“Ngươi có đồng ý không?”
Giang Ngư bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ đùa giỡn, hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì làm sao bây giờ?”
Ninh Thuần Chân Nhân trợn trừng mắt hổ: “Con nhóc này thật là không biết tốt xấu! Ngươi cũng biết...”
Ông ta thoáng nhìn sắc mặt cười như không cười của Giang Ngư, mới ý thức được mình bị đùa giỡn.
Ông ta hít sâu một hơi, lạnh giọng quở trách: “Không kính tôn trưởng!”
Giang Ngư làm như không nghe được, chỉ hỏi: “Bên Từ quản sự...”
“Để ta nói chuyện với hắn.”
Giang Ngư sảng khoái nói: “Được! Ngày mai nhóm linh thảo đầu tiên sẽ chín, ngày thường ta ở Linh Thảo Viên sẽ không đi ra ngoài, Ninh Trưởng lão đến tìm ta lúc nào cũng được.”
Nói xong, Ninh Thuần Trưởng lão cũng không muốn ở lại đây lâu. Ông ta cảm thấy mình trời sinh tương khắc với Giang Ngư.
Chỉ thấy ông ta giơ tay, một vật từ trong tay áo phi ra bay đến trước người Giang Ngư: “Thù lao.”
Đúng là một túi trữ vật, Giang Ngư đảo qua thần thức, chỉ thấy đồ phía trong chia làm hai đống: Bên trái là linh châu xếp thành ngọn núi nhỏ, mà bên phải lại là một đống linh tinh sáng long lanh!
Chưa cần đếm, Giang Ngư đã biết chỗ này đã vượt xa giá linh thảo trên thị trường.
Nàng kinh ngạc nói: “Quá nhiều.”
Ninh Thuần Trưởng lão rất nghiêm túc trên việc chính sự: “Linh thảo của ngươi không thể lấy giá trị bình thường để đong đếm.”
Thấy Giang Ngư còn muốn nói, ông ta không kiên nhẫn: “Chẳng lẽ Thái Thanh Tiên Tông chúng ta còn phải chiếm hời của con nhóc nhà ngươi à? Truyền ra chẳng phải là làm người ta cười đến rụng răng? Cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi!”
Giang Ngư: “...” Thật là lần đầu thấy người đưa tiền mà hào sảng như vậy.
Nhưng nếu đối phương đã nói như vậy, nàng không khách khí nữa, thoải mái nhận lấy túi trữ vật.
Ninh Thuần Chân Nhân xong việc, thậm chí không muốn nói nhiều thêm một câu với nàng, bóng dáng lập tức hóa thành một luồng linh quang biến mất.
Tiễn Ninh Thuần Trưởng lão đi, Giang Ngư đứng một mình lúc lâu ở bên cạnh linh điền, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại. Nàng lao ngay đến bên cạnh Tiểu Hắc, một tay ôm lấy mèo đen ngủ gật, dùng sức cọ cọ trên mặt nó: “Tiểu Hắc! Chúng ta có tiền rồi!”
Mèo đen mới vừa tỉnh ngủ đã bị ép ôm:???
Nghe rõ Giang Ngư nói, nó không có hứng thú ngáp một cái: Chỉ là một ít linh châu mà đã vui vẻ thành thế này, thật là chưa hiểu việc đời.
Nó hoàn toàn không phát hiện mình càng ngày càng quen với việc Giang Ngư ôm nó cọ cọ.
Hàng xóm của Linh Thảo Viên, Cơ Trường Linh là trở về sớm nhất.
Chàng cố ý đến bái phỏng Giang Ngư, báo cho nàng một chuyện.
“Huynh nói những thích khách tối hôm qua đều là đệ tử Thái Thanh Tiên Tông?” Giang Ngư khiếp sợ.
Cơ Trường Linh gật đầu: “Phải! Sau khi bị Chấp Pháp Đường mang đi, bọn họ thừa nhận nói mình bị người ta xui khiến, âm thầm gia nhập một tông môn tà đạo. Ngày ấy ám sát là muốn mang đến một ít phiền toái cho Thái Thanh Tiên Tông.”
Giang Ngư cảm thấy kết quả này khá kỳ lạ. Nàng cau mày vẫn cảm thấy kết quả không khỏi quá mức thuận lợi: “Thật sự là như vậy à?”
“Tất nhiên không phải, đây cũng là nguyên nhân ta cố ý tới tìm muội.” Cơ Trường Linh nhìn nàng: “Bởi vì chuyện muội làm trước kia, đêm qua ta đã đến Chấp Pháp Đường.”
Trong lòng Giang Ngư bỗng nhiên hiểu được: “Ý của huynh là?”
Giọng điệu Cơ Trường Linh vẫn bình tĩnh, nội dung nói ra lại làm Giang Ngư kinh hãi: “Ta tìm được dấu vết của ‘Yểm’ ở trong thức hải của bọn họ.”
Giang Ngư bất giác nắm chặt ống tay áo: “Có người âm thầm tính kế Thái Thanh Tiên Tông?”
Cơ Trường Linh thấy nàng như thế, trong ánh mắt lại mang theo chút ý cười: “Muội rất để ý điều này?”
“Đương nhiên.” Giang Ngư thấy lạ vì chàng hỏi câu này: “Chẳng lẽ huynh không thèm để ý an nguy tông môn?”
Cơ Trường Linh lẳng lặng nhìn nàng.
Ánh mắt chàng không lạnh lẽo bằng Cơ Linh Tuyết, bị đôi mắt lạnh lùng kia của Cơ Linh Tuyết liếc một cái, là cảm thấy quanh thân như có băng tuyết thổi qua.
Nhưng rõ ràng là ánh mắt yên lặng bình thản, nhưng Giang Ngư lại cảm thấy mình như bị người ta liếc một cái đã nhìn rõ từ trong ra ngoài.
Nàng theo bản năng tránh mắt đi.
Cơ Trường Linh khẽ cười nói: “Ta rất vui mừng vì Thái Thanh lọt vào mắt Giang sư muội.”
Giang Ngư trợn tròn mắt, nhìn Cơ Trường Linh, há mồm muốn nói gì, Cơ Trường Linh đã dời ánh mắt đi: “Mấy tên đệ tử kia đã bị trông giữ, chuyện về Yểm, Chấp Pháp Đường sẽ theo manh mối tiếp tục truy tra.”
Chàng tự nhiên đổi đề tài, làm những lời Giang Ngư muốn nói bị nghẹn trong miệng.
Nàng khiếp sợ với sự nhạy bén của Cơ Trường Linh.
Nàng cũng thừa nhận, trước đó nàng ở Linh Thảo Viên, tuy rằng yêu thích hoàn cảnh nơi này nhưng không có lòng trung thành gì đối với tông môn Thái Thanh Tiên Tông này.
Nhưng làm sao Cơ Trường Linh thấy được?
Thời gian nàng ở chung với đối phương, còn không nhiều bằng ở chung với hạc trắng đấy.
Nàng ngượng ngùng nói: “Trước đó, chẳng qua ta đã quên hết mọi chuyện, cho nên tương đối vô tâm vô phế.”
Cơ Trường Linh ôn hòa nói: “Tâm tính của sư muội rất tốt.”
Giang Ngư cẩn thận xem sắc mặt chàng, phát hiện những lời này hẳn là lời thật lòng, chàng đang nghiêm túc khen mình.
Nàng khẽ thở ra, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, nói giỡn: “Sư huynh còn trẻ, sao mà nói chuyện lại cứ như trưởng bối của ta ấy.”
Nàng vốn là trêu ghẹo, ai ngờ Cơ Trường Linh nghiêm túc nói: “Ta lớn hơn sư muội 400 tuổi. Giang sư muội còn nhỏ tuổi, tính tình hoạt bát, ở trong mắt ta, đúng là đối xử với Giang sư muội như vãn bối.”
Giang Ngư giật mình nhìn chàng. Nàng vốn cho rằng Cơ sư huynh cũng chỉ lớn hơn mình mấy chục tuổi.
Cho nên, người đứng trước mắt nàng thế mà lại là đồ cổ hơn 500 tuổi? Tuổi tác của tu sĩ là bán sỉ à?
Nàng còn đắm chìm trong sự khiếp sợ do tuổi tác của Cơ Trường Linh mang đến, bên tai Cơ Trường Linh nói gì đó, nàng cũng không nghe rõ.
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đợi chút, Đan Lân là hạc trắng huynh nuôi. Con bé… nàng bao tuổi rồi?”
Cơ Trường Linh nhìn ánh mắt cẩn thận của nàng, rơi vào trong trầm mặc khả nghi.
Thấy chàng không nói lời nào, lòng Giang Ngư trầm xuống, run rẩy hỏi: “Đan Lân, sẽ không lớn tuổi hơn cả ta chứ?”
Cơ Trường Linh tiếp tục trầm mặc, cho ra đáp án khẳng định.
Giang Ngư giơ tay che trán lại, thở dài một tiếng. Nàng coi Đan Lân như con gái đó!
Cơ Trường Linh thấy nàng như thế, câu bên miệng “Đừng để ý, luận tuổi tác, con bé còn lớn hơn ta” lập tức thu về.
Thôi! Hình như Giang sư muội rất để ý cái này, vẫn không nên tiếp tục đả kích nàng.
Giang Ngư đang đắm chìm bên trong chấn động “tuổi con gái còn lớn hơn cả ta”, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Cơ Trường Linh vẫn luôn yên tĩnh đứng ở bên cạnh nàng, chờ nàng bình phục tâm tình.
Trong lúc hoảng hốt, Giang Ngư nhớ tới hình như vừa rồi chàng có nói câu gì đó: “Cơ sư huynh, trước đó huynh nói gì với ta thế? Ta không nghe rõ.”
Cơ Trường Linh nói: “Sau này, nếu rời khỏi tông môn, ta sẽ phụ trách bảo vệ cho sư muội an toàn.”
Giang Ngư ngẩn ngơ, vội nói: “Không cần như thế chứ.”
Một con cá mặn như nàng còn có cả vệ sĩ riêng á?
Lần này chàng lại không chấp nhận lời từ chối của nàng: “Thiên phú của sư muội, đối với Thái Thanh, thậm chí toàn bộ Tu Chân Giới đều cực kỳ quan trọng. Hơn nữa chuyện Yểm trước đó, nếu không có người bảo hộ ở bên, tông môn không yên tâm.”
Cơ Trường Linh cho rằng nàng không thích bên cạnh có người đi theo: “Ta sẽ cố gắng không quấy rầy đến sư muội.”
“Không phải vấn đề có quấy rầy hay không.” Giang Ngư cảm thấy không được tự nhiên: “Điều này sẽ không làm lỡ Cơ sư huynh tu hành à?”
Cơ Trường Linh lắc đầu, cực kỳ thẳng thắn thành khẩn: “Thời trẻ ta tu hành xảy ra sai lầm, mấy năm nay vẫn luôn tĩnh dưỡng. Ở bên sư muội, ngược lại có trợ giúp cho việc khôi phục của ta.”
Giang Ngư kinh ngạc: “Ta còn có tác dụng như vậy?”
Cuộc đời Cơ Trường Linh chưa bao giờ gặp người không biết tí gì về năng lực của mình như thế, lặng lẽ thở dài.