Trân Châu dẫn nàng đi thay quần áo, chất liệu mới tinh giống các đại nha hoàn được sủng ái bên cạnh các phu nhân.
Lúc Tiểu Ngư bị đưa tới trước mặt mọi người, Đỗ phu nhân đang dẫn nữ nhi nói chuyện với một đám các thái thái nhà giàu. Nhìn thấy nàng, Đỗ phu nhân ngẩn ra, trên mặt hiện lên chút bất ngờ.
“Ai mang nó tới?”
“Mẫu thân, là con.” Tiểu cô nương mặc hoa phục rúc vào cạnh bà ta ôm cánh tay bà ta, đôi mắt nhìn Tiểu Ngư: “Dẫu sao Tiểu Ngư được mẹ coi là con gái mà nuôi bảy năm. Sinh nhật con cũng là sinh nhật nàng. Con bảo Trân Châu tỷ tỷ đưa nàng lại đây góp vui.”
Tiểu Ngư cảm nhận được ánh mắt khách khứa ở đây đều dừng ở trên người mình, có tò mò cũng có ác ý.
Không ít các thái thái trước kia từng gặp nàng, hiện tại cẩn thận nhìn lại, thấy tuy rằng đứa nhỏ này không có hoa phục châu báu trang điểm, chỉ một thân ăn mặc mộc mạc như tiểu nha đầu nhưng xinh xắn đứng đó, ánh mắt trong sáng giống một cây trúc xanh sức sống bừng bừng.
Lập tức có phu nhân cười nói: “Chung quy cũng là trong phủ phong thuỷ tốt, con gái nhà bình thường nuôi mấy năm ở chỗ này, cũng nuôi ra một thân khí phái không tầm thường.”
Có các tiểu thư tuổi tác xấp xỉ Tiểu Ngư, không biết Giang gia đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu việc nhìn cách ăn mặc, nhưng còn nhận ra tiểu tỷ muội trước kia của mình, từ bên cạnh các mẫu thân vui vẻ chạy tới, gọi nàng Tiểu Ngư.
Giang Tử Nghi dựa vào bên cạnh mẫu thân, trừng lớn mắt nhìn tất cả.
Nàng ta ghét Tiểu Ngư, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nữ hài tử này thì đáy lòng đã ghét nàng. Trong đầu nàng ta như có người đang nói chuyện với nàng ta.
‘Bắt nạt nàng, chèn ép nàng, cướp đi tất cả của nàng.’
Nàng ta cố ý giấu mẫu thân gọi Tiểu Ngư lại đây. Nàng ta muốn cho người tu hú chiếm tổ này nhìn thấy Giang Tử Nghi mới là tiểu thư chân chính, tất cả quần áo xinh đẹp, trang sức, mẫu thân yêu thương, tất cả đều là của nàng ta!
Nàng ta muốn cho Tiểu Ngư mất mặt trước mặt nhiều khách khứa như vậy.
Nhưng mà vì sao nàng không khổ sở chút nào?
Vì sao những người này không cười nhạo nàng?
Rõ ràng nàng ta mới là vai chính. Nàng ta ăn mặc xinh đẹp như vậy ngồi cùng mẫu thân, vì sao những người đó đều đi xem tiện dân này chứ?
Trong đầu nàng ta đau đớn, nước mắt nháy mắt rơi xuống.
“Mẹ.” Nàng ta kéo ống tay áo Đỗ phu nhân, cực kỳ đáng thương: “Có phải con không đủ thông minh, cũng không xinh đẹp không? Rõ ràng là sinh nhật con, nhưng mà… nhưng mà các nàng đều chỉ biết Tiểu Ngư.”
Trái tim Đỗ phu nhân đều sắp tan nát.
Từ sau khi nữ nhi trở về, chỉ cần vừa thấy Tiểu Ngư là bà ta sẽ sinh ra vô cùng chán ghét, nhìn một cái đều cảm thấy khó chịu. Nếu không phải nữ nhi tự chủ trương, bà ta căn bản không muốn nhìn thấy nàng vào ngày vui vẻ này.
“Tử Nghi ngoan, không khóc.” Ánh mắt Đỗ phu nhân liếc về phía Tiểu Ngư như một mũi tên độc: “Con ngây thơ lương thiện, là đứa bé tốt. Không giống một số người, trời sinh chỉ biết giả bộ ra dáng vẻ mê hoặc người khác để được ưa thích, cũng không biết học được thủ đoạn hạ lưu thối nát từ nơi nào.”
Cả phòng yên lặng.
Đỗ phu nhân dường như không ý thức được mình nói gì, nhàn nhạt nói: “À, thiếu chút nữa đã quên, có thể là di truyền huyết mạch thấp kém của cha mẹ ruột nó đấy.”
Loại lời này có thể nói là hết sức ác độc với một đứa trẻ.
Không ít khách khứa âm thầm nhíu mày.
Tiểu Ngư cũng không rõ, vì sao Đỗ phu nhân có thể như đổi thành một người khác trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Nếu đổi thành một đứa trẻ khác, hiện tại có lẽ đều phải khóc. Tiểu Ngư nghĩ: Nhưng ta mới không phải trẻ con, ta thông minh như vậy, hơn nữa ta đã không coi bọn họ là người nhà như trước rồi.
Nếu vô duyên vô cớ bị mắng, cũng không cần dựa gần.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ phu nhân, rất nghiêm túc nói: “Phu nhân nói sai rồi! Ta không giả vờ giả vịt lấy lòng người khác, các tỷ tỷ trong phủ cũng không thích ta, các nàng thích chính là Tam tiểu thư.”
Nàng thậm chí có chứng cứ: “Sau khi ta không phải Tam tiểu thư, phu nhân không thích ta, tất cả mọi người trong phủ mặc kệ ta. Cho nên, ngài nói rất không có lý.”
Đỗ phu nhân không đoán được nàng sẽ cãi lại, nên ngơ ngẩn nhìn mặt Tiểu Ngư, cảm thấy tinh thần hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại bị đau đớn bén nhọn trong đầu cắt ngang, chỉ còn lại lòng tràn đầy chán ghét.
“Người đâu? Mau tới, dẫn thứ ngỗ nghịch bất hiếu bất kính với người lớn đi cho ta, đuổi ra khỏi Giang gia!” Đỗ phu nhân cao giọng nói.
Tiểu Ngư thở dài ở trong lòng, ưu sầu nghĩ mình còn chưa tích cóp đủ tiền, sức lực cũng chưa quá đủ, không biết sau khi đi ra ngoài có thể bị người khác bắt nạt không đây.
Có người còn hoảng hơn nàng.
Giang Tử Nghi nghe Đỗ phu nhân muốn đuổi Tiểu Ngư đi, sau lúc khuây khoả ngắn ngủi là khủng hoảng.
Nàng ta không biết cảm xúc khủng hoảng phát ra từ đâu, chỉ biết vận mệnh đã định không thể đuổi Tiểu Ngư đi, muốn giữ nàng lại trong tầm mắt mình.
Nếu không thấy Tiểu Ngư thì làm thế nào tiếp tục bắt nạt nàng chứ? Giang Tử Nghi lập tức tìm được nguyên nhân. Đúng, đuổi nàng đi quá hời cho nàng, phải giữ nàng lại để chậm rãi tra tấn.
Nàng ta tỉnh táo lại, thấy mấy nha hoàn bà tử đang muốn lôi kéo Tiểu Ngư đi, lập tức lớn tiếng ngăn cản: “Dừng tay!”
Thấy Đỗ phu nhân khó hiểu, nàng ta tìm cớ: “Có lẽ Tiểu Ngư chỉ không có cách nào tiếp thu sự chênh lệch thân phận mới có thể nói năng lỗ mãng với mẹ. Mẹ, nể hôm nay là sinh nhật của con gái, mẹ tha thứ cho nàng đi.”
Nàng ta nhìn Tiểu Ngư, cực kỳ săn sóc: “Đôi vợ chồng nuôi ta đã sớm qua đời. Nếu ngươi bị đuổi ra ngoài, một mình ở bên ngoài sống không nổi. Ngươi ngoan một chút, đi theo ta, ta sẽ tốt với ngươi.”
Đỗ phu nhân lập tức cảm thấy con gái ruột của mình quả nhiên mạnh hơn bên ngoài. Tuy rằng các khách khứa khác cảm thấy giật mình vì dáng vẻ khác biệt hôm nay Đỗ phu nhân biểu hiện ra, nhưng nghe đến đây lại cảm thấy Tam tiểu thư mới này của Giang gia là người lương thiện rộng rãi.
Trừ Tiểu Ngư.
Giống như Giang Tử Nghi vừa thấy Tiểu Ngư đã ghét, Tiểu Ngư cũng cảm nhận được ác ý của đối phương.
Tiểu thư thật này, từ khi nhìn thấy nàng đã âm trầm, Tiểu Ngư không tin nàng ta tốt với mình.
Dù cho nàng không rõ mục đích thật sự của Giang Tử Nghi, nhưng vẫn rất rõ ràng: Không theo nàng ta là được.
Nàng lập tức từ chối: “Ta không phải người Giang gia, vốn cũng không nên tiếp tục ở lại nơi này.”
Nói xong muốn đi.
Tiểu tỷ muội quen biết lúc trước, nghe nói nàng phải rời khỏi Giang gia, tỏ vẻ nhà ta rất lớn, nếu không ngươi tới nhà ta ở đi.
Đỗ phu nhân thật sự đau đầu, thế nên không có ý ngăn cản.
Giang Tử Nghi nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, trực giác nói cho nàng ta không thể để Tiểu Ngư đi như vậy, lại lần nữa lên tiếng: “Không được đi!”
Đỗ phu nhân che trán lại, nhíu mày: “Tử Nghi, nó là điềm xấu, lại hiển nhiên ghi hận nhà chúng ta. Người như vậy, đuổi đi là tốt nhất.”
Giang Tử Nghi nóng nảy: “Không được! Không được để nàng đi!”
...
Nơi nào đó trong hư không xa xôi, bốn phía nổi lên một cơn gió, sương đen kích động ở phía trên màn trời màu xám, bên trong mây mù truyền đến tiếng nói chuyện nặng nề:
“Lão tam, đồ ngu nhà ngươi! Chút xíu chuyện như vậy cũng làm không xong à?”
Trong đó một đám mây đen như là bị mây đen khác hành hung, lăn thành một cục bay ra thật xa.
Nó tủi thân tự mình lăn về, tầng mây truyền ra giọng nói ồm ồm: “Bên trong Kính Hoa Thủy Nguyệt này là hình tượng thần hồn thu nhỏ của các nàng. Ta cũng không biết Cơ Tử Nghi này lại ngu như vậy. Ta sắp xếp cho nàng ta nhiều tiện lợi thế mà đều làm không xong.”
Nhưng nó lại không thể trống rỗng biến người thành thông minh được.
“Không được, không thể tiếp tục như vậy.”
Mây đen kích động, một bàn tay to vô hình làm chấn động vòng xoay vận mệnh.
Làm xong tất cả, màu sắc mây đen đều phai nhạt đi nhiều, giọng mây đen tên lão tam uể oải: “Chỉ có thể quấy nhiễu lần này.”
Mây đen khác nghi ngờ: “Như vậy thật sự được chứ?”
Lão tam đầy tin tưởng: “Đây chính là ta tổng kết ra kết tinh trí tuệ từ thư tịch tốt nhất trong thế giới này, nhất định không thành vấn đề!”
“Tạm thời tin tưởng ngươi một lần.”
Cũng có mây đen bất mãn: “Sớm đã nói, trực tiếp sắp xếp người chơi chết nàng.”
“Thế giới này nhiều tu sĩ bảo vệ nàng như vậy, người của chúng ta không tiện ra tay. Hơn nữa, nhỡ đâu kích thích thứ đồ kia, đến lúc đó, chúng ta đều xong đời.”
“...”
Tiểu Ngư mười lăm tuổi.
Nàng là một tiểu nha hoàn làm việc vặt trong viện của Tam tiểu thư Giang gia, cả nhà đều biết nàng đã từng được coi như tiểu thư nuôi trong phủ này bảy năm.
Lão gia phu nhân còn có các thiếu gia đều không thích cô nhóc làm muội muội ruột của mình chịu khổ bảy năm, nhưng Tam tiểu thư quá lương thiện, lo lắng nàng không có thân nhân ở bên ngoài không sống nổi nên giữ nàng lại trong phủ.
Thật ra Tiểu Ngư cảm thấy rất kỳ lạ.
Nàng rất rõ ràng chủ nhân trong phủ không thích mình, nàng cũng không thích bọn họ.
Nàng hẳn nên rời khỏi Giang gia, cũng không biết vì sao mỗi lần nảy ra suy nghĩ này thì sẽ bị các loại chuyện lung tung cắt ngang, cứ như vậy kéo dài đến bây giờ.
“Tiểu Ngư, ngươi sắp đi cho Đại Hôi ăn à?” Nha hoàn Thanh Thảo ở một phòng với nàng thấy trong tay nàng áo giấu túi đồ đi ra ngoài, thuận miệng hỏi.
Tiểu Ngư ừ một tiếng. Đại Hôi là bé mèo hoang mà nàng nhặt năm bảy tuổi, hiện tại là con mèo hoang. Đại Hôi rất thông minh, nhiều năm như vậy trước nay chưa từng bị người phát hiện.
Về phần Thanh Thảo, có cái mũi thính bẩm sinh, thế nên ngửi thấy được ‘mùi mèo’ từ trên người nàng, Tiểu Ngư cũng không có cách nào.
Nhưng quan hệ giữa Thanh Thảo với nàng cũng khá tốt, quan trọng là thích lông xù xù, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra nuôi con vật này.
Nhiều năm như vậy Tiểu Ngư cũng tổng kết ra kinh nghiệm: Trong phủ, bọn nha hoàn của chủ tử chán ghét và nhằm vào mình là theo địa vị. Địa vị càng cao, càng thân cận với các chủ tử, ác ý với mình lại càng lớn.
Ngược lại là bọn nha đầu tạp dịch giống mình, ngày thường căn bản không thấy được mặt chủ tử, có vài người không quá thân cận với nàng. Qua ngần ấy năm cũng coi như có giao tình gật đầu chào.