Bà nghi hoặc ngẩng đầu lên, hỏi: “Mẹ lớn tuổi, trí nhớ không tốt. Dao Dao, lần trước còn về là khi nào ấy nhỉ?”
Nước mắt của Lưu Dao Dao sắp rơi xuống, cô cố nén nói: “Đã lâu rồi ạ. Mẹ, con nhớ mẹ lắm, nhớ đến gầy người.”
Bà lão thích nghe lời này. Bà Lưu cười đến mặt đầy nếp nhăn, nói: “Mẹ hầm canh cho ăn. Tí nữa ăn nhiều vào nhé, ăn xong hãy về.”
“Vâng.”
Bà Lưu đi về phía phòng bếp. Bà bỗng nhiên dừng lại, nghi ngờ nói: “Mẹ mua thức ăn rồi mà. Thức ăn của mẹ đâu nhỉ?”
Thấy sắc mặt bà hoảng hốt, Lưu Dao Dao vội vàng nói: “Ở tủ lạnh, thức ăn ở tủ lạnh!”
Bà Lưu đến tủ lạnh lấy thức ăn. Lưu Dao Dao tham lam nhìn bà, đi qua muốn giúp lại bị bà Lưu đẩy ra: “Con đừng vào đây cản trở mẹ chứ không giúp được cái gì. Con đi ra ngoài ngồi với Tiểu Ngư đi. Vừa rồi mẹ ở bên ngoài lạc đường, cảm ơn người ta đưa mẹ về nhà.”
Lưu Dao Dao lại không nỡ. Trong đầu cô ấy hỗn loạn, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết tình huống trước mắt không bình thường. Cô ấy muốn nhìn mẹ mình nhiều thêm một lúc.
Giang Ngư không đành lòng, lại vẫn giữ cô ấy lại: “Cô nghe mẹ nói đi. Đây là tâm nguyện lớn nhất của bác ấy.”
Lưu Dao Dao vừa nghe, lập tức không kìm được nước mắt. Cô ấy che mặt, nước mắt lặng lẽ từ khe hở ngón tay chảy xuống.
Giang Ngư ngồi xuống bên cạnh cô ấy, đưa cho cô một tờ giấy, khẽ nói: “Cô đừng khóc. Cô là người bà ấy vướng bận nhất, nước mắt người sống quá nặng sẽ làm bác ấy không nỡ đi.”
Lưu Dao Dao khẽ run lên, hít một hơi thật sâu. Cô nhanh chóng lau khô nước mắt, nhìn về phía Giang Ngư: “Cô biết? Ngư...”
“Tôi họ Giang, Giang Ngư.”
Cách một cánh cửa, Lưu Dao Dao có thể nghe được tiếng xả nước rửa rau trong phòng bếp. Đây là tiếng động mà cô đã nghe từ nhỏ, dù không nhìn, cô cũng có thể đoán được mẹ đang dùng tư thế nào, đang làm bước nào.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Giang Ngư, đè nhỏ giọng vừa nhanh vừa vội nói: “Giang đại sư, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Mẹ tôi…”
Cô dừng một chút, nói ra lời đau thấu tâm can: “Mẹ tôi đã đi rồi, tôi tận mắt nhìn thấy.”
Giang Ngư khẽ nói: “Không biết cô có biết phong tục cổ truyền không. Hôm nay là đầu thất (*) của mẹ cô.”
(*) Trong phong tục tang lễ của người xưa, “đầu thất” là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế. Mọi người đều tin rằng vào ngày “đầu thất”, linh hồn người chết sẽ trở về nhà. Người nhà cần chuẩn bị một mâm cơm, sau đó trốn đi trước khi linh hồn người thân trở về (có thể trốn trong chăn, hoặc đi ngủ).
Lưu Dao Dao giật mình. Thời đại này, đã sớm không còn ai tin mấy thứ này. Cô hoảng hốt nói: “Tôi cho rằng đấy chỉ là lời đồn mà thôi.”
Giang Ngư thầm nghĩ trước đó có lẽ thật sự chỉ lời đồn, nhưng hiện tại thì chưa chắc.
Cô sinh ra tò mò mãnh liệt với văn hóa của thế giới này. Lúc vừa đến, cô cho rằng thế giới này quả thực không có linh khí nên không tồn tại bất kỳ lực lượng huyền bí nào.
Mãi cho đến mấy ngày hôm trước nhận thấy điều khác lạ trong tiểu khu, cô lên mạng tìm đọc các loại sách lạ, mới phát hiện không chỉ riêng quốc gia này của Giang Ngư đã có một hệ thống thần thoại cực kỳ hoàn chỉnh. Ngoài điều này ra, các quốc gia khác cũng có truyền thừa thần thoại của riêng mình.
Tam giới lục đạo (*), chư thiên thần phật, yêu ma quỷ quái. Tỉ mỉ đến rất khó không làm người ta nghi ngờ, đây là thế giới chân thật đã từng tồn tại.
(*) Tam giới gồm: Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới.
Lục đạo là 6 nẻo đường dẫn tới 6 cõi luân chuyển trong siêu hình.
Các cõi đó gồm: Cõi tiên, coi tu hành, cõi dục giới, cõi vong giới, cõi ngạ quỷ, cõi súc sinh.
Sau khi Giang Ngư gặp bà Lưu, cô càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Chẳng qua không biết đã xảy ra cái gì, mới có thể cắt đứt linh khí của thế giới này, chư thần biến mất.
Lưu Dao Dao bỗng nhiên túm lấy tay cô, sức lực rất lớn: “Giang đại sư, nếu cô biết nhiều như vậy, còn có thể đưa mẹ tôi về nhà. Vậy cô chắc chắn có cách… Cô có thể… cô có thể giữ mẹ tôi lại không?”
Giang Ngư hỏi: “Cô không sợ à?”
Con người đều sợ hãi ma quỷ.
Lưu Dao Dao không chút do dự: “Bà ấy là mẹ tôi. Sao tôi có thể sợ bà ấy?”
Giang Ngư không trả lời, mà hỏi: “Mấy ngày gần đây, cô có thấy trong khu chung cư này cực kỳ lạnh không?”
Lưu Dao Dao mờ mịt lắc đầu. Sự ra đi bất ngờ của mẹ làm cô ấy đau đớn muốn chết. Mấy ngày nay, cô tắt di động, không để ý đến tin tức gì, vẫn luôn nhốt mình ở nhà cũ, căn bản không rảnh chú ý đến những thay đổi ở bên ngoài.
Giang Ngư nói cho cô ấy: “Mấy ngày nay, độ ấm trong khu chung cư thấp hơn bên ngoài gần mười độ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, người trong khu vực này đều sẽ bị nhiễm âm khí, trở nên cực kỳ dễ sinh bệnh.”
Bốn chữ “bị nhiễm âm khí”, làm sắc mặt Lưu Dao Dao trắng bệch.
Cô ấy nuốt nước bọt, giãy giụa: “Nếu, tôi dẫn mẹ đến một nơi không người...”
Giang Ngư chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy.
Hốc mắt Lưu Dao Dao lại đỏ lên. Cô cố nén lại, véo mình một cái, run run hỏi: “Giang đại sư, mẹ tôi... bà ấy sẽ thế nào?”
Trong lòng Giang Ngư hơi chua xót. Trước kia Trưởng lão dạy kiếm nói đạo tâm của cô không đủ kiên định, dễ dàng bị những thứ bên ngoài ảnh hưởng, tu hành Kiếm đạo nhất định phải nỗ lực và trả giá hơn người khác gấp trăm ngàn lần.
Thay đổi một đời, cô vẫn sẽ bị những tình cảm này ảnh hưởng.
Cô nắm lấy tay Lưu Dao Dao, một luồng lực lượng ấm áp truyền sang, trấn an cảm xúc của cô ấy.
“Trước khi mẹ cô mất, nhớ thương nhất cũng là cô. Hôm nay, bác ấy trở về hầm xong một nồi canh cho cô, chấp niệm tiêu tan, tất nhiên sẽ rời đi.”
“Rời đi, là đi đâu?”
Giang Ngư chần chờ lắc đầu: “Tôi không xác định. Có thể là tiêu tan, nhưng nếu dựa theo thần thoại thì cũng có thể là luân hồi chuyển thế.”
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại tình huống này, hơn nữa, Giang Ngư cho rằng việc bà Lưu xuất hiện rõ ràng có liên quan đến sự tăng lên của linh khí đất trời
Chẳng qua lúc linh khí đất trời cạn kiệt, người chết như đèn tắt, căn bản không tồn tại thứ gọi là linh hồn này. Chỗ luân hồi trong truyền thuyết, thật sự tồn tại ư?
Cô rơi vào trầm tư, Lưu Dao Dao cũng ngẩn người.
Lúc bà Lưu đi ra, thấy hai người đứng ở trong phòng khách, oán trách: “Dao Dao, sao con không mời Tiểu Ngư ngồi xuống, cũng không rót cho khách chén nước.”
Lưu Dao Dao giật mình tỉnh lại. Bà Lưu đã thành thạo rót hai chén trà cho cô, lại cầm một ít trái cây đi rửa sạch.
Chóp mũi truyền đến mùi canh xương thơm lừng, Lưu Dao Dao bỗng nhiên ngơ ngẩn nói: “Mẹ tôi trên đường đi mua thức ăn về, bởi vì trời mưa đường trơn, không cẩn thận ngã một cái, mới đi.”
Cô ấy nhỏ giọng nói: “Trước đó một ngày, tôi gọi điện thoại nói hôm sau sẽ về nhà. Bà ấy vội đi chợ mua xương tươi ngon nhất.”
Giang Ngư ôn hòa nói: “Mẹ cô rất yêu cô.”
“Đúng vậy.” Lưu Dao Dao nhớ tới gì đó, lộ ra nụ cười: “Một vài người vẫn cảm thấy từ nhỏ tôi không có cha, chắc chắn cuộc sống không tốt. Nhưng bọn họ đều sai rồi, tình yêu mà mẹ cho tôi còn nhiều hơn có đầy đủ cả hai.”
Cô đứng dậy, nói: “Giang đại sư, xin lỗi không tiếp được. Tôi muốn đi trò chuyện với mẹ tôi.”
Dường như cô ấy đã nghĩ thông suốt.
“Đi thôi! Đi thôi!”
Giang Ngư ngồi ở sofa, hai mẹ con ở trong phòng bếp vừa nấu nướng vừa nói chuyện phiếm.
Trong lúc đó, Lưu Dao Dao vẫn bổ trái cây với bà Lưu rồi cùng mang ra mời Giang Ngư.
Qua hơn một giờ, hai mẹ con bưng đồ ăn đã làm xong lên bàn.
Nói là chỉ hầm bát canh nhưng bà Lưu làm đầy một bàn đồ ăn.
Bà Lưu nhiệt tình mời: “Tiểu Ngư cùng ăn cơm nhé.”
Trên mặt Lưu Dao Dao cũng mang theo ý cười: “Mẹ tôi hầm canh xương là ngon nhất đấy.”
Giang Ngư không từ chối. Bà Lưu múc đều canh cho hai người, lại không hề múc cho mình. Theo lý mà nói điều này là không đúng, nhưng hai người đều như không nhìn thấy, cúi đầu chuyên tâm thưởng thức.
Giang Ngư lấy muỗng múc một miếng, canh hầm cực ngon, thơm nồng tươi mới, thời tiết như vậy, uống một ngụm, cả người đều ấm lên từ trong ra ngoài.
Cô chậm rãi uống. Lưu Dao Dao lại khác. Cô ấy như mấy ngày chưa ăn cơm, ăn đến nín thở, không ngừng gắp đồ ăn nhét vào trong miệng.
Bà Lưu cưng chiều nhìn con gái. Trong giây phút này, bà như căn bản không nhìn thấy Giang Ngư, cũng đã quên hành động của con gái là thất lễ trước mặt khách, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Ăn từ từ! Ăn từ từ! Dao Dao, mẹ làm nhiều mà.”
Lưu Dao Dao không biết do đồ ăn hay do nước mắt, giọng hơi khàn. Khó chịu! Cô khó chịu đến muốn khóc, nhưng cô không khóc mà chỉ yên lặng ăn xong bữa cơm cuối cùng mẹ làm cho mình.
Bà Lưu mỉm cười nhìn cô. Nhìn mãi, nụ cười cũng dần biến mất, biến thành vẻ buồn bã muốn khóc mà không khóc.
Bà nặng nề than một tiếng: “Ôi…”
Trong lòng Lưu Dao Dao có linh cảm, tay run lên, chiếc đũa rơi trên bàn, phát ra tiếng trong trẻo.
Cô ngẩng đầu nhìn mẹ, lệ rơi đầy mặt.
Lần này bà Lưu không đứng dậy ôm con gái, chỉ ngồi ở ghế trên, lưu luyến nhìn cô ấy thật lâu.
Bà ấy nghĩ ra rồi.
“Khó trách bác không tìm đường về nhà, hóa ra là âm dương cách trở.” Bà ấy hơi đau lòng, nhìn về phía Giang Ngư: “Tiểu Ngư, thật sự cảm ơn cháu.”
Giang Ngư ôn hòa nói: “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Bác không cần nói tiếng cảm ơn này.”
Bà Lưu cười xin lỗi với cô, ý tứ là: Thời gian của bác không nhiều lắm, không thể tiếp chuyện cháu, mong cháu thứ lỗi.
Bà ấy chăm chú nhìn con gái, dịu dàng nói: “Xem con gầy như vậy, mấy ngày nay mẹ rời đi, chắc chắn con không ăn uống tử tế.”
Lưu Dao Dao không nói gì, chỉ nhìn bà chằm chằm.
“Mẹ tốt lắm. Không bị đau đớn gì, giống như ngủ một giấc ấy, không nhớ rõ chuyện khi đó nữa.”
Bà Lưu lải nhải dặn dò:
“Sau này mẹ không thể ở bên cạnh, không ai quan tâm đến con nữa. Ngày thường con phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, giữ gìn sức khỏe.”
“Nếu gặp được người thích hợp thì xem xét cho kỹ. Có người biết nóng biết lạnh ở bên cạnh con, mẹ cũng yên tâm một chút.”
“Con biết tài khoản tiết kiệm nhà mình rồi đấy, mật mã đều là sinh nhật con.”
“...”
Cuối cùng, bà nói với con gái: “Còn có thể về nhìn con một lần, làm một bữa cơm cho con là phúc mà người khác không có. Mẹ đã rất thỏa mãn, Dao Dao, con cũng đừng quá đau lòng.”
“Không cần tiễn mẹ.”
Bà đứng lên, đi đến cạnh cửa, liếc nhìn con gái một lần cuối cùng.
Giang Ngư đi theo sau bà, ngăn cản Lưu Dao Dao đứng dậy đuổi theo.
“Quay về đi.” Cô nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Đừng làm mẹ cô không đi được.”
Cô đưa bà Lưu đi đến dưới lầu, tận mắt nhìn thấy thân thể bà lão dần dần mơ hồ. Chờ khi xuống hẳn dưới lầu rồi, thân thể của bà ấy đã chỉ còn lại một bóng dáng mờ ảo.
Bà Lưu dùng hết một chút sức lực cuối cùng, khẽ khom người với Giang Ngư.
Gió đêm thổi, nước mưa lạnh lẽo đập lên trên người cô, bóng dáng đã nhạt nhòa kia cũng tan đi.
Giang Ngư dùng linh lực dò xét, quả nhiên chấp niệm của bà ấy đã tiêu tan, “linh thể” cũng biến mất không thấy.
Cô yên lặng đứng trong chốc lát rồi xoay người lên lầu.
Cửa nhà Lưu Dao Dao không đóng, cô ấy dựa vào ven tường, nhìn thấy Giang Ngư thì nhìn ra phía sau theo bản năng.
Giang Ngư biết cô ấy đang tìm cái gì, nhỏ giọng nói: “Bác ấy đi rồi.”
Lưu Dao Dao lập tức mất đi tất cả sức lực, mềm người ngã xuống mặt đất.
Vào lúc này, người khác an ủi cũng vô dụng. Giang Ngư chỉ có thể nói với cô ấy: “Lúc mẹ cô rời đi, bà ấy rất bình tĩnh. Bà ấy đã hết tiếc nuối rồi, mới đi.”
Cô đưa Lưu Dao Dao vào trong nhà, đóng cửa lại thay cô ấy, để lại cho cô ấy không gian riêng.
Về đến nhà, giữa mày Giang Ngư hiện lên vẻ lo lắng.
Bà Lưu chỉ là người thường, lúc sống còn chấp niệm, sau khi chết mới biến thành linh thể, cũng hiện hình trước mặt người khác.
Đôi tình nhân ban ngay kia đã không cẩn thận thấy được bà ấy.
Nếu hôm nay Giang Ngư không tiễn bà ấy đi, để mặc chấp niệm càng ngày càng sâu, sợ là qua một thời gian nữa, người của cả chung cư đều có thể nhìn thấy bà ấy.
Linh khí đất trời tăng lên, hồn phách người chết là linh thể, e là càng dễ chịu ảnh hưởng hơn người sống.
Bà Lưu... e rằng không phải ngẫu nhiên.
Nhưng khí tức của âm linh và người sống tương khắc, tồn tại ở cùng một không gian, dương khí của người sống tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng. Ngắn thì bệnh tật ốm yếu, lâu dài thì đến cả mệnh thể đều yếu đi. Nhiều bệnh nhiều tai nạn, không có kết cục tốt. Đây cũng là nguyên nhân Giang Ngư không thể đồng ý lời cầu xin của Lưu Dao Dao.
Càng không cần phải nói... Nếu thực sự có hồn phách người chết hiện hình, sẽ tạo thành khủng hoảng lớn đến nhường nào.
Không được! Không thể không làm gì được.
Giang Ngư suy tư một lúc lâu sau đó quyết định lên mạng tìm kiếm giúp đỡ.
Mười phút sau, cô rời mạng.
Câu trả lời của dân mạng đều phi thường nhất trí: Có khó khăn, tìm cảnh sát!
Vì thế đêm hôm đó, tất cả cảnh sát thành phố Tần đều mơ một giấc mơ giống nhau.