Mục lục
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Hắc nhìn đứa nhóc lông xù xù trước mặt này. Lấy thẩm mỹ của nó, rất khó để nói con thỏ này có đáng yêu hay không.

Nó quay ngoắt đầu lại nhìn Giang Ngư.

Quả nhiên, đôi mắt cô gái này đã sáng lên.

Giang Ngư cũng thật cẩn thận vươn lòng bàn tay, đón lấy ánh trăng kia.

Ánh sáng dịu êm chiếu vào mặt nàng, Tiểu Hắc có thể nhìn thấy rõ ràng sự vui mừng trên mặt nàng.

“Ánh trăng thật xinh đẹp.” Giang Ngư nhìn con thỏ lớn vẻ mặt đầy mong chờ, chỉ cảm thấy trái tim đập bình bịnh bình bịch. Nàng cố gắng kiềm chế mới không nhào lên ôm lấy đoàn lông xù xù này.

“Hoan nghênh ngươi!”

Văn Thú vốn căng thẳng nhìn nàng, một đôi lỗ tai lớn đều dựng thẳng lên. Nghe được nàng đồng ý, trong lòng buông lỏng, lỗ tai lông xù xù cũng mềm mại cụp xuống, ngón tay Giang Ngư ngo ngoe rục rịch, rất muốn xoa một cái.

Nàng mang theo thỏ lớn vào sân, con thỏ rất có lễ phép, khen tiểu lâu của nàng xinh đẹp, rồi sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm trên ghế.

Nhưng trong lòng Giang Ngư vẫn có rất nhiều nghi hoặc, nàng hỏi thỏ lớn: “Sao ngươi biết chỗ này của ta, Ngân Thụ Trưởng lão là ai?”

Thỏ lớn mềm mại trả lời: “Ngân Thụ Trưởng lão là Trưởng lão lớn tuổi nhất Linh Thú Phong, sống đã rất nhiều năm. Bà của ta nói lúc bà còn là thú con, Ngân Thụ Trưởng lão đã có dáng vẻ như này rồi.”

Nó nói Ngân Thụ Trưởng lão biết nó từng ăn linh thảo ngon, bảo nó không nói ra Giang Ngư, còn hỏi nó có bằng lòng cùng trông coi linh điền ăn ngon không.

“Ta đương nhiên bằng lòng!” Nó dùng sức hít hít cái mũi, giọng điệu cực kỳ vui sướng: “Không khí nơi này rất ngọt ngào. Cho dù không có linh thảo ăn, ta cũng rất thích nơi này.”

Nó dừng một chút, lại nhìn Giang Ngư, hai mắt như hồng bảo thạch sáng rực lên: “Cũng rất thích Ngư Ngư Trưởng lão!”

“Khụ.” Giang Ngư cực lực đè khóe miệng cong lên xuống: “Ta không phải Trưởng lão gì cả, ngươi gọi tên của ta là được.”

“Vậy.” Nàng giang hai tay về phía thỏ lớn: “Hoan nghênh ngươi.”

Lỗ tai Văn Thú vui sướng vẩy lên, cẩn thận vươn móng vuốt chạm vào Giang Ngư.

Nó nhìn thấy Tiểu Hắc cực kỳ im lặng ngồi xổm bên cạnh Giang Ngư thì nghiêng đầu, không biết từ nơi nào lại lấy ra một đám ánh trăng bị giọt nước bao lấy, ngồi xổm xuống, đưa cho Tiểu Hắc: “Tặng cho ngươi, mèo nhỏ.”

Tiểu Hắc sửng sốt, nhìn con thỏ ngốc vui sướng này, do dự rất lâu, cực kỳ miễn cưỡng nâng móng vuốt lên, nhận lấy ánh trăng.

Đứa nhóc này thoạt nhìn hiểu chuyện hơn hạc trắng cách vách nhiều. Hừ, Tiểu Hắc nó cũng không phải con thú keo kiệt không chứa được thêm thú.



Giang Ngư cười tủm tỉm nhìn tất cả. Nàng vốn cho rằng Tiểu Hắc sẽ khó chịu mấy ngày, không nghĩ tới Văn Thú đã tự giải quyết.

Quả nhiên, trên thế giới này không có ai có thể từ chối một con thú lông xù xù như thiên sứ phát sáng, hiểu lễ phép!

“Ta còn không biết ngươi tên là gì đó.” Nàng hơi ngượng ngùng: “Cũng không biết ngươi là tiểu cô nương hay là…?”

Giọng thỏ lớn trong trẻo dễ nghe như là thiếu niên, nàng thật sự không phân rõ.

Thỏ lớn không thèm để ý: “Ta tên Hàn Lộ, bởi vì ta sinh ra ở ngày Hàn Lộ. Ta cũng không biết ta là tiểu thiếu niên hay là tiểu cô nương.”

Nó nói cho Giang Ngư, Văn Thú bọn nó phải chờ tới thành niên có thể hóa hình mới có thể phân hoá ra giới tính.

Giang Ngư giật mình trợn tròn mắt, nhưng mà quay đầu nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Hắc không có chút bất ngờ nào, nàng chỉ có thể nuốt sự ngạc nhiên này vào trong lòng, thầm nói quả nhiên thế giới tu tiên việc lạ gì cũng có.

Nàng nhớ tới tập tính và công việc của Văn Thú, hỏi nó muốn sắp xếp cuộc sống thế nào.

Văn Thú nói: “Ngươi bằng lòng cho ta ở lại. Về sau buổi tối, ta sẽ phụ trách trông linh điền cho ngươi, tông môn sẽ phát tiền tiêu cho ta hàng tháng, không cần đi chạy linh giá nữa.”

Giang Ngư ngẩn người, muốn nói chỗ mình cũng không cần trông linh điền, ngày thường Linh Thảo Viên căn bản đều không có bóng người.

Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của thỏ lớn, cuối cùng nàng vẫn gật đầu: “Vậy được rồi. Về sau, buổi tối sẽ phải phiền Hàn Lộ rồi.”

Thỏ lớn rất vui vẻ: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Dù sao buổi tối ta cũng phải ở bên ngoài.”

Lúc này thời gian đã không còn sớm, Giang Ngư ngẫm nghĩ để lại sofa đám mây siêu lớn ở trong viện, lại thả linh thảo, điểm tâm, nước lên bàn nhỏ bên cạnh.

Nàng nói cho Văn Thú: “Trong viện cũng có thể phơi ánh trăng, buổi tối nếu ngươi mệt thì trở về nơi này nghỉ ngơi.”

Thỏ lớn đã sớm tò mò với cái sofa lông xù còn lớn hơn cả nó này, chẳng qua trước đó ngại hỏi. Giờ phút này thấy Giang Ngư để nó lại cho mình nghỉ ngơi, nó không nhịn được tung tăng nhảy nhót qua đó, nhẹ nhàng ngồi xuống.

“Thật mềm!” Nó kinh ngạc cảm thán.

Mà ở trong cái nhìn của Giang Ngư, chính là một gối ôm lông nhung cỡ siêu lớn nằm ở trên sofa lớn hơn gấp đôi, đáng yêu đều biến thành gấp đôi!

Hừ! Bé mèo đen nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của nàng, khinh thường quay đầu chui vào lâu đài nhỏ của mình.

*

Bởi vì nhớ thương thỏ lớn, ngày hôm sau Giang Ngư thức dậy sớm hơn bình thường.

Trời còn chưa sáng hẳn, nàng đẩy cửa sổ ra, liếc mắt một cái đã thấy được một đám ánh sáng cực nổi bật.

Thỏ lớn phát sáng đang ngồi ở trên sofa đám mây, trên bàn trước mặt nó bày thật nhiều hoa tươi.

Nhận thấy được ánh mắt Giang Ngư, nó nâng móng vuốt lên chào hỏi Giang Ngư: “Ngươi tỉnh rồi.”

Giang Ngư xuống lầu, đến gần, mới nhìn thấy nó đang làm cái gì. Trên bàn có thêm một vòng hoa đủ màu sắc cực kỳ xinh đẹp.

Lại xem đồ ăn, nước uống, điểm tâm nàng chuẩn bị tối qua vẫn còn nguyên, linh thảo cũng chỉ thiếu hai cây.

Giang Ngư nghi hoặc nói: “Mấy thứ này không hợp khẩu vị của ngươi à?”

Hàn Lộ ngượng ngùng: “Ngân Thụ Trưởng lão nói linh thảo của ngươi là đồ rất quý. Đã nhiều ngày, ta cũng nghe đệ tử tông môn nhắc đến mọi người đều tranh nhau cướp mà không được đó.”

Thỏ lớn tâm tư đơn thuần cảm thấy buổi tối mình không làm chuyện gì nên ngại không dám ăn nhiều linh thảo như vậy.

Trái tim Giang Ngư đều mềm xuống, bảo nó ăn thoải mái: “Ta có rất nhiều rất nhiều linh thảo đó, tối hôm qua hẳn ngươi đã thấy rồi chứ? Nếu đã đến chỗ chúng ta thì không cần gò bó quá đâu.”



Nàng chủ động lấy cái vòng hoa kia, đội lên đầu: “Đây là tết cho ta à? Thật xinh đẹp!”

Thỏ lớn thẹn thùng cúi đầu, lại rất nhanh ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đỏ thẫm sáng lấp lánh: “Đúng vậy, ta cũng tết một cái cho mèo con.”

Giang Ngư kinh ngạc cảm thán nhìn móng vuốt lông xù xù của nó, cực kỳ linh hoạt xuyên qua giữa cành và hoa, nhanh chóng tết ra một vòng hoa bản bỏ túi.

Tiểu Hắc có lẽ còn đang ngủ, thỏ lớn Hàn Lộ đặt vòng hoa ở bên cạnh, báo cáo chiến tích buổi tối của mình cho Giang Ngư: Nó đuổi đi mười một con chim nhỏ muốn đến ăn trộm linh thảo.

“Còn có cái này.” Nó lấy ra một cái bình nhỏ làm từ bạch ngọc, đưa cho Giang Ngư: “Đây là sương sớm buổi tối thu thập được. Ngân Thụ Trưởng lão rất thích thu thập sương sớm đọng trên các loại linh thảo linh tiêu, nói pha trà ủ rượu đều cực kỳ ngon.”

Lần đầu tiên Giang Ngư nhìn thấy con thỏ dịu dàng chăm chỉ như này, nhận bình nhỏ chứa đầy sương sớm: “Vất vả rồi.”

Hàn Lộ lắc đầu, lỗ tai lớn vung vẩy: “Không vất vả! Nhẹ nhàng hơn làm linh giá nhiều, hơn nữa thật ra làm linh giá cũng không mệt.”

Nó nói chuyện rồi bắt đầu ngáp.

Trời sắp sáng, thỏ lớn cũng muốn ngủ.

Giang Ngư thấy thế đưa nó lên phòng ngủ ở lầu hai nghỉ ngơi, tri kỷ kéo mành lên cản tất cả ánh sáng cho nó.

Lúc xuống lầu quay về lại trong viện, Tiểu Hắc đã tỉnh.

Giang Ngư cho nó xem cái vòng hoa tinh tế nhỏ xinh kia: “Hàn Lộ tết cho cho ngươi này.”

Nàng đội vòng hoa nhỏ lên đầu mèo con, phát hiện không đội được, dứt khoát tròng vào cổ Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc ghét bỏ meo vài tiếng, nhưng cuối cùng nó không gỡ vòng hoa xuống.

Giang Ngư lấy bình cắm hoa tươi còn lại vào, đặt ở trong thư phòng.

Lúc ăn cơm sáng, nàng bê bát như suy tư gì.

Không đợi nàng nghĩ ra cái gì, một bóng dáng tuyết trắng cao quý bay vào trong sân.

“Đan Lân!” Giang Ngư vui mừng: “Ngươi tới rồi.”

Từ ngày hạc trắng bị Cơ sư huynh mang đi, nàng đã vài ngày không gặp rồi.

Hạc trắng đáp xuống đất, biến thành tiểu cô nương xinh đẹp. Cô bé vươn ngón trỏ tay phải, đặt ở bên miệng ra hiệu cho Giang Ngư: “Suỵt.”

Cô bé nhỏ giọng nói: “Ta còn chưa chép xong. Trộm chạy tới, chờ lát nữa phải trở về.”

Thật ra trong lòng hạc trắng biết rõ sao Cơ Trường Linh có thể không biết cô bé chạy đến đây? Chẳng qua chàng mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.

Nhưng mà chủ nhân cố ý thả, cô bé cũng không thể quá kiêu ngạo, phải không?

Giang Ngư cũng rất phối hợp nhỏ giọng nói: “Đan Lân, mấy ngày không gặp, ta nhớ ngươi chết đi được!”

Tiểu cô nương bĩu môi: “Ngươi mới không nhớ ta, nhà ngươi lại nhiều thêm một con Văn Thú.”

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Giang Ngư, nàng nói: “Linh thú xa lạ đến chỗ ngươi, chúng ta đương nhiên sẽ nhìn.”

Con thỏ lớn kia đúng là xinh đẹp lại đơn thuần, cho dù Đan Lân hơi chua nhưng cũng không thể không thừa nhận. Chỗ này của Giang Ngư đúng là hơi quạnh quẽ, có thể thêm vài linh thú hoạt bát chơi với nàng là một chuyện tốt.

Giang Ngư cười xoa tóc cô bé: “Nơi này của ta dù có bao nhiêu người và linh thú đến, đều không có ai có thể dao động của địa vị Đan Lân ở trong lòng ta.”

Lần này hạc trắng không dễ dỗ như vậy, chỉ là khẽ hừ một tiếng: “Được rồi! Ta xem xong rồi, cần phải trở về.”



“Nhanh như vậy?” Giang Ngư nói: “Chúng ta đang ăn cơm sáng, ngươi có ăn cùng luôn không?”

Hạc trắng lắc đầu: “Không được.”

Giang Ngư chỉ đành cầm ít linh thảo đưa cô bé, nhìn cô bé lại biến thành hạc trắng, bay về phía tiểu viện nơi xa.

“Ôi, không nghĩ tới sư huynh nhìn ôn hòa như vậy, thế mà lại dạy con cái nghiêm khắc phết.” Giang Ngư cảm khái.

Tiểu Hắc ngồi xổm đối diện trợn trắng mắt: Ôn hòa?

Tuy rằng nó chưa từng nghe thấy cái tên Cơ Trường Linh kia, nhưng lần trước đối phương tới gần, lông cả người nó đều dựng đứng.

Người kia chắc chắn không đơn giản như vậy. Cũng chỉ có Giang Ngư ngu như vậy mới có thể cảm thấy người ta ôn hòa thôi.

Nghĩ vậy, bé mèo đen ăn uống ít đi hẳn, phát sầu vì cơm cha áo mẹ của mình.

Giang Ngư tiếp tục nghĩ chuyện vừa rồi.

Nàng hỏi Tiểu Hắc: “Ngươi nói xem sau này Hàn Lộ ở chỗ chúng ta, sinh hoạt và thói quen của nó khác chúng ta. Ta có nên làm riêng một phòng cho nó không nhỉ?”

Tiểu Hắc không hé răng.

Hừ, nó có thể chịu đựng thỏ lớn kia ở nơi này, đã rất khoan dung còn mơ tưởng để nó ra chủ ý gì cho người ta á.

Nhưng mà Giang Ngư cũng không định trưng cầu ý kiến của nó, đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng: “Ta xây cho nó một nhà gỗ nhỏ hình nấm thì thế nào nhỉ? Có nóc nhà tròn tròn màu sắc rực rỡ, cùng vách tường màu đỏ, còn phải có cổng vòm hình tròn và tường bằng hàng rào tre quấn đầy hoa tươi, tựa như miêu tả trong truyện cổ tích ấy…”

Bản thân thỏ lớn phát sáng đã rất cổ tích, rất thích hợp một tòa phòng ở như vậy!

Nàng còn đang lẩm nhẩm lầm bầm, Tiểu Hắc đã tức giận đến xoay người sang chỗ khác, đưa mông về phía nàng.

Giang Ngư nói làm là làm ngay, quyết định phải xây một phòng cho thành viên mới trong nhà, cùng ngày nàng lập tức đi xem mấy thứ đồ gỗ thích hợp. Loại phòng ở bình thường này, tự nàng và nhóm con rối trong nhà cũng có thể làm.

Lúc giữa trưa, trong miệng ưng xám ngậm một phong thơ, đi tới tiểu lâu của Giang Ngư.

Là một phong thơ rất hiếm thấy, từ nhân gian bên ngoài tông môn gửi đến.

Giang Ngư nhận lấy, mở ra.

Xem xong nội dung, nàng rơi vào trong trầm tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK