Mục lục
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độ kiếp?

Giang Ngư lại nhìn lên trời, ánh trăng đã bị mây đen nặng nề che lại, mây sét dày nặng quay cuồng kích động, ngẫu nhiên có thể thấy được tia sét màu tím ánh lên trong đó.

Không khí hít vào trong phổi trở nên loãng đến trầm trọng. Sắc mặt Giang Ngư trắng bệch, mãi đến khi vào trong viện của Cơ Trường Linh, mới dễ chịu hơn một chút.

Nàng nhìn quanh người, trừ Cơ Trường Linh ra, những người khác không biết đã đi đâu.

Nàng ôm mèo đen dường như bị dọa sợ, sau khi bình tĩnh câu đầu tiên lại là hỏi linh điền của mình thế nào.

Tiểu Hắc vốn nhìn thấy sấm sét, trốn vào tiểu lâu của Giang Ngư. Giang Ngư thu tiểu lâu vào túi trữ vật, Tiểu Hắc lập tức rơi ra, bị nàng ôm vào trong ngực.

Cơ Trường Linh không ngờ lúc này điều đầu tiên nàng nghĩ đến thế mà lại là linh thảo. Chàng nói cho nàng: “Tuế Văn Trưởng lão sẽ chọn một chỗ an toàn độ kiếp, linh thảo của muội sẽ không có việc gì.”

Cơ sư huynh ở trong lòng Giang Ngư là cực đáng tin cậy, nghe chàng nói như vậy, nàng yên tâm.

Nàng lại nghĩ tới những đệ tử khác của Linh Thảo Viên: “Sấm sét kia mới lộ một chút khí tức, ta đã chịu không nổi. Phần lớn đệ tử Linh Thảo Viên đều chỉ có tu vi Luyện Khí, ta lo...”

Cơ Trường Linh rất có kiên nhẫn, tiếp tục trấn an nàng: “Các Trưởng lão đã đi bày ra kết giới bảo vệ trước. Tông môn rất nhanh sẽ phái người đi dàn xếp cho bọn họ.”

Thế Giang Ngư mới biết vì sao các cao thủ đều không thấy.

Nàng nhìn về phía Cơ sư huynh: “Sư huynh không cần đi à?”

Cơ Trường Linh nói: “Ta phụ trách bảo vệ muội.”

Giang Ngư khẽ hít vào một hơi, thầm nói nếu không phải Cơ sư huynh có một khuôn mặt đoạn tình tuyệt dục thì nói ra loại lời này, quá dễ để người ta nghĩ miên man.

Giang Ngư chưa bao giờ thấy cảnh này đúng là hơi hoảng. Lúc này, bên cạnh có người để nói chuyện, thật sự sẽ làm nàng an tâm không ít.

Nàng quay đầu nhìn một vòng, cuối cùng phát hiện không đúng: “Đan Lân đâu?”

Cơ Trường Linh ý bảo nàng không cần lo lắng: “Con bé có chút việc, không ở nơi này.”

Sắc trời tối đen, ngày thường lúc này, Giang Ngư đã chuẩn bị ngủ.

Nhưng bây giờ nàng còn chưa buồn ngủ, đứng ở trong viện hơi căng thẳng nhìn về phía Tuế Văn Trưởng lão rời đi.

“Cơ sư huynh, độ kiếp sẽ có nguy hiểm à?”



“Ừ.”

“Vậy.” Giang Ngư nhỏ giọng hỏi: “Tuế Văn Trưởng lão sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Cơ Trường Linh im lặng một lát, mới nói: “Ta không biết.”

Chàng hiển nhiên không biết nói dối, cũng không biết khuấy động bầu không khí.

Một lát sau, giọng Giang Ngư lại nhỏ hơn một chút: “Nhỡ đâu, ta nói là nhỡ đâu, độ kiếp thất bại thì sẽ thế nào?”

Giọng Cơ Trường Linh bình tĩnh như nước vang lên bên tai nàng: “Tốt một chút, thân thể hủy diệt, chuyển thế tu lại từ đầu. Xấu một chút, thân chết hồn tiêu.”

Sau khi Giang Ngư nghe xong, lập tức chắp tay trước ngực, lẩm bẩm tự nói.

“Muội đang làm gì đấy?”

Giang Ngư nói: “Cầu nguyện các vị thần tiên, hy vọng Tuế Văn Trưởng lão bình an độ kiếp.”

Cơ Trường Linh im lặng một lát rồi nghi hoặc hỏi: “Có tác dụng à?”

Giang Ngư nói: “Có tác dụng hay không thì ta không biết, nhưng làm như vậy, lòng ta sẽ an ổn hơn một chút. Dù sao ta cũng không giúp được gì.”

Trong tiểu viện rất nhanh lại yên tĩnh.

Cơ Trường Linh lẳng lặng đứng trong chốc lát, đột nhiên hỏi Giang Ngư: “Giang sư muội, ngày thường lúc này, muội đang làm gì?”

Giang Ngư không khỏi liếc chàng một cái, thuận miệng đáp: “Đang ngủ đi?”

Cơ Trường Linh đã quen với thói quen kỳ lạ của nàng, biết lắng nghe: “Vậy hiện tại muội buồn ngủ chưa?”

Giang Ngư lắc đầu: “Không ngủ được.”

Cơ Trường Linh lại yên lặng đứng bên nàng trong chốc lát.

“Giang sư muội, muội muốn chơi cờ không?”

Giang Ngư:?

Nàng mờ mịt nhìn đối phương, thấy vẻ mặt dò hỏi của chàng, lắc đầu: “Không, không được, ta không quá thích cái này.”

Sau khi Cơ Trường Linh nghe được câu trả lời thì gật gật đầu, nói: “Ta chuẩn bị đi chơi cờ. Sân này không có chỗ nguy hiểm, sư muội cứ tự nhiên.”

Nói xong, vạt áo chàng tung bay, không để ý đến Giang Ngư nữa, tự mình tìm một góc sân, ngồi xuống.

Bàn đá và bàn cờ hiện ra trước người chàng, đối diện cũng mơ hồ xuất hiện một ảo ảnh “Cơ Trường Linh”, ngồi đối diện người thật, một người cầm cờ đen, một người cầm cờ trắng.

Giang Ngư quái lạ nhìn chàng một lúc lâu sau đó không khỏi hơi muốn cười.

Bên người thiếu một người, mình mình đứng trơ ra đó dường như cũng có chút nhàm chán. Hơn nữa, xem dáng vẻ bình tĩnh như không này của Cơ Trường Linh, cảm giác căng thẳng trong lòng nàng cũng nhạt đi không ít.

Giang Ngư lấy một cái trường kỷ từ túi trữ vật ra, ngồi lên. Lại móc ra một quyển thoại bản, một đĩa thịt khô mấy ngày hôm trước mới phơi, một đĩa trái cây sấy, còn có con rối số 8 thu vào chung với tòa nhà.

Cuối cùng, giơ tay dùng linh lực nặn mấy cái đèn ánh trăng bụ bẫm, treo ở đỉnh đầu, sáng lấp lánh, nhờ vào ánh sáng này xem thoại bản.

Con rối số 8 yên tĩnh đứng cạnh bên, Giang Ngư chỉ cần gọi một tiếng là nó có thể kịp thời đút đồ ăn vặt vào trong miệng Giang Ngư.

Thật sự an nhàn.

Bên ngoài dần dần vang lên tiếng sấm kéo dài không dứt, tiếng sấm nặng nề, ngăn cách với tòa tiểu viện này như khoảng cách giữa trời với đất. Bên cạnh Giang Ngư sáng trưng, thế nên nàng cũng dần không còn hoảng sợ nữa.



Trong tay nàng cầm thoại bản, tên gọi là “Tiên đan kỳ duyên”, nghe nói là tác phẩm của vị sư huynh nào đó ở Vạn Tượng Phong. Nội dung là một phàm nhân tên là Vương Tiểu Trụ, lúc lên núi đốn củi, có duyên cứu một tu sĩ gặp nạn, tu sĩ đưa tặng hắn một lọ tiên đan.

Tin Vương Tiểu Trụ có được tiên đan truyền ra ngoài, người xung quanh hắn đều biết. Rất nhanh, hàng xóm ngày thường trở mặt với hắn, thân thích chướng mắt hắn nghèo khổ, phú hộ ức hiếp hắn, trong một đêm đều trở nên lương thiện, đã xảy ra rất nhiều chuyện không biết nên khóc hay nên cười.

Giang Ngư đọc mà cười thành tiếng.

Chất lượng giấc ngủ của nàng cực tốt, đọc một lúc cũng không biết mình ngủ từ lúc nào.

Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng.

Chỉ là bên ngoài vẫn âm u.

Giang Ngư từ trên trường kỷ đứng dậy, dùng thanh khiết thuật cho mình lại thu trường kỷ vào túi trữ vật.

Nàng nhìn quanh một vòng, không thấy Cơ Trường Linh, Tiểu Hắc đang nằm cuộn lại ngủ trong một chậu hoa, có lẽ là chạy đi trong lúc nàng ngủ.

Một bóng dáng màu trắng từ bên ngoài bay vào.

Giang Ngư tập trung nhìn kỹ, vui mừng nói: “Đan Lân!”

Hạc trắng nhẹ nhàng dừng ở bên cạnh nàng, Giang Ngư sờ sờ bộ lông dài của cô bé: “Ngươi đi đâu đấy? Tối hôm qua không ngoan ngoãn ở nhà, không sợ nguy hiểm à?”

Hạc trắng nói bằng giọng trong trẻo: “Không sợ, trên đời này không nhiều thứ có thể làm ta bị thương.”

Giang Ngư mỉm cười, coi đây là lời trẻ trâu của con nít. . Xi𝐧‎ hãy‎ đọc‎ 𝘵r𝗎yệ𝐧‎ 𝘵ại‎ ﹙‎ 𝑻rùm𝑻r𝗎yệ‎ 𝐧.VN‎ ﹚

Nàng hỏi: “Sao không thấy Cơ sư huynh đâu?”

Vừa dứt lời, Cơ Trường Linh đã đi đến.

Chàng đưa cho Giang Ngư một thứ, là túi trữ vật.

Giang Ngư nhận lấy, phát hiện bên trong là mấy con cá đã làm xong, một đống linh quả không biết tên, còn có mấy đĩa thịt đã được xử lý.

Giang Ngư khó hiểu: “Cơ sư huynh?”

“Để ăn.” Cơ Trường Linh nói: “Không phải mỗi ngày muội đều phải ăn à?”

Giang Ngư lập tức vô cùng cảm động: “Huynh cố ý làm vì ta à?”

“Ừ.” Cơ Trường Linh gật đầu: “Ta đã đồng ý với Tuế Văn tiền bối sẽ chăm sóc muội.”

Chăm sóc, tất nhiên là bao gồm không thể bị đói, đây là lý giải của Cơ Trường Linh.

Có nguyên liệu nấu ăn trong tay, đối với một đồ tham ăn mà nói, chuyện gì cũng không quan trọng bằng ăn cơm.

Nàng dọn phòng bếp nhỏ của mình ra, buổi sáng cũng không muốn làm đồ phức tạp, Giang Ngư định nấu cháo.

Linh gạo vo sạch cho vào nồi, thêm nước, ninh trong lửa lớn, rất nhanh mùi thơm ngát đã truyền ra.

Cá đã làm xong để sẵn chuẩn bị cho vào, cá cắt thành lát hơi mỏng đặt ở bên cạnh dự phòng.

Lại lấy ra một nắm Bích Nhu Thảo, trần sơ, thêm chút dầu mè, ớt cay, cho dấm vào trộn lên, đồ ăn kèm tươi mát ngon miệng đã hoàn thành.

Bé mèo đen đã tỉnh lúc linh gạo truyền ra mùi thơm, nó giãy giụa tại chỗ lúc lâu. Cuối cùng không ngăn được mùi thơm ngày càng nồng, chậm rãi từ trong một góc, dịch tới bên Giang Ngư.

Hạc trắng đã sớm không còn rụt rè ở phương diện ăn uống này, đi theo sát Giang Ngư, nhìn nàng mở nắp nồi lên, đổ lát cá vào trong cháo nóng sôi sùng sục.



Hơi quấy lên, trong nồi lập tức dâng lên một mùi hương thơm nồng.

Giang Ngư múc một bát cháo cho ‘con gái lớn’ trắng trẻo mềm mại trước, lại múc một bát cho ‘con trai nhỏ’ đen sì. Sau đó nàng đứng ở tại chỗ, thỏa mãn thưởng thức dáng vẻ hai cục cưng ăn uống.

Xem đủ rồi, nàng mới nhìn về phía Cơ Trường Linh, nhiệt tình tiếp đón: “Cơ sư huynh, cùng nhau ăn bữa sáng chứ?”

Thưởng thức đồ ngon đối với Giang Ngư mà nói là một chuyện vô cùng sung sướng. Sau khi nàng được Cơ Trường Linh cho phép, còn ở trong sân hái được hai cành hoa tươi hãy còn mang sương sớm, cắm ở bình hoa, đặt trên bàn.

Cơ Trường Linh cảm thấy khó hiểu với loại hành vi này.

Giang Ngư húp một ngụm cháo cá nóng hầm hập thơm ngào ngạt, hạnh phúc giãn mặt mày: “Sư huynh không cảm thấy thêm hai cành hoa tươi vào sẽ làm người ta càng muốn ăn hơn à?”

Cơ Trường Linh do dự một lát, thành thật trả lời: “Hoa tươi thì không, nhưng cháo có chứa linh khí của muội thì có.”

“Khen cháo của ta chính là khen ta.” Giang Ngư cười tủm tỉm nhận lời khích lệ.

Cơm nước xong, dùng thanh khiết thuật dọn sạch sẽ, Giang Ngư bắt đầu hứng thú bừng bừng nghiên cứu hoa cỏ trong viện.

Rõ ràng đêm qua nàng còn vô cùng lo lắng, thậm chí ngủ không yên, tuy rằng sau đó vẫn ngủ mất.

Nhưng mới qua một đêm, bên ngoài còn sấm sét, thậm chí uy thế càng mạnh hơn hôm qua, sắc mặt nàng cũng đã tự nhiên, với hôm qua như hai người khác nhau.

Cơ Trường Linh từng gặp rất nhiều rất nhiều người, Giang Ngư ở trong đó cũng không coi là cá tính khác biệt.

Nhưng trên người nàng lại có rất nhiều chỗ, làm chàng không rõ.

Chàng thấy khó hiểu bèn hỏi thẳng.

“Huynh hỏi ta vì sao nhanh vậy đã không còn sợ á?” Giang Ngư nhìn thoáng qua đỉnh đầu, thành thật trả lời: “Thật ra ta vẫn sợ.”

“Nhưng mà sợ cũng vô dụng.”

Nàng rất lưu manh bày tỏ: “Ta có sợ thế này, lôi kiếp này cũng sẽ không nhỏ đi, áp lực của Tuế Văn tiền bối cũng sẽ không ít đi.”

“Về phần nơi này, không phải sư huynh nói có kết giới ở đây, lôi kiếp không đánh vào nổi, không uy hiếp được đến ta à?”

Nếu thật xui xẻo bị sét đánh vào, Giang Ngư nghĩ ta cũng đâu có cách nào, sợ hãi không thể làm ta không bị sét đánh được.

Suốt một buổi tối đã đủ làm một con cá mặn thích ứng với hoàn cảnh hiểm ác bên ngoài, lại lần nữa tìm góc độ thoải mái dễ chịu nằm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK