Nó cao khoảng ba bốn mét, bốn chân màu đỏ sậm, như máu đã khô, ngoài cái này ra, cả người màu đỏ như máu, phía trên lông tóc có ngọn lửa màu đỏ đậm đang cháy, đỉnh đầu mọc một cái sừng sắc bén, khí thế cực kỳ làm cho người ta sợ hãi.
“... Tiểu Hồng?” Nàng không xác định gọi.
Con thú kia không trả lời nàng, cúi đầu, đôi mắt thú nhìn về phía tu sĩ còn lại.
Uy áp linh thú cấp cao nặng nề dừng ở trên người, yết hầu Vân sư khẽ nhúc nhích, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đây là hiểu lầm...”
Ông ta còn chưa nói xong, thú lớn đã không kiên nhẫn, dùng một cái móng vuốt khác chụp sang. Vân sư lập tức bay ra ngoài, nằm ở một chỗ với Trình sư, không rõ sống chết.
Ánh mắt của linh thú ngọn lửa lại lần nữa dời đi, lần này dừng ở trên người thiếu nữ áo tím đang kinh sợ mềm nhũn chân nhìn nó vì biến cố này.
Nhìn vào đôi mắt thú lạnh băng, lý trí thiếu nữ áo tím biến mất, hoảng sợ thét chói tai: “Ngươi không thể giết ta! Ta là Công chúa hoàng thất Đại Chu! Cơ Linh Tuyết là tỷ tỷ ruột của ta! Ngươi không thể ra tay với ta!”
Nghe được ba chữ “Cơ Linh Tuyết”, bước chân thú lớn ngọn lửa đi về phía trước hơi khựng lại.
Thiếu nữ áo tím thấy câu nói kia có tác dụng, lập tức yên tâm không ít, trên mặt cũng khôi phục hai phần tự đắc: “Tỷ tỷ của ta là thiên tài trăm năm khó gặp của Thái Thanh Tiên Tông! Ta thấy ngươi là linh thú cấp cao, hẳn nên hiểu, tông môn không có khả năng đắc tội với tỷ của ta vì một đứa bỏ đi...”
Bốp!
Cả người nàng ta bay lên giống một con diều, bị một móng vuốt ném ra ngoài như ném rác, treo ở trên cây.
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh.
Giang Ngư lại hô một tiếng: “Tiểu Hồng?”
Thú lớn vừa rồi còn uy phong lẫm liệt run lên, thật cẩn thận quay đầu, trong tròng mắt đỏ lửa đầy sự chột dạ.
Rồi sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Giang Ngư, thân hình to lớn nhanh chóng co lại, ánh lửa biến mất, một cục tròn tròn mềm như bông từ giữa không trung rơi xuống, dừng ở bên chân Giang Ngư.
“Ngao!” Nó định giở lại trò cũ, tỏ vẻ đáng yêu để qua cửa.
Nhưng Giang Ngư nhìn thấy cảnh vừa rồi, lại liên tưởng đến dáng vẻ khó có thể mở miệng của Nhan Xán lúc trước, làm gì còn không rõ?
Nàng ngồi xổm xuống, theo dõi cục tròn trên mặt đất, xụ mặt: “Tiểu Hồng!”
Tiểu Hồng lấy lòng dùng móng vuốt lay làn váy nàng.
“Đừng có tỏ vẻ đáng yêu! Chờ đó ta lại tính sổ với ngươi!” Giang Ngư nhìn ba người chỉnh tề phía bên kia.
Hai tu sĩ trên mặt đất còn đỡ, nàng hiểu độ mạnh mẽ của thân thể tu sĩ, biết không dễ xảy ra án mạng như vậy: “Người trên cây kia không có việc gì chứ?”
Lúc này Tiểu Hồng đã thay đổi giọng, biến thành âm thanh thiếu niên trong trẻo: “Không chết được, linh thú không thể dễ dàng thương tổn phàm nhân. Ta xuống tay có chừng mực.”
Giang Ngư vẫn không yên tâm, đi qua nhìn, thấy thiếu nữ áo tím đã hôn mê bất tỉnh, nửa khuôn mặt xanh xanh tím tím, hẳn là do vừa rồi bị quăng ngã.
Hơi thở của nàng ta vững vàng, xem ra đúng là không có trở ngại gì.
Giang Ngư ngẫm nghĩ rồi quay đầu nhìn về phía Tật Phong đang trợn tròn mắt ngơ ngác.
Ưng xám có vẻ như bị kinh hãi, cánh khép chặt, thần thái bất an.
Trong lòng Giang Ngư mềm nhũn, đi qua sờ đầu nó: “Tật Phong, ngươi ổn không?”
Tật Phong tủi thân kêu hai tiếng, lại lắc đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì.
“Vậy làm phiền ngươi giúp ta làm một chuyện được chứ?” Giang Ngư nhờ vả: “Ngươi đi tìm Từ quản sự lại đây, nói có người gây chuyện ở chỗ ta, bảo hắn ta đưa người đi.”
Tật Phong lên tiếng, vỗ vỗ cánh, rất nhanh bay đi.
Giang Ngư lại quay đầu, bảy con linh thú ở đây, trừ Tiểu Hắc hết sức tinh thần, tỏ vẻ “ta biết ngay bọn nó không thích hợp, quả nhiên có quỷ” ra, sáu con còn lại cũng không dám nhìn vào mắt nàng, cực kỳ chột dạ.
“Tiểu Hồng.” Nàng gọi đứa cầm đầu: “Ngươi muốn ta hỏi? Hay là tự chủ động khai?”
Tiểu Hồng lập tức hiểu: Đây là cho mình một cơ hội thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Nó lập tức nói: “Ta nói! Ta nói! Tiểu Ngư đừng tức giận.”
Nó vẫn duy trì hình thể thú bé, tròn vo mềm như bông. Giang Ngư chỉ có thể khống chế không được đặt ánh mắt lên người nó, để ngừa bản thân mềm lòng.
Tiểu Hồng thành thật khai báo, nguyên nhân gây ra chuyện này là do một ngày nào đó, Nhan Xán mang về nhà một túi linh gạo.
“Trước nay chúng ta chưa từng ăn linh gạo thơm như vậy. Sau khi ăn xong chỗ gạo kia, lại ăn những thứ khác, đều thật vô vị...”
Bọn nó ngày đêm tơ tưởng, rốt cuộc không nhịn được, tìm Nhan Xán đòi nữa.
“Nhan Nhan nói đây là ngươi đưa cho nàng, nàng ngại xin nữa. Không chịu tới tìm ngươi, chúng ta bèn ngày đêm làm phiền nàng.”
Giang Ngư: “...”
Khó trách ngày hôm đó, lúc Nhan sư tỷ tới tìm nàng vẻ mặt lại kỳ lạ như vậy.
Nàng hỏi ra trọng điểm: “Ai ra chủ ý, biến thành thú con?”
Nhóm dị thú trăm miệng một lời, nhìn về phía quả cầu tuyết: “Không có chủ ý, ngày thường chúng ta thương Sương Sương nhất, Nhan Nhan cũng thích Sương Sương nhất. Cho dù là linh thú hay là nhân loại, đều khoan dung với trẻ con nhất.”
Đương nhiên bọn nó nghĩ tới dùng chiêu giả làm trẻ con này để lừa ăn gạt uống.
Giang Ngư cười ha ha chỉ vào bốn con khác: “Cho nên, trừ Tiểu Tuyết, bốn đứa các ngươi đều là giả?”
Sắc mặt bốn con còn lại lập tức tái mét, phát hiện mình sơ ý, thế mà lại tự mình làm lộ.
Sáu đứa nhóc không hề do dự, lăn đến bên chân Giang Ngư, nằm xuống, mở rộng bụng, làm ra vẻ đáng yêu.
Giang Ngư: “...”
Nàng kiềm chế hưởng thụ trong lòng, xụ mặt: “Đều đứng lên cho ta, cho rằng các ngươi thật sự vẫn là trẻ con đấy à? Biến thành nguyên hình đi.”
Thấy ra vẻ đáng yêu vô dụng, nhóm linh thú gục đầu xuống, linh quang trên người lập loè, từng bước biến về nguyên hình.
Giang Ngư lặng lẽ ngừng thở.
Năm con linh thú, lúc là thú con đều mềm như bông. Sau khi biến thành hình thái bình thường thì đứa nào đứa nấy soái khí oai hùng.
Nhưng mà đẹp nhất vẫn thuộc về Tiểu Hồng.
Có lẽ vừa rồi đối chiến để uy hiếp nên biến thành con thú lớn cao khoảng ba bốn mét, bây giờ thân hình linh thú ngọn lửa xuất hiện ở trước mặt Giang Ngư rút nhỏ một nửa, cao khoảng hai mét, thân hình mạnh mẽ, ngọn lửa cháy quanh người không tắt.
“Cho nên, ngươi chính là Sí Nhật Diễm Thú của sư tỷ?” Giang Ngư hỏi.
Tiểu Hồng khẽ gật đầu: “Ừ.”
Nó nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi! Chúng ta không nên lừa ngươi.”
Các linh thú khác cũng đều xin lỗi: “Thật xin lỗi Ngư Ngư, chúng ta không nên dối gạt ngươi.”
Giang Ngư khụ một tiếng: “Đừng tưởng rằng một câu thật xin lỗi là có thể xong hết tất cả, trừ khi...”
“Trừ khi cái gì?” Nhóm linh thú vội vàng hỏi.
Giang Ngư đảo tròng mắt, vừa muốn nói chuyện, trên bầu trời đã truyền đến tiếng ưng kêu.
Là Tật Phong tới!
Nhưng làm Giang Ngư bất ngờ là từ trên người Tật Phong xuống, ngoài Từ quản sự ra thì còn có Ninh Thuần Chân Nhân.
Từ quản sự vừa tới, đã bị số lượng linh thú đông đảo bên cạnh Giang Ngư làm cho sợ ngây người. Ninh Thuần Chân Nhân chỉ nhìn lướt qua rồi nhìn về phía Giang Ngư: “Ngươi không sao chứ?”
Giang Ngư lắc đầu: “Ta không có việc gì, nhưng mà...”
Nàng chỉ về phía sau: “Trưởng lão có thể xem bọn họ, có lẽ bọn họ có việc.”
Ninh Thuần Chân Nhân tinh mắt, liếc mắt một cái đã thấy được hai người nằm dài trên mặt đất cùng người treo ở trên cây.
Ông ta rất kinh ngạc, trong lòng thế mà lại quỷ dị sinh ra một loại cảm giác “Quả nhiên như thế”.
Ông ta kín đáo liếc Giang Ngư một cái, nghĩ thầm quả nhiên chuyện gì xảy ra trên người đệ tử này, đều không hiếm lạ.
Ông ta hỏi: “Ta nghe ưng xám tìm Từ quản sự nói ngươi đã xảy ra chuyện. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Ngư giải thích ngắn gọn toàn bộ những chuyện vừa xảy ra, cố ý nhắc đến bọn Tiểu Hồng, bắt đầu tố khổ: “Bọn nó là linh thú của một vị sư tỷ Linh Thú Phong mà ta quen. Hôm nay nếu không có bọn nó ở đây, có lẽ ta sẽ bị thương rồi.”
“Không, không có khả năng chỉ bị thương đơn giản.” Nàng tỏ vẻ: “Bọn họ muốn cắt đầu lưỡi ta.”
Từ lúc bắt đầu nghe kể lại, mặt Ninh Thuần Chân Nhân đã trầm như nước, đợi cho đến khi nghe xong toàn bộ quá trình, sắc mặt ông ta đã đen như đáy nồi.
“Hay lắm! Mấy người ngoài cũng dám kiêu ngạo ở trong tông môn Thái Thanh chúng ta.”
Ông ta giơ tay, một cái dây thừng như có sinh mệnh vươn ra bó chặt ba người vào nhau.
Ninh Thuần Chân Nhân giơ tay lên, ba người bị ông ta nắm trong tay như thả diều.
Ông ta nói với Giang Ngư: “Ta sẽ đưa bọn họ đưa tới Chấp Pháp Đường. Việc này có liên quan đến ngươi, ngươi đi theo ta một chuyến.”
Giang Ngư gật đầu: “Vâng.”
Nàng để bọn Tiểu Hồng trông nom Tiểu Hắc, mình thì đi theo Từ quản sự lên lưng ưng xám.
Ba người bị trói bay ở không trung, thật sự có phần thu hút ánh mắt người khác, chọc đến Giang Ngư liên tiếp quay đầu lại nhìn bọn họ.
Ninh Thuần Chân Nhân hỏi: “Ngươi đang xem cái gì?”
Giang Ngư thành thật nói: “Xem bọn họ, chơi vui phết.”
Ninh Thuần Chân Nhân: “...”
Rõ ràng vừa rồi bị người ta gây rối, thế mà dáng vẻ nàng không bị ảnh hưởng chút nào, thật đúng là không tim không phổi.
Ông ta xụ mặt tìm đề tài: “Ta nói cho ngươi biết rõ trước. Việc ngày xưa, tông môn sẽ không bởi vì ngươi là tu sĩ nhỏ không có bối cảnh mà ức hiếp ngươi. Hôm nay, cũng sẽ không bởi vì thiên phú của ngươi mà thiên vị thêm.”
Giang Ngư lại cảm thấy như vậy cực tốt: “Được. Ta đã biết.”
Ninh Thuần Chân Nhân còn nói thêm: “Đương nhiên, ngươi cũng không cần lo lắng.”
Ông ta âm u nói: “Dám bắt nạt người Linh Thảo Viên của ta, lão phu nhất định sẽ làm nàng ta trả giá cái giá đắt!”
Giang Ngư ngạc nhiên hỏi: “Ninh Trưởng lão, thế mà ngài lại thừa nhận ta là người Linh Thảo Viên? Ngài không ghét ta nữa à?”
Ninh Thuần Chân Nhân: “...” Ông ta tạm thời quyết định tiếp tục ghét nàng.
“Câm miệng!”
“... Được rồi.” Giang Ngư tiếp tục quay đầu lại thưởng thức diều của Chân Nhân.
Không bao lâu sau đã đến Chấp Pháp Đường.
Nói là Chấp Pháp Đường, thật ra là một tòa đại điện đơn độc.
Khác với những nơi khác tinh xảo hoa mỹ tiên khí bay bay ở Thái Thanh Tiên Tông, toàn bộ đại điện Chấp Pháp Đường xây từ đá xanh thật lớn, không có hoa văn tô điểm nào thừa thãi. Đại điện ở giữa quảng trường, có một pho tượng dị thú thật lớn, bên cạnh dị thú là một thanh kiếm đá thật lớn cao hơn mười mét dựng thẳng.
Cổ xưa, nặng nề, sát khí, nghiêm nghị.
Ninh Thuần Trưởng lão một đường nắm người tiến vào, làm không ít người chú ý. Rất nhanh đã có đệ tử áo đen đi ra dò hỏi.
Ninh Thuần Trưởng lão đẩy Giang Ngư ra: “Có người vào Linh Thảo Viên thương tổn đệ tử Linh Thảo Viên của ta.”
Giang Ngư dăm ba câu đã nói hết những chuyện vừa xảy ra.
Bởi vì chuyện liên quan đến Cơ Linh Tuyết, Chấp Pháp Đường cũng gửi một tấm phù đưa tin cho Cơ Linh Tuyết trước.
Giang Ngư gặp được một người quen. Là ngày đầu tiên nàng mới tới thế giới này, vị Kim Trưởng lão lạnh như băng ít nói kia.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu.
Kim trưởng lão vẫn cao ngạo lạnh lùng, nghe xong chuyện xảy ra, vẫn chưa vội vã nói chuyện. Ông đánh một đạo linh lực qua, ba người nằm trên mặt đất dần tỉnh lại.
Thiếu nữ áo tím vừa mở mắt, thấy mình nằm ở trên mặt đất lạnh như băng, cả người đều đau, bên cạnh có mấy người xa lạ đang đứng, mà Trình sư và Vân sư phụ trách bảo vệ nàng ta thì nằm ở bên cạnh nàng ta không thể động đậy.
Nàng ta há mồm muốn hét chói tai.
Kim trưởng lão lại đánh một đạo linh lực qua, thành công bịt kín miệng nàng ta.
“Đừng vội mở miệng.” Ông lạnh lùng nói: “Mọi người đến đông đủ rồi hãy nói, đỡ phải lặp lại lần thứ hai.”