Hạc trắng sững sờ tại chỗ, kỳ quái nhìn nàng: “Ngươi bị sao thế? Ngươi không thích ta?”
Giọng nói của cô bé bỗng nhiên trở nên siêu hung dữ: “Có phải ngươi lại thích linh thú khác rồi không?”
Trong lòng cô bé nghĩ, hừ, nếu Giang Ngư dám không thích mình bởi vì linh thú khác thì cô bé sẽ… cô bé sẽ cạo sạch lông con linh thú kia, cho nó biến thành đồ xấu xí!
Giang Ngư có chút rối rắm, vội vàng phủ nhận: “Không có! Không có! Ta chỉ cần một chút thời gian, xây dựng tâm lý.”
Hạc trắng:?
Giang Ngư nói chuyện tuổi tác cho cô bé.
Hạc trắng nghe xong, chẳng hề để ý: “Nhân loại các ngươi đúng là thích nghĩ nhiều. Hơn nữa chúng ta... tuổi của linh thú không thể tính theo kiểu của con người được.”
Cô bé tự hỏi một lát, hỏi Giang Ngư: “Ngươi thích trẻ con à?”
Giang Ngư không biết tại sao cô bé đột nhiên hỏi như vậy, nàng gật đầu: “Thích.”
Trong lòng nàng đang buồn bực Đan Lân hỏi điều này là có ý gì thì thấy trên người hạc trắng trước mắt hiện lên một tầng linh quang màu trắng, bóng dáng hạc trắng dần dần biến mất trong quầng sáng, thay vào đó là một cô bé mắt ngọc mày ngài cao đến eo nàng.
Trên đầu đỉnh cô bé có hai búi tóc, dùng hai sợi dây đỏ thắt thành nơ bướm, đầu vừa động, nơ con bướm cũng lung lay theo.
Giang Ngư trợn tròn mắt: “Đan Lân?”
Cô bé nghiêng đầu, đôi mắt to màu vàng như chứa đầy ánh nắng kia cong cong: “Là ta. Ta như này có đẹp không?”
“Đẹp chết đi được!” Giang Ngư kinh ngạc cảm thán xoay hai vòng quanh cô bé: “Quá đáng yêu!”
Cô bé con duỗi tay về phía nàng: “Vậy sao ngươi không ôm ta?”
Loại yêu cầu này có thể từ chối à?
Giang Ngư một tay bế cô bé con lên, dán lên khuôn mặt mềm mại còn mang theo vẻ núng nính của trẻ con, trong lòng quyết định: Tuổi là cái qué gì, Đan Lân chính là con gái bảo bối trời định trong cuộc đời ta!
Hạc trắng được nàng ôm, ánh mắt như có như không đảo qua góc nào đó.
Mèo đen:...
Nó khinh thường trợn trắng mắt, hừ, vì lấy lòng con người mà bán đứng sắc đẹp. Đáng xấu hổ!
Thấy Giang Ngư móc ra một thứ như hiến vật quý: “Đan Lân, ta cố ý đặt làm cho ngươi. Ngươi xem có thích hay không?”
Đôi mắt cô bé lập tức dán chặt vào.
Cái này đúng là cái giá nghỉ chân mà lần trước Giang Ngư tìm Chung Tử Hưng đặt làm, trước đó nàng vẫn luôn chưa có cơ hội lấy ra.
Trên giá hình tròn màu bạc quấn quanh hoa văn và cành lá xanh tươi đẹp đẽ, điểm xuyết phía dưới bên trái là một cái lồng chim tinh tế nhỏ xinh, phần lớn có tác dụng dùng để trang trí.
Giang Ngư treo giá nghỉ chân lên nhánh cây đại thụ mà nàng thường nghỉ ngơi, tua rua phía dưới ở trong gió nhẹ nhàng đong đưa.
Không có bất kỳ bạn nhỏ nào có thể chống đỡ được loại đồ chơi tinh xảo xinh đẹp này.
Đan Lân gần như lập tức vứt bỏ hình người mới vừa hóa ra, một lần nữa hóa thành hạc trắng ưu nhã, nhẹ nhàng giương cánh đứng ở trên giá bạc.
Cô bé cúi đầu nhẹ nhàng chải vuốt lông chim trên người, hình ảnh mỹ lệ đến như một bức họa.
“Thật đẹp.” Giang Ngư vỗ tay: “Ta đã nói chắc chắn màu bạc hợp với ngươi mà!”
Hạc trắng hiển nhiên cực kỳ thích nhà mới tinh xảo này. Thậm chí cô bé còn chủ động thu nhỏ thân thể, bay đến lồng sắt nhỏ phía dưới thử một lượt.
“Meo meo meo!”
Ngay lúc một người một con hạc đều cực kỳ vừa lòng, một âm thanh vội vàng chen vào.
“Tiểu Hắc?” Giang Ngư nghi hoặc cúi đầu, nhìn bé mèo đen dưới chân mình.
Ánh mắt Tiểu Hắc khát vọng nhìn chằm chằm cái giá nghỉ chân xinh đẹp này, không ngừng kêu với Giang Ngư, thậm chí dùng móng vuốt bắt làn váy nàng.
Ý tứ biểu đạt tương đối rõ ràng: Nó cũng muốn.
Giang Ngư buồn cười: “Ngươi là một con mèo, muốn cái này làm gì? Ngươi không thích lâu đài nhỏ của mình à?”
Hạc trắng càng trực tiếp, cô bé nhảy xuống cây, hóa thành hình người dựa gần Giang Ngư, khoe với bé mèo đen: “Đây là đồ Tiểu Ngư tặng riêng cho ta, ngươi đừng có đòi.”
Tiểu Hắc rất muốn kiên cường một chút, quay đầu đi luôn, làm một con mèo lạnh lùng cao ngạo.
Nhưng mà cái giá nghỉ chân sáng lấp lánh, còn mang theo lồng sắt nhỏ xinh đẹp, thật là mê người chết đi được.
Nó ngẩng đầu lên, tiếp tục kêu meo meo một lúc với Giang Ngư.
Giang Ngư rất buồn bực, quay đầu nhìn giá nghỉ chân, không nghe nói mèo thích chơi cái này mà.
Trên váy truyền đến cảm giác lôi kéo, nàng cúi đầu, thấy Tiểu Hắc dùng móng vuốt kéo làn váy nàng, đột nhiên nhảy tọt vào trong ngực nàng.
Thế mà lại chủ động nhào vào trong ngực!
Tiểu Hắc nằm trong ngực nàng kêu lên vừa khẽ vừa mềm, hoàn toàn không có dáng vẻ cao ngạo của ngày thường.
Thái độ của Giang Ngư nháy mắt mềm xuống: “Nếu ngươi thích, ta đi tìm Chung sư huynh đặt thêm cái nữa...”
“Hứ.” Đan Lân đứng ở bên cạnh nàng, liếc bé mèo đen, cười trào phúng: “Chỉ bằng cái thân đen thui kia của nó, đứng ở trên giá ánh bạc lấp lánh, cũng chỉ sẽ giống cục than đá.”
“Meow!”
Giang Ngư thậm chí chưa kịp phản ứng, Tiểu Hắc trong ngực đã thẳng tắp nhào về phía cô bé.
Cô bé không đề phòng. Tuy phản ứng cực nhanh nhưng vẫn là bị móng vuốt sắc bén của mèo cào rách áo.
“Ngươi tìm chết!” Đan Lân tức giận, váy áo của cô bé là lông chim xinh đẹp biến ảo.
Con mèo xấu xí này dám cào lông chim của cô bé!
Ánh sáng trắng trên người cô bé chợt lóe, một lần nữa hóa thành hạc trắng xinh đẹp, duỗi cổ, hung tợn mổ về phía mèo đen.
“Ôi chao…” Giang Ngư trợn mắt há hốc mồm nhìn mèo đen và hạc trắng đánh lộn, không nghĩ ra nổi sao lại biến thành thế này.
Nàng vụng về dùng linh lực hóa thành lá chắn muốn ngăn cách hai đứa. Hạc trắng mở ra hai cánh, lông cánh như kiếm sắc, dễ như trở bàn tay xuyên qua linh lực của nàng.
“Tiểu Ngư, ngươi đừng động!” Giọng bé gái trong trẻo mang theo sát khí: “Hôm nay ta không đánh nó một trận không được.”
Trong lòng Giang Ngư cảm thấy, trong giọng nói này ít nhiều gì cũng mang theo chút ân oán cũ.
Nàng nhìn linh lực của mình vỡ vụn, nhìn hạc trắng lại đang kiên trì dùng thủ đoạn vật lý đánh lộn với bé mèo đen, sau khi im lặng một lát, quyết định ở bên cạnh nhìn.
Ừm, một người mẹ đủ tư cách là không thể thiên vị bất kỳ đứa con nào.
Hơn nữa, hai đứa này, một đứa dùng mồm mép trào phúng, một đứa động thủ trước khiêu khích, không oan đứa nào cả.
Mèo và chim đánh nhau, kết thúc bằng việc Cơ sư huynh đến.
Cơ Trường Linh nhận thấy được hạc trắng có sát khí, chàng lo bên Giang Ngư xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới, nhìn thấy một con tiểu linh thú đen thui đang đánh nhau với hạc trắng.
Giang Ngư đứng bên cạnh, nhìn thấy chàng đến, trên mặt lộ ra vẻ chột dạ.
Hóa Thần Chân Quân bình tĩnh thong dong xưa nay im lặng một lát, mới mở miệng: “Đan Lân.”
Hạc trắng cứng đờ, bé mèo đen nhân cơ hội này, hung hăng dùng móng vuốt cào rơi một cọng lông vũ của cô bé.
Hạc trắng dùng móng vuốt hất bé mèo đen ngã lăn vài cái, rồi vội chải vuốt lông chim của mình, biến thành cô bé ngọc tuyết đáng yêu.
“Chủ nhân.” Cô bé ngoan ngoãn giấu mu bàn tay ra sau, ngọt ngào cười với Cơ Trường Linh.
Giang Ngư thấy cô bé không có việc gì, quay đầu liếc Tiểu Hắc một cái, thấy bé mèo đen tinh thần phấn chấn cúi người quỳ rạp trên mặt đất, nhìn chằm chằm bên kia, xem tư thế kia là lúc nào cũng có thể nhảy lên cho đối phương một cào.
Được, đứa này cũng không có việc gì.
“Sao lại thế này?”
Giang Ngư khụ một tiếng: “Bọn nhỏ đùa giỡn.”
Nàng kể lại đại khái chuyện vừa xảy ra, rất thành thật tỏ vẻ: “Là Tiểu Hắc nhà ta động tay trước.”
Cơ Trường Linh đi đến trước mặt Tiểu Hắc, vươn hai ngón tay, nắm sau cổ nó.
Vào lúc Cơ Trường Linh đến đây, Tiểu Hắc nhận thấy được nguy hiểm, theo bản năng muốn né tránh. Nhưng rõ ràng động tác của người nam nhân này không nhanh, thế mà nó không thể nào tránh được tay chàng.
Cơ Trường Linh giơ vật nhỏ lên nhìn rồi buông ra, nghiêm túc nói với Giang Ngư: “Giang sư muội, muội cai quản mèo nhà muội, đừng dễ dàng khiêu khích đối thủ mạnh hơn mình.”
“Phàm là vừa rồi Đan Lân ra sức một chút thì nó không thể sống đến lúc ta chạy đến.”
Tiểu Hắc nhe răng, khe khẽ rít gào với chàng dường như rất không cam lòng.
Giang Ngư cũng có điều hiểu biết về vị sư huynh tính tình nghiêm túc này, thấy sắc mặt chàng không có vẻ trào phúng răn dạy, mà thật lòng đề nghị nàng.
Về phần thực lực của Đan Lân, mới vừa rồi cô bé dễ như trở bàn tay cắt nát lá chắn linh lực, Giang Ngư đã cảm nhận được.
Nàng đi qua, học dáng vẻ vừa rồi của Cơ Trường Linh, xách sau cổ Tiểu Hắc lên, hỏi nó: “Ngươi nghe thấy chưa? Đan Lân tỷ tỷ nhường ngươi đấy.”
Tiểu Hắc rầm rì trong cổ họng, cũng không ai hiểu nó nói gì.
Cơ Trường Linh thật sự chỉ tới xem, thấy bên này không có việc gì, chàng nói với Giang Ngư một tiếng rồi quay về.
Đan Lân nói cho Giang Ngư, thời gian này, hình như chàng đang điều hương.
“Cơ sư huynh còn biết điều hương?” Giang Ngư rất là bội phục: “Nghe thật phong nhã.”
Sắc mặt Đan Lân phức tạp, người trước kia biết Cơ Trường Linh đều rất khó liên hệ chàng với hai chữ phong nhã được.
Cô bé nói: “Đều là yêu thích nuôi dưỡng qua trăm năm này, dùng để mài giũa tâm tính.”
Lời này nghe vào rất có ẩn tình, nhưng Giang Ngư không thích nhất là tìm hiểu bí mật của người khác nên chuyển đề tài: “Ngươi đánh nhau với người ta, Cơ sư huynh sẽ không ở bên ngoài thì ngại, ngầm trở về nói ngươi chứ?”
Cô bé lắc đầu, nơ con bướm màu đỏ trên đầu cũng đong đưa theo: “Ta không cố ý bắt nạt người ta, cũng không đánh thua. Chủ nhân sẽ không quản.”
Bây giờ Giang Ngư mới yên tâm.
Nàng thật sự không nhịn được duỗi tay sờ búi tóc nhỏ tinh xảo trên đầu cô bé. Khi hạc trắng đưa ánh mắt nghi hoặc sang thì nàng thu tay: “Đan Lân, vừa rồi cảm ơn ngươi. Ta biết ngươi chỉ đùa với Tiểu Hắc, căn bản không nghiêm túc đánh.”
Tóc con gái mềm mượt, sờ thật sướng.
Hạc trắng hừ một tiếng: “Nếu ta nghiêm túc, nó không chết thì cũng tàn phế, ngươi sẽ đau lòng.”
Đôi mắt màu vàng đặc biệt kia nhìn Giang Ngư chăm chú, cô bé nghiêm túc nói: “Ta thích Tiểu Ngư, sẽ không làm ngươi khổ sở.”
Giang Ngư hít hà một hơi.
“Ta phải nghĩ cách.” Nàng lẩm bẩm.
Đan Lân nghi hoặc nhìn nàng: “Cái gì?”
Giang Ngư nghiêm túc: “Ta đang suy xét xem khả năng xin ngươi từ chỗ Cơ sư huynh lại đây làm con gái của ta có thực thi được không.”
Cô bé rất thích Giang Ngư nhưng nghe được lời này, lại lắc đầu: “Ta sẽ thường xuyên tới tìm ngươi chơi, nhưng chủ nhân chỉ có một.”
“Bản thể của ta rất hung dữ, ngươi không áp được ta.”
Giang Ngư khó hiểu: “Bản thể gì?”
Cô bé lại không hé răng, rõ ràng không muốn nói thêm nữa.
Giang Ngư thầm nói Tu Chân Giới này thật là cứ như mỗi người đều có bí mật.
Thấy Tiểu Hắc còn đứng ở bên cạnh tức giận, Giang Ngư có lòng làm hòa, vỗ tay nói: “Trưa nay chúng ta nướng thịt nhé, thế nào?”
Hạc trắng tất nhiên đồng ý, thấy Tiểu Hắc vẫn buồn bã ỉu xìu, Giang Ngư lại nói: “Lại thêm hai con cá nướng.”
Lỗ tai Tiểu Hắc lập tức dựng thẳng lên.
Giang Ngư tiếp tục tung mồi: “Lần trước, ta phát hiện có mấy linh thảo thêm muối vào, nướng ăn cũng rất ngon.”
Nói vừa dứt lời, nàng đã đối mặt với hai cặp mắt sáng long lanh.
Nàng nén cười: “Nhưng nhiều đồ vật như vậy, một mình ta làm không xuể, các ngươi đều phải giúp ta.”
Một mèo một hạc ghét bỏ nhìn nhau rồi quay đầu đi chỗ khác, chung quy vẫn không nói gì nữa.
Kế hoạch thành công. Giang Ngư thầm “yeah” một cái.
Quả nhiên, không có vấn đề gì mà một bữa ăn ngon không thể giải quyết.