang một bên, đưa cho nàng một túi tiền nhỏ.
Giang Ngư mở ra, bên trong là một ít bạc vụn.
Giang Ngư rất tò mò: “Tỷ thấy người thường trong thành, sau khi biết tỷ là tu sĩ, đều rất tốt với tỷ, không xa lạ cũng không sợ hãi.”
Trước kia nàng từng xem một vài bộ phim truyền hình, đối với người tu tiên, người phàm hoặc là sợ hãi hoặc là cúng bái, thật ra chưa bao giờ thấy ôn hòa thân thiện như này.
Chử Linh Hương ngạc nhiên nói: “Vì sao phải xa lạ sợ hãi?”
Trong lòng Giang Ngư suy đoán, thế giới này có lẽ không giống với trong hiểu biết tri thức của nàng.
Nàng ngượng ngùng cười: “Tỷ chỉ cho rằng đối mặt với tồn tại có lực lượng, tuổi thọ hơn xa bản thân, người bình thường đều sẽ bài xích theo bản năng.”
Chử Linh Hương suy tư lời nàng nói: “Cách nói này thật mới lạ.”
Nàng ấy sóng vai đi với Giang Ngư, vừa chậm rãi đi dạo vừa nói chuyện phiếm với nàng.
“Sư tỷ cũng biết, chỗ chúng ta đây là đại thế giới Thương Lan, số lượng Nhân tộc có hơn mấy tỉ, tu sĩ chỉ chiếm không đến một phần vạn trong đó.”
“Cái này tất nhiên ta biết.”
Chử Linh Hương mím môi cười: “Hơn chín mươi phần trăm đệ tử Thái Thanh Tiên Tông như tỷ và muội đều là đứa nhỏ trên người có linh căn được chọn ra từ bên trong người phàm.”
“So với người thường thì chẳng qua chúng ta được trời cao thiên vị, có thêm chút thiên phú tu luyện mà thôi.”
Nàng ấy chỉ vào người bán hàng ven đường: “Bọn họ đều là người thường, nhưng ai có thể khẳng định con cái bọn họ có thể mang linh căn hay không.”
“Về phần sợ hãi?” Chử Linh Hương bật cười: “Người phàm đều lấy việc con cái của mình trở thành tu sĩ là vinh quang, sao có thể sợ hãi?”
“Sư tỷ đúng là quên đến sạch sẽ.” Chử Linh Hương bất đắc dĩ nhìn nàng: “Ngày đầu tiên vào Thái Thanh chính thức tu hành, Trưởng lão đã nói gì, tỷ còn nhớ không?”
Giang Ngư thành thật lắc đầu.
Chử Linh Hương nói với giọng nghiêm nghị: “Người tu hành chúng ta, không bằng một phần vạn số lượng Nhân tộc, lại chiếm chín phần linh khí của thế giới này.”
“Bảo vệ cùng tộc không thể tu hành. Là môn quy đầu tiên mà mỗi một người của Thái Thanh phải học được.”