Thật sự có.
Người bán hạt giống linh thảo là một đệ tử Dược Phong, có rất nhiều người đứng trước quầy hàng.
Giang Ngư nhìn trong chốc lát, mới đi qua hỏi: “Xin hỏi hạt giống linh thảo bán thế nào?”
“Mỗi túi 200 hạt. Linh thảo cấp ba 50 linh châu một túi, cấp hai 10 linh châu một túi.”
Giang Ngư đi qua, phát hiện chủng loại hạt giống không ít.
Nàng không chọn ngay, mà hỏi: “Có loại tốt hơn một chút không?”
Đệ tử kia hiển nhiên đã quen nghe câu hỏi này, trên mặt không lộ ra chút khác thường nào, sảng khoái đáp: “Có, ngươi muốn loại như nào.”
Giang Ngư cũng rất sảng khoái: “Giá trị cao một chút.”
Đệ tử Dược Phong lấy ra một cái túi: “Linh thảo cấp bốn Ngưng Mạch Thảo. Linh thảo cấp bốn duy nhất trong mười hai vị dược liệu chủ yếu của Trúc Cơ Đan, giá trị không kém gì với linh thảo cấp năm bình thường.”
Ánh mắt Giang Ngư sáng ngời.
Không có tu sĩ nào lại không biết Trúc Cơ Đan.
Tu Tiên Giới tu hành bảy cảnh giới lớn, theo thứ tự là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Đạo, Độ Kiếp.
Trong đó, dẫn khí nhập thể cũng chính là tiến vào Luyện Khí Kỳ, xem như chạm đến bậc cửa tu tiên. Mà Trúc Cơ, mới là chân chính bước vào cửa lớn của tu tiên.
Cho dù là loại đất lành bồng lai linh khí đầy đủ như Thái Thanh Tiên Tông này, đệ tử Luyện Khí Kỳ có thể tự Trúc Cơ thành công, cũng chẳng qua là trăm dặm mới tìm được một.
Trúc Cơ Đan, chính là đan dược có thể tăng xác suất thành công khi tu sĩ Trúc Cơ.
Trúc Cơ Đan là đan dược cấp bốn, một viên Trúc Cơ Đan trung đẳng, ở Thái Thanh Tiên Tông, giá trị có thể đạt hơn trăm linh tinh. Một linh tinh giá trị một ngàn linh châu, nói cách khác, một viên Trúc Cơ Đan bình thường, có thể có giá trị mười vạn linh châu.
Giang Ngư không biết đây chỉ là giá cả trong Thái Thanh Tiên Tông. Thái Thanh Tiên Tông không thiếu tài liệu, không thiếu Luyện Dược sư, không thiếu tu sĩ cấp cao, Trúc Cơ Đan có vẻ không phải xa xôi không thể với tới như vậy.
Nếu ở tông môn nhỏ bên ngoài hoặc là trên chợ đen, một viên Trúc Cơ Đan, giá trị còn có thể lên gấp mấy lần thậm chí còn càng cao hơn.
Nhưng mà mười vạn linh châu, đã làm Giang Ngư của hiện tại cảm thấy xa xôi không thể với tới.
Giang Ngư cực kỳ động lòng, dò hỏi: “Cái này bán thế nào?”
Đệ tử kia cười cười: “Vẫn là một túi 200 hạt, một vạn linh châu.”
Giang Ngư bị dọa nhảy dựng: “Đắt như vậy?”
“Đây chính là Ngưng Mạch Thảo, một gốc cây thành phẩm đã có giá hơn một ngàn linh châu. Ta đã bán rất rẻ rồi.”
Giang Ngư thở dài: “Thôi, quá đắt, mua không nổi.”
Một vạn linh châu thì nàng vẫn có, nhưng không biết có thể trồng sống được không.
Đệ tử kia cũng không bất ngờ với việc nàng bị giá cả dọa lui.
Có thể đến chợ mua hạt giống linh thảo, hơn nửa đều không phải là đệ tử Dược Phong.
Mua vài linh thảo cấp thấp trồng chơi chơi còn chưa tính, dù sao giá rẻ lại dễ trồng. Ngưng Mạch Thảo này vừa đắt vừa khó hầu hạ, ngay cả đệ tử Dược Phong bọn họ cũng không dám bảo đảm nhất định có thể trồng tốt, những người khác càng thêm không cần phải nói.
Cuối cùng Giang Ngư mua bốn túi hạt giống cấp ba, đệ tử Dược Phong kia còn tặng nàng một túi hạt giống cấp một.
Lúc trở lại Linh Thảo Viên, đã sắp hoàng hôn.
Chuyện thứ nhất Giang Ngư làm là đi xem linh điền bảo bối của mình, lại bất ngờ phát hiện một vị khách không mời mà đến.
Đó là một con hạc trắng dáng người cực kỳ tao nhã mỹ lệ, nó đang bồi hồi đi qua đi lại ở ngoài kết giới linh điền của nàng.
Giang Ngư cứ cảm thấy mình nhìn ra được khát vọng từ trong ánh mắt của hạc.
Khát vọng?
Nàng nhìn linh điền của mình, kinh ngạc vui mừng phát hiện, lá của Long Huyết Thảo đã sắp hoàn thành chuyển hóa từ màu xanh lục đến màu đỏ. Chờ đến khi phiến lá hoàn toàn biến thành màu đỏ, cũng chính là lúc nó thành thục.
Lại xem các linh điền khác, Đan Chu Thảo đã kết ra từng trái cây nho nhỏ màu đỏ đậm, Hồi Xuân Thảo cũng bắt đầu kết ra nụ hoa nhỏ màu xanh lục.
Tốc độ sinh trưởng của Trường Thanh Chi và Bích Nhu Thảo cấp hai hơi chậm một chút, nhưng cũng đã cao ngang đầu gối.
Hạc trắng kia nhìn thấy có người sống lại đây, cũng không sợ hãi rời đi, nhưng cũng không tới gần, nghiêng đầu đánh giá Giang Ngư một lát.
Mãi đến khi nhìn thấy Giang Ngư đi vào kết giới, một đôi tay ở không trung nặn ra một con hạc trắng.
Ảo ảnh hạc trắng ở không trung kia tao nhã mà vươn người, mở cánh ra, linh vũ theo hai cánh nó rơi xuống, bao trùm ở phía trên linh điền.
Nhóm linh thảo vốn sinh trưởng cực tốt lại có thêm nhiều tinh thần bằng mắt thường có thể thấy được, như là cắn linh đan diệu dược vậy.
Hạc trắng ngạc nhiên nhìn cảnh này, yên tĩnh chờ đến khi Giang Ngư làm linh vũ xong.
Chờ đến khi hạc trắng trên không trung biến mất, nó mới rụt rè tao nhã cất bước, đứng ở ngoài kết giới, kêu một tiếng với Giang Ngư.
Giang Ngư vẫn luôn nhìn nó, quay đầu từ kết giới đi ra, cười tủm tỉm nhìn nó: “Xin chào, hạc nhỏ xinh đẹp. Ngươi từ đâu tới đây?”
Quanh người hạc trắng này rõ ràng có thể thấy được thanh khí bắn ra bốn phía, rất hiển nhiên không phải hạc bình thường, cũng không biết có phải linh thú Linh Thảo Viên hay không.
Nó quả nhiên nghe hiểu Giang Ngư nói, kêu hai tiếng về phía tây, tỏ vẻ mình từ bên kia tới.
Giang Ngư cực vui mừng nhìn nó, hạc trắng này thật sự cực kỳ xinh đẹp, nàng rất muốn đưa tay ra sờ.
Đáng tiếc hình như hạc trắng này hơi khó tính. Nàng mới tới gần một bước, biểu hiện ý đồ ra ngoài, hạc trắng đã thong thả ung dung lui ra sau một bước.
Thái độ từ chối khá rõ ràng.
Giang Ngư tiếc nuối thở dài, ngẫm nghĩ từ túi trữ vật lấy ra hai miếng quả khô, thử đưa cho nó.
Hạc trắng thấy nàng lấy đồ ra, mắt sáng rực lên, xích vào một bước ngửi, không có linh khí, lại rụt đầu về.
Giang Ngư thề vừa rồi nàng tuyệt đối nhìn thấy vẻ ghét bỏ từ trong mắt một con hạc.
“Được rồi, các ngươi đều cao quý, không phải linh quả thì không ăn.” Nàng lẩm bẩm một câu, cũng không chê, chuyển tay nhét trái cây thơm ngào ngạt vào trong miệng miệng.
Hạt giống vừa đến tay còn nóng hổi, Giang Ngư cũng không làm lỡ thời gian, gọi số 1 đến số 8 ra, đi theo bọn họ cùng cày xới mấy mảnh linh điền bên cạnh một lượt, vừa rót linh lực vào trong ngũ sắc trận kỳ, phạm vi kết giới năm màu nhất thời mở rộng gấp đôi.
Hạc trắng vẫn luôn lẳng lặng nhìn động tác của nàng, Giang Ngư ngẫu nhiên quay đầu lại xem một cái, chỉ cảm thấy hạc trắng đứng ở dưới ánh trời chiều, tư thái đẹp như một bức họa.
Chờ đến khi nàng gieo giống xong mấy túi linh thảo cấp ba, lại quay đầu nhìn chỗ hạc trắng vốn đứng đã trống rỗng, không biết nó đã rời đi khi nào.
Vừa xới đất lại vừa gieo giống, còn làm thêm gấp đôi linh vũ, Giang Ngư đi vào thế giới này lâu như vậy, lần đầu tiên đổ mồ hôi.
Nhưng nàng nhìn diện tích linh điền mở rộng gấp đôi của mình, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Hoa cỏ bình thường trồng ở trong sân, Giang Ngư cũng làm một trận linh vũ. Rất hiển nhiên linh lực đối với loại hoa cỏ bình thường này có hiệu quả thật lớn, mới qua một ngày, trong tiểu viện của nàng đã nở hoa khắp nơi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Ngư bị người ta đánh thức.
Nói đúng ra, nàng bị một con hạc trắng đánh thức.
Nàng ngáp một cái, đẩy cửa sổ ra, thấy hạc trắng hôm qua mới gặp đứng ở trong viện.
Trong miệng hạc trắng ngậm một thứ, nhìn thấy nàng, nó cúi đầu đặt đồ ở một bên, ngửa đầu kêu một tiếng với nàng.
Lúc Giang Ngư xuống lầu, hạc trắng nhìn chằm chằm hoa cỏ của nàng, thỉnh thoảng ngửi một cái, nhìn dáng vẻ dường như rất muốn thò miệng mổ một cái.
Nghe được tiếng bước chân, hạc trắng quay đầu lại, dùng đầu chỉ chỉ đồ trên mặt đất.
Đó là một nhánh cây bị cắt ra to như ngón cái, phía trên tô điểm một mảng xanh lá.
Giang Ngư nhìn một lúc lâu, không nhận ra đó là thứ gì, nhưng linh khí ở trên nồng đậm đến gần như ngưng tụ thành thực chất thì không thể xem nhẹ.
Nàng hơi khiếp sợ nghĩ: Chẳng lẽ thật ra mình không phải cầm kịch bản pháo hôi, mà là kịch bản pháo hôi vùng lên? Một cảnh này, cực kỳ giống dáng vẻ trời giáng bàn tay vàng.
Nàng thật cẩn thận hỏi: “Cái này cho ta à?”
Hạc trắng gật gật đầu.
Giang Ngư khom lưng nhặt nhánh cây không biết tên kia lên, vừa cầm vào trong tay đã cảm thấy một luồng linh khí mát lạnh theo đầu ngón tay tiến vào thân thể, linh đài thư thái.
Không cần phải nói, thứ tốt!
Hạc trắng thấy nàng nhận lấy, như rất vừa lòng, bắt đầu cất bước đi về phía trước. Nó đi hai bước rồi còn dừng lại quay đầu, ý bảo Giang Ngư đuổi theo.
Giang Ngư lấy ra một cái hộp ngọc bỏ nhánh cây vào, đi theo nó, định xem hạc trắng muốn làm gì.
Ở trên đường nàng còn không nhịn được ảo tưởng, dựa theo quy trình bình thường, có phải nó muốn dẫn nàng đi một động phủ bí ẩn nào đó. Trong động phủ cất giấu tất cả truyền thừa của một vị Nguyên Anh Chân Nhân…
Ảo tưởng còn chưa nghĩ hết.
Bởi vì điểm đích của hạc trắng quá gần, vài bước là có thể đi đến.
Hạc trắng dừng ở trước linh điền.
Nó rất hiểu chuyện, chỉ đứng ở bên ngoài kết giới, không chớp mắt nhìn linh thảo sắp thành thục ở bên trong.
Giang Ngư trong nháy mắt đã hiểu ý nó: “… Ngươi muốn dùng đồ cho ta kia, để đổi lấy linh thảo ở chỗ này á?”
Hạc trắng vui vẻ gật đầu.
Giang Ngư lập tức hơi chột dạ: “Chỗ này của ta đều là một ít linh thảo không đáng giá tiền. Tuy ta không biết thứ ngươi cho ta là gì, nhưng ta đoán giá trị có thể hơn mấy thứ này rất nhiều.”
Hạc trắng rung đùi đắc ý kêu hai tiếng.
“Ngươi nói là ngươi không ngại á?”
Giang Ngư ngẫm nghĩ, từ nhẫn trữ vật lấy ra một ít linh thảo, đây là nguyên thân lưu lại, được bảo tồn rất tốt.
Nàng đưa cho hạc trắng hai cây.
Ai ngờ hạc trắng không thèm nhìn một cái, thậm chí còn có dáng vẻ hơi tức giận, kêu to hai tiếng về phía linh điền.
Nó không cần cái này, nó muốn những cái bên trong kia cơ.
“Ngươi muốn ăn đồ ta trồng á?”
Giang Ngư không ngốc, hạc trắng phản ứng như vậy, đã nói rõ linh thảo mà nàng trồng có chút không giống bình thường.
Nàng suy tư một lát, vui vẻ: Chẳng lẽ ta thật sự là thiên tài làm ruộng? Trồng ra đồ không giống người thường?
Hạc trắng nghiêng đầu nhìn nàng. Một lát sau, thấy nàng còn đang cười ngây ngô thì nó đi qua dùng đầu đẩy đẩy nàng.
Giang Ngư hoàn hồn, thấy hạc trắng uyển chuyển nhẹ nhàng dạo qua một vòng tại chỗ, mở cánh ra, dáng vẻ như muốn dừng lại bay vọt lên múa.
Nàng tập trung thưởng thức, lại thấy hạc trắng dừng động tác, nhìn mình.
Giang Ngư khó hiểu.
Một người một hạc đối diện.
Hạc trắng thấy thế, lại lặp lại động tác vừa rồi một lần, làm xong lại kêu một tiếng về phía linh điền.
Giang Ngư bừng tỉnh hiểu ra: Khó trách nàng cảm thấy động tác này hơi quen mắt.
Nàng giơ tay, linh khí hội tụ ở không trung, biến thành dáng vẻ một con hạc trắng. Ảo ảnh hạc trắng mở cánh ra, ở không trung vờn quanh hai vòng, nhanh nhẹn nhảy múa, linh vũ theo cánh nó từ từ rơi xuống.
Lại nhìn hạc trắng, quả nhiên nó xem rất tập trung, còn theo hạc trắng trên không trung cùng nhau nhảy múa.
Giang Ngư bị loại không khí sung sướng này lây lan, vô thức giang cánh tay ra, theo hạc trắng ở không trung và trên mặt đất, ở dưới ánh mặt trời nhanh nhẹn múa theo.
Lúc nữ đệ tử áo xanh đến đây thì nhìn thấy chính là cảnh này.