Từ lần trước, sau khi bọn Tiểu Hồng đến, ở trên chuyện ăn, Tiểu Hắc cũng học được cách tự mình làm mà không làm ông chủ ăn xong phủi tay nữa.
Hôm nay hai con cá lớn đều do nó bắt!
Mà Đan Lân, sau khi hóa thành hình người, cô bé có thể làm rất nhiều chuyện cũng có thể giúp Giang Ngư càng nhiều hơn.
Có cô bé hạc trắng hình người, sử dụng pháp thuật còn thuận tay hơn Giang Ngư nhiều. Cô bé tranh việc rửa linh thảo, giúp thái thịt và cá thành lát mỏng, hỗ trợ trông lửa... Có thể nói, trừ không tự mình nấu cơm, cô bé đã làm hết mọi việc.
Tiểu Hắc nhìn mà hoài nghi bản thân, cũng không khỏi sinh ra cảm giác hiểu được thắng bại từ đáy lòng.
Nó lặng yên không một tiếng động rời đi, chờ đến khi Giang Ngư đặt bàn nướng trên bàn đá, xếp nguyên liệu nấu ăn chỉnh tề, Tiểu Hắc mới trở lại.
Nó kéo một cái túi nhỏ từ trong tiểu lâu ra, bên trong không biết thứ gì, nhìn hình thể phải to hơn Tiểu Hắc mấy chục lần.
Giang Ngư giật mình: “Tiểu Hắc, ngươi làm gì đấy?”
Bé mèo đen “bịch” một cái, dùng hàm răng cắn túi lớn vứt ở dưới chân nàng.
Có hai thứ đồ tròn vo lọc cọc từ trong túi lăn ra.
Là hai trái cây lớn như nắm tay đỏ như lửa.
Giang Ngư khom lưng nhặt lên, nhìn thoáng qua trong túi, phát hiện bên trong đều là trái cây.
Nàng hiểu ra: “Tiểu Hắc vừa đi hái trái cây hả?”
Tiểu Hắc hừ nhẹ một tiếng, đồng ý.
Giang Ngư lập tức khen: “Tiểu Hắc thật biết làm, vất vả rồi.”
Nàng đắm chìm trong sự vui sướng “Con trai lớn biết chủ động làm việc nhà rồi”, vui mừng mà đi bổ trái cây, không thấy được Tiểu Hắc lộ ra ánh mắt đắc ý với hạc trắng.
Hạc trắng rất có phong phạm chị cả, đương nhiên chính yếu chính là: “Ngươi vẫn nên hóa hình trước rồi hãy nói chuyện, ngươi ở hình thú thế này, ta cũng ngại bắt nạt ngươi.”
Ở chỗ không ai để ý, một mèo một hạc dùng đôi mắt hình viên đạn lườm nhau.
Nhưng chờ đến khi Giang Ngư bưng đĩa đựng trái cây quay lại, bọn nó lại khôi phục bình tĩnh, như chưa từng xảy ra việc gì.
Lúc chuẩn bị ăn cơm, Giang Ngư nhớ tới Cơ sư huynh ở cách vách, hỏi hạc trắng: “Có cần gọi Cơ sư huynh qua ăn cơm cùng không?”
Hạc trắng lắc đầu: “Nếu chủ nhân muốn sẽ tự qua, nói cách khác đừng đi quấy rầy chủ nhân.”
Giang Ngư hỏi: “Ta làm linh thảo, không phải có hiệu quả rất tốt với tu sĩ bọn họ à?”
Bây giờ hạc trắng có thể tự dùng chiếc đũa gắp thịt mà cô bé thích đặt lên bàn nướng. Cô bé nhìn miếng thịt mỏng “xèo” một tiếng không chớp mắt, thịt bị nướng đến màu vàng kim, mùi thơm nồng đậm truyền tới chóp mũi.
Nghe vậy, cô bé đáp: “Linh thảo mà ngươi làm, có một loại lực lượng sinh mệnh rất mạnh, loại lực lượng này có tác dụng rất lớn với mấy người Tuế Văn Trưởng lão.”
Giang Ngư “à” một tiếng, đã hiểu: “Tựa như Nhan sư tỷ và Linh Hương liếc mắt nhìn, rồi ăn linh thảo của ta trồng không có cảm giác gì. Cũng vậy, nó cũng không có tác dụng gì với Cơ sư huynh?”
Hạc trắng gắp thịt nướng mình nhớ mong vào đĩa, hít một hơi, thỏa mãn cong đôi mắt.
“Thật ra ở gần linh điền của ngươi, đối với chúng ta mà nói, chính là một chuyện rất vui sướng sự.”
Giang Ngư kinh ngạc nhìn cô bé.
Cô bé dùng tay chống mặt: “Có phải ta vẫn luôn không nói với ngươi là trên người của ngươi có một loại hơi thở đặc biệt hấp dẫn người không? Loại cảm giác này, từ sau khi ngươi khôi phục tu vi lại càng thêm rõ ràng.”
Giang Ngư nâng cánh tay lên, đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi, không ngửi ra mùi gì: “Hơi thở gì?”
“Rất khó hình dung! Ta cũng không phải con hạc có văn hóa gì.” Cô bé xua xua tay: “Dù sao, vừa thấy ngươi là rất muốn thân cận.”
Cô bé chấm thịt vào nước chấm, bỏ vào trong miệng, thỏa mãn nheo đôi mắt lại: “Quả nhiên, thịt do chính mình nướng càng ngon hơn.”
Nói xong liếc bàn nhỏ đối diện một cái, không nói gì nhưng đã cũng đủ đả kích một con mèo không thể hóa hình.
Giang Ngư: “...”
Nàng đau đầu: “Đan Lân, ngươi đừng trêu nó.”
Hạc trắng chuyển động tròng mắt: “Vậy ta với nó, ngươi thích ai hơn?”
Giang Ngư:?
Bé mèo đen đang phấn đấu với cá nướng cũng dừng động tác, ánh mắt sâu kín nhìn nàng, hiển nhiên là đang đợi một đáp án.
Giang Ngư giả ngu: “Các ngươi đều là cục cưng mà ta yêu nhất, làm gì có trước sau gì chứ?”
Đan Lân không dễ lừa gạt như vậy: “Vậy nếu nhất định phải chọn một thì sao?”
“...”
Thấy Giang Ngư không nói lời nào, cô bé cười lạnh một tiếng.
Bé mèo đen cũng bất mãn mà “meo” một tiếng, vẻ mặt hai đứa đều như đang mắng nàng là đồ cặn bã.
“Sao lại nhìn ta như thế?” Ngắn ngủi mấy hơi thở, Giang Ngư đã khôi phục bình tĩnh.
Nàng vươn một bàn tay ra, cho bọn nó xem: “Đan Lân tựa như lòng bàn tay của ta, Tiểu Hắc chính là mu bàn tay của ta. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đều là một bộ phận không thể tách rời trên thân thể ta, sao có thể phân ra trước sau chứ?”
Nàng thâm tình chân thành: “Các ngươi đều là cục cưng mà ta thích nhất, không có linh thú nào có thể so sánh.”
Trên thế giới này, có lẽ còn chưa xuất hiện câu nói “lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt”, ít nhất hai con linh thú đơn thuần đều chưa từng được nghe.
Bọn nó đều khiếp sợ.
Lỗ tai hạc trắng ngây thơ đỏ lựng, lắp bắp nói: “Đã… nếu đã như vậy, ta sẽ không tranh với nó nữa.”
Tiểu Hắc không rên một tiếng, nhưng cũng không có phản ứng gì. Thật ra lỗ tai nó cũng đỏ, chẳng qua đen quá không nhìn ra thôi.
Bé mèo đen chỉ cảm thấy trái tim đập bình bịch như đứt phanh, nó không nhịn được nghĩ: Hóa ra nhân loại này thích nó như vậy. Đáng tiếc, nó đã được định trước không thể ở bên nàng lâu dài. Một khi đã như vậy, về sau thái độ của nó với nàng sẽ tốt thêm một chút.
Giang Ngư hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng hai đứa nó, thấy rốt cuộc bọn nó cũng ngừng, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm khen mình một câu cơ trí.
Ăn cơm trưa xong, Đan Lân thậm chí không cho Giang Ngư dùng linh lực, tự mình ôm lấy mọi việc dọn dẹp sạch sẽ. Giang Ngư chỉ cần thoải mái dễ chịu nằm trên sofa lười siêu lớn hình đám mây, lấy một quyển thoại bản ra, vui sướng hưởng thụ thời gian lười biếng sau giờ ngọ.
Ăn uống no đủ nằm xuống thật sự thoải mái. Nhưng đời trước, lúc làm phàm nhân, Giang Ngư không dám như vậy.
Ăn no nằm ngay, không chỉ dễ béo mà còn không tốt cho thân thể.
Hiện tại nàng không có bất kỳ băn khoăn gì, thân thể tu sĩ bách bệnh bất xâm, đồ ăn xong đều hóa thành năng lượng tinh thuần dung nhập vào máu thịt của nàng, mà tạp chất không thể bị thân thể hấp thu cũng ở trong quá trình vận chuyển linh lực bị phân giải tan rã.
Như vậy khuyết điểm duy nhất chính là hơi tốn linh lực, cho nên tu sĩ cơ bản đều không ăn ngũ cốc đồ ăn. Giang Ngư lại không thèm để ý cái này, không thể hưởng dụng mỹ thực mới càng làm nàng không thể chịu nổi hơn cả việc không có linh lực. . ngôn tình ngược
Hạc trắng dọn dẹp xong, thấy dáng vẻ thoải mái dễ chịu của nàng cũng động tâm, dứt khoát cũng bò lên trên sofa lười, nằm ở bên cạnh Giang Ngư.
Một lớn một nhỏ rúc vào cùng nhau, thoạt nhìn thật sự ấm áp cực kỳ.
Nếu là lúc bình thường, Tiểu Hắc nhìn một cái sẽ khinh thường quay đầu, đi đến chỗ bụi hoa của mình ngủ.
Nhưng hôm nay, thứ nhất nó không thích nhìn hạc trắng như vậy, không thể để cô bé một mình độc chiếm Giang Ngư. Thứ hai, nó đã quyết định phải có thái độ tốt với Giang Ngư hơn.
Cho nên, sau khi chần chờ lúc lâu, bé mèo đen nhún một cái cũng nhảy lên trên sofa đám mây.
Nó liếc hạc trắng một cái, bước chân ưu nhã đi sang bên kia nằm bò xuống dựa vào cánh tay Giang Ngư.
Giang Ngư:!
Cuộc sống đột nhiên lên tới đỉnh bất ngờ không kịp chuẩn bị tinh thần!