Thái Thanh Tông nói có phí tăng ca phong phú, vậy chắc chắn sẽ có.
Nếu đặt ở đời trước, Giang Ngư rất vui. Nhưng hiện tại nàng có nhà có đất có thú cưng, còn có tiền.
Tăng ca làm gì chứ?
Nàng uyển chuyển bày tỏ: “Thật ra ta không có bản lĩnh gì, có lẽ không thể giúp được gì đâu.”
Hằng Ngọc nhìn nàng một cái, nghiêm túc nói: “Không cần tự coi nhẹ mình.”
Hằng Tiến tán đồng: “Có thể được Liên Khuyết sư bá và Cơ sư huynh nhìn với con mắt khác thường, ngươi tất nhiên có chỗ hơn người.”
Giang Ngư: “...”
Nàng thở dài một hơi ở trong lòng, hỏi: “Ta cần phải ở lại à?”
Được ánh mắt khẳng định của hai người.
“Vậy được rồi.” Giang Ngư nhanh chóng xây dựng tốt tâm lý cho mình, lên tinh thần nói: “Trợ cấp là cái gì?”
Nếu đã phải tăng ca, vậy đương nhiên phải hỏi tiền lương rồi.
Hai huynh muội Hằng thị ngây ra mắt thường cũng có thể thấy, rất hiển nhiên chưa thấy người trực tiếp hỏi luôn như Giang Ngư. Nhưng bọn họ cũng thật sự báo ra thù lao nhiệm vụ mà lần này Chấp Pháp Đường đến chấp hành ở huyện Trường Lưu.
Rồi sau đó Hằng Ngọc nói: “Ngươi và Cơ sư huynh hỗ trợ thêm vào, trên cơ sở này càng cộng thêm hai phần.”
Cơ Trường Linh đứng ở một bên nhìn đôi mắt Giang sư muội dần sáng lên.
Chàng buồn cười: “Sư muội, cảm thấy đủ chưa? Không đủ thì phần này của ta cũng đưa cho muội.”
Cảm giác không tình nguyện ở trong lòng Giang Ngư, dưới thù lao phong phú, đã từ tám phần giảm còn ba phần.
Nghe vậy, nàng cười tủm tỉm mà nói: “Đủ rồi! Đủ rồi! Sư huynh vẫn giữ lại cho mình đi. Huynh rải tiền lung tung như vậy, cẩn thận Đan Lân không có tiền ăn cơm.”
Nhưng nàng ngẫm lại thì cảm thấy như vậy cũng không tồi, nhìn về phía hạc trắng: “Đan Lân, nếu sư huynh thật sự không có tiền nuôi ngươi thì ngươi đến nhà ta nhé.”
*
Tiễn Chử Linh Hương và Nghiêm Phong đi, đám người Trương lão gia kia bị người Chấp Pháp Đường trông coi, Giang Ngư tạm thời không có việc gì, đi Dư gia một chuyến.
Dư Túc khôi phục cực nhanh, đã có thể để người ta dìu đi đường.
Vị lão cô nãi nãi của Dư gia vẫn còn đợi ở Dư gia. Giang Ngư vừa xuất hiện, bà ấy để người đỡ run rẩy lại đây, cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm Giang Ngư.
Loại ánh mắt này, Giang Ngư không có cách nào chống đỡ nổi, đó là ánh mắt của người con nhớ mẹ.
“Ta xin lỗi! Trước đó ta bị thương nên không nhớ rõ rất nhiều chuyện quá khứ.” Giang Ngư rót một chén trà cho lão thái thái, đưa cho bà: “Nhưng sư muội ta từng kể cho ta vài chuyện lúc nhỏ của mẫu thân ngươi. Nếu ngươi muốn nghe, ta sẽ kể lại cho ngươi.”
Nàng kể cho lão thái thái, mẫu thân của bà lúc thiếu nữ là một cô nương rất dịu dàng hào phóng, sẽ mua kẹo hồ lô và đồ chơi làm bằng đường cho bọn nhỏ ăn, sẽ thêu túi tiền thật xinh đẹp, sẽ thắt bím tóc đáng yêu cho tiểu đường muội và nàng.
Đây đều là Chử Linh Hương nói cho nàng.
Lão thái thái chín mươi tuổi nghe được có người khen mẫu thân bà, một đôi mắt sáng lấp lánh, trên mặt không ngăn nổi tươi cười.
“Mẫu thân con cũng thắt bím tóc xinh đẹp cho con.” Trên mặt bà lộ ra vẻ đắc ý hân hoan giống tiểu cô nương: “Khi đó nhóm tỷ muội trong nhà thúc bá, đều rất hâm mộ con.”
Lão thái thái tinh thần không tốt, nói một lúc thì mệt rã rời. Nhóm vãn bối đỡ bà đi nghỉ ngơi.
Vãn bối ở lại hành lễ với Giang Ngư, chân thành nói cảm ơn: “Mấy năm nay tinh thần tổ mẫu càng ngày càng kém, cũng không thích con cháu ầm ĩ trước mặt bà, luôn là một người lẻ loi ngồi ở phòng ngắm vật cũ. Cảm ơn ngài đã nói với bà những thứ này, đã lâu rồi bà không vui vẻ như vậy
Giang Ngư mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn, nói chuyện phiếm với lão thái thái, ta cũng rất vui.”
*
Giang Ngư lại về Trương gia. Vừa đến tiểu viện, nàng đã nghe được một tiếng vang lớn. Vị sư tỷ xinh đẹp lạnh lùng này đang dùng chân đá nát một viên đá trang trí đặt trong viện.
Nhìn thấy nàng tới, Hằng Ngọc lạnh lùng thu chân về, lạnh lùng nói với Trương lão gia đứng ở trong góc: “Còn nói lời vô nghĩa tảng đá này là kết cục của ngươi.”
Trương lão gia hơi co rúm lại, một đôi mắt nhìn trái ngó phải không an phận, cười đểu nói: “Ta không tin! Ngươi không dám! Tiên nhân các ngươi không thể giết phàm nhân.”
Giọng Hằng Ngọc âm u: “Ngươi mà cũng được coi là phàm nhân à?”
Trương lão gia cười đắc ý, chắp tay sau lưng trở về phòng mình.
Giang Ngư thấy cả người Hằng Ngọc vèo vèo tản ra khí lạnh, nghi hoặc nhìn về phía những người khác.
Hạc trắng nói với nàng vừa rồi thứ đồ kia nói năng lỗ mãng với Hằng Ngọc sư tỷ.
Cô bé nắm chặt tay nhỏ: “Loại người này, thật là thiếu đòn mà!”
Nhưng Trịnh phu nhân còn đang nhìn đấy, hơn nữa thứ này dùng thân thể Trương lão gia, các tu sĩ ném chuột sợ vỡ đồ.
Nàng hỏi Giang Ngư đi đâu thế, Giang Ngư nói mình đi Dư gia xem.
Hạc trắng nói cho Giang Ngư biết Chấp Pháp Đường thu thập được một vài đặc tính của mấy thứ đồ kia.
“Quả thực chính là gom đủ nhược điểm và ác niệm của nhân tính.” Hạc trắng bẻ ngón tay: “Trầm mê hưởng lạc, ham ăn biếng làm, không có bất kỳ đạo đức gì...”
Hoàn toàn là ác ôn trời sinh.
Cho đến hiện nay, chuyện duy nhất có thể làm chúng nó kiên trì chính là cho dù thế nào cũng không chịu rời khỏi thân thể nhân loại mà chúng nó bám vào.
Đương nhiên nguyên nhân chúng nó không sợ hãi là ỷ vào Thái Thanh Tiên Tông không dám động thủ với phàm nhân.
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài đã có bảy tám gã sai vặt cầm theo hộp đồ ăn đến, bọn họ là người đưa cơm.
Đệ tử Chấp Pháp Đường kiểm tra đồ ăn không có vấn đề thì cho vào.
“Khoan đã.” Giang Ngư bỗng nhiên lên tiếng.
Gã sai vặt không hiểu ra sao, ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ.
Giang Ngư đi qua mở một hộp đồ ăn ra, hộp đồ ăn ba tầng, một tầng là thịt kho tàu, một tầng là gà quay, phía dưới là một tầng thịt bò ngâm tương.
Những hộp khác Giang Ngư không mở ra, nhưng khứu giác tu sĩ nhanh nhạy, có thể ngửi được mùi hương truyền ra. Đều là thứ tốt.
“Ăn ngon vậy à?”
Gã sai vặt đưa đồ ăn trả lời: “Lão gia bên trong đòi. Ý phu nhân là tóm lại dùng thân thể lão gia, không thể khắt khe.”
Giang Ngư nhớ tới lời hạc trắng mới nói, trong lòng nảy ra chủ ý: “Buông đồ ăn xuống đi, đưa chút cơm tẻ vào, lại cho thêm ít nước là được.”
Gã sai vặt:???
Giang Ngư nói: “Bọn họ ăn cái đó không đói. Hơn nữa, lão gia nhà ngươi từng kia tuổi ăn thanh đạm chút càng tốt cho thân thể.”
Gã sai vặt không hiểu lắm, nhưng tiên nhân nói không sai. Hộp đồ ăn đưa vào lập tức thiếu hơn một nửa.
Hộp đồ ăn đưa vào không bao lâu, bên trong lập tức truyền đến tiếng bát vỡ và mắng chửi người: “Đồ ăn đâu?”
Mấy người nổi giận đùng đùng từ trong phòng ra, Giang Ngư giơ tay làm một đạo linh lực thành kết giới ngăn cản để người không ra được khỏi nhà.
Nàng lạnh lùng nói: “Đập đi! Đập thoải mái đi. Đó chính là cơm trưa hôm nay của các ngươi, đập hết thì nhịn.”
Nàng để những gã sai vặt đó bày hết đồ ăn ở trên bàn rồi ngồi ăn trước mặt mấy thứ kia.
Đệ tử Chấp Pháp Đường nhìn bên này: “...”
Hằng Tiến đi tới, khó hiểu nhìn nàng: “Ngươi đang làm cái gì thế?”
Giang Ngư vừa làm pháp thuật để gió thổi mùi hương sang bên kia, vừa đáp: “Xem bọn họ không vừa mắt nên trị một trận.”
Hằng Tiến không hiểu: “Đây là cách trị gì thế?”
Tu sĩ Hằng Tiến đứng đắn không hiểu dục vọng ăn uống, hiển nhiên không thể hiểu được suy nghĩ của Giang Ngư.
Giang Ngư thâm trầm nói: “Ngươi không hiểu, đây là cách trị đồ tham ăn.”
Trên khuôn mặt rất ngầu của Hằng Tiến tràn ngập mê man, nhưng Giang Ngư đúng là không thương tổn những người đó, hắn cũng mặc kệ.
Tám người, lấy Trương lão gia cầm đầu, hai mắt đăm đăm nhìn gã sai vặt bày cơm ngon rượu say trong viện, chửi ầm lên.
Giang Ngư thêm một chút linh lực nữa, ngăn cách luôn âm thanh.
Buổi chiều, Trịnh phu nhân nghe được tin tức chạy tới, uyển chuyển dò hỏi việc này.
Giang Ngư nói thẳng: “Lão gia nhà ngươi từng này tuổi, hình thể như kia, chẳng lẽ ngày thường xem đại phu, người ta không kiến nghị ăn uống thanh đạm à?”
Trịnh phu nhân vội vàng gật đầu.
Giang Ngư: “Hiện tại chính là cơ hội tốt. Gạo trắng rau xanh ăn mấy ngày, tốt cho thân thể ông ta. Hơn nữa, ăn uống chịu tội cũng không phải lão gia nhà ngươi.”
Trịnh phu nhân thấy có lý, huống chi trong khoảng thời gian này bà chịu không ít tội bởi vì thứ đồ trên người Trương lão gia, ít nhiều cũng mang theo chút oán hận nên gật đầu đồng ý.
Từ bữa trưa hôm đó, mỗi ngày đưa đến cho tám người trong phòng kia cũng chỉ có cháo trắng rau xanh cực thanh đạm. Ngoài viện, mỗi ngày đều mang lên một bàn đầy đồ ăn phong phú, để người Trương phủ ăn cho bọn chúng xem.
Xương cốt tám thứ đồ kia còn mềm hơn trong tưởng tượng của Giang Ngư, cũng chỉ kiên trì một bữa cơm là đầu hàng. Không chịu được một bữa đói, cơm chiều cùng ngày đã bắt đầu xin tha, xin tha không thành lại bắt đầu chửi mắng, mắng xong lại ăn đồ ăn và cháo.
Ngày hôm sau vẫn như cũ, đến buổi tối, Trương lão gia tỏ vẻ mình có chuyện muốn nói.
“Ta muốn ăn thịt.” Vẻ mặt ông ta xanh lè.
Giang Ngư gọi huynh muội Hằng thị vào: “Có nói gì thì ngươi nói với bọn họ.”
Trương lão gia nhắc lại yêu cầu của ông ta lần nữa.
Huynh muội Hằng thị cũng nhìn ra ý Giang Ngư, đây là thủ đoạn mềm dẻo bức cung.
Bọn họ không ngờ là chỉ mới vài bữa cơm, thế mà sử dụng còn tốt hơn so với bọn họ lạnh lùng vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Hằng Tiến lạnh lùng nói: “Các ngươi là thứ gì?”
Trương lão gia: “Ta nói, ngươi sẽ cho ta thịt ăn à?”
Hằng Tiến: “...”
Hắn liếc Giang Ngư một cái, không thầy dạy cũng biết bản lĩnh thương nhân: “Cái này phải xem đáp án của ngươi có hợp ý ta không đã.”
Ánh mắt Trương lão gia chuyển hai vòng trên người hai người, không có ý tốt nói: “Chúng ta là “Linh” lưu lạc ở trên hư không.”
Hằng Tiến trầm giọng: “Các ngươi quả nhiên từ Quy Khư ra.”
Trương lão gia không biết Quy Khư là thứ gì, cũng không thèm để ý.
Ông ta đắc ý nói: “Nhân loại các ngươi quả thực là thân thể cộng sinh hoàn mỹ với chúng ta. Ta có thể ký sinh ở trong thân thể nhân loại, làm tố chất thân thể nhanh chóng khôi phục đến tiêu chuẩn đỉnh. Chẳng lẽ không tốt à?”
Cơ Trường Linh không biết vào từ khi nào, nghe vậy hỏi ngược lại: “Dùng thiêu đốt sinh mệnh là cái giá khôi phục đến đỉnh à?”
Trương lão gia hồn nhiên không thèm để ý, thậm chí không phủ nhận: “Còn không phải là chết sớm một chút, chết có gì đáng sợ chứ.”
Cơ Trường Linh lại hỏi: “Ai cho các ngươi tới đây?”