Không bao lâu sau nàng đã no rồi.
Thật ra thân thể hiện tại của Giang Ngư muốn no bụng thật sự thì rất khó. Nếu nàng muốn thì thậm chí nàng có thể trực tiếp ăn luôn một con yêu thú lớn bằng cái đầu trâu.
Cho nên hiện tại nàng ăn cái gì, phần lớn là ăn để thỏa mãn cái miệng và tâm hồn. Cảm thấy mình ăn tàm tạm rồi, vừa lòng thì coi như no rồi.
Tiểu Hắc làm một con linh thú cấp thấp bình thường, ăn uống còn ít hơn Giang Ngư một chút. Không bao lâu nó đã tỏ vẻ mình no rồi không ăn nữa, chạy đến bên cạnh bụi hoa nằm bò ngủ gật.
Trên bàn cũng chỉ còn lại sáu con linh thú gào khóc đòi ăn.
Kế tiếp, Giang Ngư mới biết bọn nói bản thân ăn được, thật sự là không khoa trương chút nào.
Bởi vì có túi trữ vật có thể giữ tươi, con mồi mà nhóm linh thú mang về, Giang Ngư đều xử lý hết. Tính nhanh một chút: Có một con gà, hai con thỏ béo, hai con cá lớn, một con thú thuộc loài sơn dương hoàn chỉnh.
Lúc hầm nước dùng, Giang Ngư còn thả không ít thịt yêu thú.
Hơn nữa đầy hai rổ nấm và linh thảo, nấu một nồi to linh gạo.
Tiểu Hắc và Giang Ngư đã sớm rời khỏi chiến trường, còn lại sáu con thú bởi vì móng vuốt không vớt được, chỉ có thể làm phiền Giang Ngư giúp bọn nó nhúng đồ ăn.
Ngay từ đầu, Giang Ngư cực kỳ vui sướng đắm chìm trong hoạt động đút cho thú con ăn.
Qua khoảng một nén nhang, cũng là khoảng nửa canh giờ, nàng bắt đầu dò hỏi bọn họ nó đã no chưa.
Được câu trả lời phủ định, nàng tiếp tục bắt đầu đút.
Lại qua hai nén hương, Giang Ngư dừng đũa lại, lần lượt đi đến cạnh từng con thú nhỏ, đi sờ bụng nhỏ của chúng nó.
Nàng thật sự hơi lo lắng. Mấy con thú chỉ lớn có từng ấy, đồ bọn nó ăn vào cộng lại đã to hơn cả thân thể chúng nó.
Nhóm linh thú nằm yên để nàng sờ. Điều làm Giang Ngư ngạc nhiên là bụng nhỏ tròn xoe mềm mại của bọn nó giống như cái động không đáy. Cho dù ăn nhiều như vậy, sờ vào vẫn mềm mượt, căn bản không no căng như nàng tưởng tượng.
Tiểu Hồng còn nhảy lên mấy cái tỏ vẻ mình thật sự chưa no căng, thậm chí nó chưa ăn no còn muốn ăn nữa.
“Thật sự không có việc gì? Sẽ không no căng ra vấn đề gì chứ?”
Quả cầu tuyết làm người truyền lời của sáu con thú, cất giọng tinh tế nói: “Không no căng, không no căng. Các ca ca chưa ăn no.”
Giang Ngư không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Hắc, lại nghĩ tới Đan Lân, cùng là linh thú cũng không thấy bọn nó ăn tốt như vậy.
Có thể do khác chủng tộc. Sau khi xác nhận đi xác nhận lại bọn nó còn chưa ăn no, Giang Ngư bắt đầu tiếp tục đút.
Chầu lẩu này ăn suốt hơn ba tiếng.
Trừ quả cầu tuyết dẫn đầu rời khỏi chiến trường, năm con khác mạnh mẽ ăn sạch tất cả nguyên liệu nấu ăn mà Giang Ngư chuẩn bị, đến cả linh gạo đều không còn dư lại tí gì!
Giang Ngư từ kinh ngạc, đến khiếp sợ, đến cuối cùng tâm thái biến thành thương tiếc Nhan Xán.
Tiểu Hồng ăn uống no đủ, cả người đều bắt đầu lách tách nổ ra những ngọn lửa nhỏ, chân chính biến thành một con thú lửa nhỏ. Nhưng ngọn lửa trên người nó cũng không làm người ta bị thương, Giang Ngư tò mò sờ sờ, không nóng chút nào.
Mãi đến khi Nhan Xán đến đón đám nhóc nhà mình, đám lửa trên người Tiểu Hồng còn chưa tắt, đang ghé vào bên chân Giang Ngư thỏa mãn ngủ khò khè.
Nhan Xán lại đây nhìn thấy ngọn lửa trên người nó thì kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì mà vui đến thế này?”
Giang Ngư nhìn nàng ấy, chỉ cảm thấy Nhan sư tỷ nuôi năm tên nhóc ăn nhiều như vậy, mấy năm nay thật là vất vả.
Nàng nắm lấy tay Nhan Xán, trìu mến nói: “Sư tỷ, chờ tháng sau muội sẽ trồng thêm mấy mảnh đất linh gạo. Linh gạo đều để lại cho bọn Tiểu Hồng ăn.”
Nhan Xán:???
Có lẽ nàng ấy có việc bận nên vội vàng hàn huyên với Giang Ngư hai câu rồi nhét từng con linh thú lưu luyến không rời vào túi linh thú sau đó tạm biệt Giang Ngư.
Trên đường về nhà, Nhan Xán xụ mặt, nhìn chằm chằm một, hai, ba, bốn, năm đứa trước mặt, hỏi: “Các ngươi đã làm gì? Vì sao Giang sư muội nói với ta như vậy?”
Năm con thú hoặc là ngươi xem ta ta nhìn ngươi, hoặc là nhìn trời, không nói lời nào.
Nhan Xán cạn lời, hỏi quả cầu tuyết ngoan ngoãn: “Sương Sương, ngươi nói đi.”
Quả cầu tuyết nhỏ giọng nói: “Không làm gì hết! Chỉ… có giữa trưa hôm nay ăn lẩu ngon quá, các ca ca không nhịn nổi, ăn hơi nhiều một chút.”
Nhan Xán không dễ lừa như vậy: “Ăn nhiều chút là bao nhiêu?”
Quả cầu tuyết bèn đếm cho nàng ấy nghe.
Tiểu Hồng ngồi xổm bên cạnh đuôi to sung sướng quét quét, thế mà lại phát ra tiếng người trong trẻo: “Thật ra ta còn chưa ăn no, nhưng nhìn dáng vẻ Ngư Ngư giật mình…”
Nó không có mặt mũi nào mà đòi thêm.
“À.” Nhan Xán tức đến bật cười: “Ta nói mà, sao Giang sư muội lại dùng ánh mắt như thế nhìn ta.”
Tình cảnh này là bị mấy cái thùng cơm này dọa người ta rồi.
“Không có việc gì, Ngư Ngư sẽ không ghét bỏ ta.” Tiểu Hồng đắc ý nói: “Nàng thích ta.”
Mặt Nhan Xán lạnh tanh: “Tốt lắm, các ngươi cứ cầu nguyện cho Giang sư muội vĩnh viễn không phát hiện được bộ mặt thật của các ngươi đi.”
Trừ quả cầu tuyết đang gặm móng của mình, mấy con thú còn lại đồng thời lộ ra vẻ chột dạ.
*
Linh Thảo Viên, tiễn sáu cục cưng dễ thương ầm ĩ đi, Giang Ngư lại cảm thấy trong nhà lập tức trở quạnh quẽ.
Nhưng cảm giác vi diệu này chỉ tồn tại một lát.
Rất nhanh, nàng hứng thú hừng hực tìm được Tiểu Hắc đang ngủ gật, chọc chọc bụng nhỏ mềm mại của nó: “Tiểu Hắc! Tiểu Hắc! Mau tỉnh lại! Xem ta mua thứ tốt gì cho cưng nè!”
Mèo Tiểu Hắc cạn lời mở to mắt, vẻ mặt như bị lóa mắt.
Đôi mắt nó vốn tròn xoe lại trợn đến càng thêm tròn xoe, không chớp mắt nhìn chằm chằm lâu đài nhỏ xinh đẹp cao bằng một người này.
Thấy dáng vẻ này của nó, Giang Ngư đắc ý: “Đẹp chứ! Đây chính là ta cố ý đi Vạn Tượng Phong tìm Chung sư huynh đặt làm, là phòng meo meo vui vẻ có một không hai trên thế giới này đó.”
Tiểu Hắc rất muốn bỏ qua cám dỗ này, nhưng mà lâu đài nhỏ như có ma lực gì đó, mấy cái cửa sổ đen sì kia cực kỳ mê người.
Muốn… muốn chui vào.
Không nhìn rõ vẻ mặt của bé mèo đen nhưng xem động tác là cực kỳ giãy giụa.
Giang Ngư thấy dáng vẻ này của nó, thở dài: “Ôi, ta cố ý tốn thời gian vẽ ra, tìm Chung sư huynh đặt làm, phí không ít công sức đó. Tiểu Hắc không thích à?”
Nàng ra vẻ suy tư: “Dù sao không thể lãng phí. Nếu Tiểu Hắc đã không thích vậy thì ta đưa cho Nhan sư tỷ nhỉ. Bọn Tiểu Hồng chắc chắn sẽ thích…”
Còn chưa nói xong, một bóng dáng tối đen đã vèo một cái nhảy vào lâu đài nhỏ.
Sau một lát, một cái đầu mèo từ cửa sổ ló ra kêu meo meo với nàng, công khai bày tỏ chủ quyền.
Trên mặt Giang Ngư mới lộ ra tươi cười: “Hóa ra Tiểu Hắc thích nha.”
Buổi tối, Chử Linh Hương lại đây.
Giang Ngư rất vui vẻ: “Linh Hương sư muội, sao muội lại đến đây?”
Chử Linh Hương ôm cánh tay nàng, làm nũng: “Sáng ngày mai muội được nghỉ nên đến thăm tỷ. Sư tỷ có nhớ muội không?”
“Nhớ chứ.” Giang Ngư chấm vào mũi nàng ấy: “Nhớ tiểu sư muội Linh Hương đáng yêu nhất toàn thế giới này.”
Chử Linh Hương bỗng ồ một tiếng, giữ chặt tay Giang Ngư: “Sư tỷ, thương thế của tỷ?”
Giang Ngư thần bí giữ chặt nàng ấy, một luồng linh lực tinh thuần thông qua đôi tay nắm lấy nhau truyền đến trong cơ thể đối phương.
Chử Linh Hương trợn tròn mắt: “Tu vi của tỷ…”
Giang Ngư chớp chớp mắt với nàng ấy: “Có một chút kỳ ngộ, bây giờ tu vi đã khôi phục.”
Đối với nàng mà nói Chử Linh Hương khác với mọi người.
Khi nàng vừa đến thế giới này, mang danh tiếng xấu, vị tiểu sư muội đáng yêu lương thiện này đã không hề do dự đứng ở bên cạnh nàng.
Chử Linh Hương ngơ ngác nhìn nàng, đột nhiên khóc òa một tiếng.
Giang Ngư vội vàng ôm lấy nàng ấy. Tiểu cô nương chôn ở trong ngực nàng thút tha thút thít nức nở khóc một lúc lâu, mới đứng dậy, cái mũi đều đỏ.
“Muội… muội là vui quá thôi.” Nàng hít hít cái mũi: “Sư tỷ, cuối cùng tỷ đã khỏe.”
Giang Ngư lau nước mắt cho nàng ấy: “Về sau đừng động một chút là khóc nhè giống con mèo mướp.”
Chử Linh Hương: “Hic. Vậy sư tỷ có thể trở về không, Linh Thảo Viên này quá quạnh quẽ.”
Trong nhận thức của nàng ấy, nếu Giang Ngư có thể một lần nữa tu luyện, chắc chắn vẫn sẽ trở lại nội môn, dựa theo quỹ đạo vốn có tu luyện mới là con đường tốt nhất.
Giang Ngư xoa xoa đầu nàng ấy, cười nói: “Sư tỷ không quay về nữa.”
Chử Linh Hương khó hiểu: “Là vì tông môn xử phạt à? Muội sẽ cố gắng cầu xin Chấp Pháp Đường cho tỷ.”
Giang Ngư không muốn lừa nàng ấy, lắc đầu: “Không, Linh Hương! Cho dù tông môn đồng ý để tỷ về, tỷ cũng không muốn về nữa.”
Chử Linh Hương kinh ngạc nhìn nàng.
Giang Ngư ôn hòa cười nói: “Muội coi như sư tỷ trải qua chuyện này thì tìm được thứ mà mình thật sự yêu thích đi. Tỷ thích Linh Thảo Viên, thích nhàn nhã ở chỗ này, trồng từng khoảng lớn linh thảo.”
Nàng kéo tay Chử Linh Hương, đưa nàng ấy đi xem linh điền của mình: “Muội xem nhiều linh điền như này, tất cả đều là một mình tỷ trồng đấy.”
Hoàng hôn lọt vào đôi mắt nàng, ánh mắt cô gái dịu dàng lại sáng ngời: “Đây là chỗ mà tỷ thật lòng yêu thích.”
Chử Linh Hương ngơ ngác nhìn nàng, từ nghi hoặc khó hiểu đến dần dần thoải mái.
Tuy rằng có chút mất mát, nhưng nàng ấy vẫn nói: “Nếu đây là lựa chọn của sư tỷ thì cho dù thế nào muội đều ủng hộ tỷ.”
Niềm vui hôm nay đã đủ lớn.
Chỉ cần sư tỷ sống tốt, tỷ ấy muốn ở lại Linh Thảo Viên thì cứ ở lại thôi.
Hơn nữa, các nàng có thời gian rất dài, có khi về sau sư tỷ sẽ thay đổi ý kiến thì sao?
Trong lòng buông bỏ được một chuyện lớn, rốt cuộc Chử Linh Hương đã có thể đặt lực chú ý lên chỗ khác.
Lần đầu tiên nàng ấy nghiêm túc thưởng thức chỗ ở của Giang Ngư, cũng chân chính cảm nhận được Giang Ngư yêu thương nhiệt tình với nơi đây.
Hoa cỏ, bể cá ở góc, bàn đu dây quấn dây hoa trong viện, thảm mềm mại không chỗ nào không có, các giá thực vật trong thư phòng, các loại gối đầu nhìn kỳ lạ nhưng rất đáng yêu…
Mỗi loại đều có thể nhìn ra được người ta dụng tâm sắp đặt.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chuông leng keng leng keng thanh thúy, Chử Linh Hương biết đó là chuông gió xinh đẹp mà sư tỷ treo ở trên mái nhà.
Buổi tối, nàng ấy nhất định đòi chen vào ngủ cùng Giang Ngư.
Hai người chụm đầu nằm với nhau, Chử Linh Hương lải nhải nói rất nhiều. Nàng ấy kể chuyện khi các nàng còn nhỏ mới vào tông môn, bởi vì tuổi còn nhỏ, sợ hãi với tất cả mọi thứ xa lạ. Rất nhiều buổi tối, các nàng đều nằm kề bên nhau, dựa sát vào nhau mà vượt qua.
“Sư tỷ.” Chử Linh Hương đã rất nhiều năm chưa từng thoải mái như vậy. Nàng ấy nói một lúc, thế mà có chút mệt rã rời. Nàng ấy ngáp một cái, mơ màng nói: “Tỷ nhất định phải sống tốt…”
Giang Ngư lẳng lặng nằm, bên tai truyền tiếng hít thở đều đều, Chử Linh Hương đã ngủ rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chử Linh Hương bị Giang Ngư kéo đi xem Giang Ngư làm linh vũ như thế nào.
Nàng ấy nhìn cảm thấy thú vị, cũng thử hỗ trợ làm linh vũ.
Thấy Giang Ngư thành thạo mà làm linh vũ cho hơn một ngàn mảnh linh điền, Chử Linh Hương vốn lo lắng hôm qua chỉ là một giấc mộng đẹp, cuối cùng đã hoàn toàn yên lòng.
Cách đó không xa Giang Ngư vẫy tay gọi nàng ấy. Chử Linh Hương chạy chậm qua thấy Giang Ngư đưa cho nàng ấy một thứ.
Là một thanh chủy thủ tỏa hơi lạnh bức người, toàn thân chủy thủ màu lam đậm, nắm trong tay sát ý lạnh băng như có thể ngấm vào tận trong xương tủy.
Đây là một linh khí công kích phẩm chất không tồi.
Giang Ngư nói với giọng chờ mong: “Tỷ dựa vào tay nghề làm ruộng kiếm lời được một ít linh châu, nên muốn đưa cho muội một món quà. Muội xem có thích không?”
Chử Linh Hương chần chờ: “Cái này không rẻ đâu, sư tỷ…”
Nàng ấy nghĩ Giang Ngư ở Linh Thảo Viên, tông môn cho tiền tiêu hàng tháng không cao, lại không thể nhận nhiệm vụ kiếm linh châu giống nàng ấy nên không muốn cầm.
Giang Ngư nhét vào trong ngực nàng ấy, xụ mặt: “Tỷ cố ý đi tìm sư huynh Vạn Tượng Phong luyện chế cho muội. Nếu muội không nhận, tỷ chỉ có thể vứt đi thôi.”
Chử Linh Hương thấy sắc mặt nàng kiên quyết, biết tính tình sư tỷ. Nàng ấy không khách khí nữa mà nhận lấy, lại nhích đến bên cạnh Giang Ngư làm nũng: “Sư tỷ, tỷ thật tốt với muội.”
Nàng ấy kéo ống tay áo Giang Ngư: “Ngày mai là lễ Tuyết Lan Đại Chu, sẽ cực kỳ đông vui. Sư tỷ, tỷ có muốn cùng muội ra ngoài đi dạo không?”
Giang Ngư bừng tỉnh: “Muội có ý đến đây là muốn rủ tỷ ra ngoài chơi à?”
Chử Linh Hương ngượng ngùng: “Muội sợ tỷ ở một mình quá buồn tẻ mà.”
Trong lòng Giang Ngư ấm áp cũng rất chờ mong: “Chúng ta đi ra ngoài tông môn à?”
“Đương nhiên, đi thành trì phàm nhân gần nhất, nơi đó mới đông vui.”