Nhưng Đan Lân đã không rảnh quan tâm ánh mắt mọi người, cô bé chạy đến trước mặt tiểu phượng hoàng như một cơn gió, nhìn chằm chằm đám lông đen cuộn tròn trong lòng hắn.
Nếu vừa rồi chỉ do dự thì nhìn gần cô bé đã có thể xác định, đây thật sự là Tiểu Hắc.
Mèo đen lại như không biết cô bé, đối với loại linh thú cấp một bình thường như nó mà nói, mọi người ở đây đều là mãnh thú có thể dễ dàng nghiền nát nó. Nó thật cẩn thận cuộn tròn lại.
Bởi vì toàn bộ tâm thần đều ở trên người bé mèo đen, Đan Lân không chú ý đến lúc hai chữ “Tiểu Hắc” này vừa nói ra, thân thể tiểu phượng hoàng chớp mắt cứng đờ.
“Tiểu Hắc cái gì!” Vừa thấy gương mặt này, trong lòng phượng hoàng lập tức tức giận. Hình ảnh ngày xưa bị hạc trắng này bắt nạt hiện lên ở trong đầu hắn, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười lạnh: “Cái tên thô tục như này, đúng là rất phù hợp với tính cách thô tục của ngươi.”
Đan Lân:?
Cô bé nhướng mày: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta thô tục?”
Cô bé trả lại một nụ cười lạnh y hệt, dùng một loại ánh mắt cực kỳ khinh thường đánh giá phượng hoàng từ đầu sợi tóc đến lòng bàn chân, cười nhạt một tiếng: “Cũng đúng, cả người đủ mọi màu sắc như ngươi ấy thì không thô tục. Các ngươi gọi là diễm tục.”
Những người khác: “...”
Ngoài dự đoán là tuy rằng tiểu phượng hoàng rất tức giận, lại không ra tay mà lựa chọn trả lời lại một cách mỉa mai: “Ta gọi là hoa mỹ rực rỡ, ai như ngươi, cả người trắng nhạt nhòa, nhạt nhẽo đến cay đôi mắt.”
“Ngươi!” Đan Lân càng nhìn càng cảm thấy dáng vẻ đáng ghét của người trước mắt này rất quen thuộc.
Nhưng cô bé biết trước mắt cũng không phải lúc đồng nghiệp đánh nhau. Cô bé tức giận trừng phượng hoàng một cái, quay đầu lại nhìn mèo đen run bần bật bởi vì lửa giận của hai người ở bên cạnh.
“Tiểu Hắc!” Đan Lân nhíu mày: “Ngươi sao thế?”
Thằng nhóc này ngày xưa cũng không phải như này.
Mèo đen nào có nhận ra cô bé, lực lượng linh thú phần lớn đến từ bên trong huyết mạch, linh thú cấp cao có huyết mạch áp chế tuyệt đối với linh thú cấp thấp.
Hiện tại nó chỉ là một bé mèo con yếu ớt đáng thương thôi.
Tiểu phượng hoàng nhìn thấy cảnh này, nhíu mày ghét bỏ liếc con mèo nhát gan này một cái, nói với Đan Lân: “Ta khuyên ngươi cách nó xa một chút, hoặc là giấu ngay hơi thở hung thần đáng ghét trên người ngươi đi. Nó sắp bị ngươi dọa ngất rồi này.”
Lúc trước Đan Lân không chú ý, bây giờ nghiêm túc nhìn mèo đen cuộn tròn lại, đúng là dáng vẻ sợ hãi.
Cục than đen kia lại sợ cô bé?
Đan Lân ngây người, hoài nghi nhìn chằm chằm mèo nhỏ. Cô bé rất khó hiểu: “Tiểu Hắc, ngươi làm sao thế?”
Một bàn tay trắng sáng đưa lại, xách cổ bé mèo đen lên.
Hai đôi mắt lập tức nhìn sang, thấy là Cơ Trường Linh.
Cảnh quen thuộc này làm sau cổ tiểu phượng hoàng tê rần, cũng may hắn lập tức nhớ ra hiện tại mình đã không phải con mèo đen mặc cho ai đều có thể bắt nạt kia rồi.
Đối diện với Cơ Trường Linh, hắn cũng không có sắc mặt tốt: “Ngươi làm gì thế? Đây là mèo nhà ta, không được chủ nhân cho phép, ai cho ngươi tự tiện sờ vào.”
Hắn vươn tay: “Trả lại cho ta!”
“Mèo nhà ngươi?” Đan Lân trợn trắng mắt: “Đây rõ ràng là mèo của Linh Thảo Viên chúng ta!”
Trưởng lão tiên môn quang minh chính đại vây xem bọn họ cãi nhau.
Đặc biệt là các Trưởng lão Thái Thương và Thái Thanh Tiên Tông, ngay từ đầu Đan Lân và phượng hoàng đối đầu, một đám bọn họ đều hơi căng thẳng, sợ vị Tôn giả váy xanh kia của Linh tộc ra tay.
Nhưng hiển nhiên, vị kia có lẽ coi hành vi của hai người như là trẻ con chơi đùa, cũng không có ý nhúng tay.
Nếu trưởng bối mặc kệ, bọn tiểu bối cãi nhau, các Trưởng lão mừng rỡ xem chuyện vui. Từ khi bí cảnh xảy ra chuyện, gã áo đen thần bí xuất hiện, không khí nơi này vẫn luôn rất căng thẳng.
Hai đứa nhóc này vừa cãi cọ, thật ra làm tâm thần căng thẳng của không ít Trưởng lão nhẹ nhàng hơn.
Hai người không ai nhường ai, Cơ Trường Linh bỗng nhiên lên tiếng: “Thần hồn của nó đã bị tổn thương quá nặng, được người ta lấy thủ đoạn phi phàm bảo vệ tục mệnh.”
Chàng nhìn về phía tiểu phượng hoàng: “Là ngươi ra tay cứu nó?”
Đan Lân sửng sốt, tiểu phượng hoàng đắc ý liếc cô bé một cái, duỗi tay nhận lấy bé mèo đen.
Đan Lân ngơ ngẩn nhìn bé mèo đen: “Thần hồn bị thương nặng, sau khi Tiểu Hắc rời khỏi Linh Thảo Viên đã gặp chuyện gì?”
Phượng hoàng nhận mèo đen lấy, đặt ở trên bàn bên cạnh, lại lấy ra một bình ngọc, đổ ra một chén nhỏ chất lỏng trắng sữa trơn bóng.
Bé mèo đen dường như rất quen thuộc, chóp mũi nhẹ ngửi hai cái, chậm rì rì bò qua vươn đầu lưỡi liếm.
Tư thái quen thuộc này, rất hiển nhiên chuyện này xảy ra không chỉ một lần.
Cho mèo đen ăn xong, phượng hoàng kỳ quái nhìn con chim lông trắng kia sao lại yên tĩnh thế, quay đầu nhìn sang thấy Đan Lân nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.
“Ngươi...” Tuy rằng Đan Lân cảm thấy tính cách phượng hoàng này thật sự đáng ghét nhưng khi nhìn đôi mắt ánh vàng rực rỡ, cô bé vẫn khô cằn nói một câu: “Cảm ơn ngươi cứu Tiểu Hắc.”
Thế mà có thể nghe đồ quỷ đáng ghét này nói xin lỗi, phượng hoàng vốn chưa nghĩ ra phải giải thích quan hệ của Tiểu Hắc và mình thế nào, lập tức vứt lời giải thích ra sau đầu.
Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Ai cần ngươi cảm ơn. Ta cứu cục than đen này thì liên quan gì đến ngươi?”
Đan Lân bị đâm một câu như vậy, thế mà không tức giận, lại hỏi: “Ngươi gặp được Tiểu Hắc ở chỗ nào? Ngươi biết là ai làm nó bị thương không?”
Trong lòng phượng hoàng vừa động: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Đan Lân hừ lạnh một tiếng, hiện lên sát ý: “Cục than đen này dù có hơi ngốc, nhưng dù nói như thế nào đều là mèo của Linh Thảo Viên chúng ta. Ta đương nhiên là phải báo thù cho nó.”
Cô bé liếc mèo đen vùi đầu ăn một cái, trong lòng phát sầu mà nghĩ: Tiểu Hắc vốn đã không quá thông minh, hiện tại hình như trở nên càng ngốc.
Cô bé không kiềm được ngẩng đầu nhìn Giang Ngư ở linh quang kính một cái: “Tiểu Ngư thích nó như vậy. Nếu nhìn thấy nó biến thành thế này, không biết khổ sở đến nhường nào.”
Cô bé nói xong lời này, không nghe được tiểu phượng hoàng đáp lại, nghi hoặc nhìn sang lại thấy này tiểu phượng hoàng nhìn đỉnh đầu phát ngốc, khóe miệng nhếch lên dường như nghĩ đến chuyện gì cực kỳ vui vẻ.
Hắn căn bản không nghe cô bé nói chuyện!
“Này!” Đan Lân cố nén giận: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!”
Tâm trạng tiểu phượng hoàng khá tốt, nhìn cô bé cũng cảm thấy thuận mắt không ít, sung sướng nói: “À, ta đã giúp nó báo thù, không cần ngươi nhọc lòng.”
Đan Lân thật sự bực mình.
Cô bé muốn đi đùa với Tiểu Hắc, con mèo ngốc kia căn bản không nhận ra cô bé. Cô bé vừa đến gần, nó đã căng thẳng đến không dám ăn. Cô bé đành phải tức giận trở lại cạnh Cơ Trường Linh.
Cơ Trường Linh nhìn tiểu phượng hoàng và mèo đen bên cạnh hắn, như suy tư gì.
“Ui da.” Đan Lân bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Đã quên hỏi hắn làm thế nào mà quen Tiểu Ngư rồi!”
Trong lòng Cơ Trường Linh có một suy đoán mơ hồ. Chàng giấu ở trong lòng chưa nói, chỉ nói: “Ngươi cảm thấy hắn sẽ nói cho ngươi?”
Đan Lân phồng má, không nói lời nào.
Một bàn tay dừng ở trên đỉnh đầu cô bé, xoa xoa như trấn an: “Chờ sư muội từ bí cảnh ra, ngươi trực tiếp hỏi muội ấy là được rồi.”
Nói vậy cũng đúng. Ai cần đi nhìn con chim màu mè hoa hòe loè loẹt mặt lạnh kia.
Hừ!
*
Bên trong bí cảnh.
Giang Ngư cũng không biết ‘đứa con trai lớn’ của mình đã trở lại, lúc này, nàng đang có phần sứt đầu mẻ trán.
Gã áo đen giấu ở trong chỗ tối, qua thời gian này, rốt cuộc đã hoàn toàn ý thức được, nhóm người đi vào phía sau kia, nói đúng ra là cô gái được nhóm người kia bảo vệ bên trong, có biện pháp đối phó với “sương xám”.
Nhưng mà, sương xám là thủ đoạn hữu hiệu nhất của chúng nó.
Ngắn ngủi mấy ngày, bọn họ đã thành công tập trung đội ngũ mấy nghìn người, dựa theo tốc độ này, chỉ cần bọn họ không ngừng tìm, những đệ tử tiên môn phân tán ở các nơi sẽ bị bọn họ tìm được.
Đội ngũ của Giang Ngư bắt đầu gặp được phiền toái.
Ngay từ đầu, là ngoài ý muốn đến từ bí cảnh. Một vài yêu thú, con rối không biết sống bao nhiêu năm ở chiến trường cổ bắt đầu đánh lén bọn họ.
Nhưng mấy ngàn tu sĩ Nguyên Anh và Kim Đan tạo thành đội ngũ, sức chiến đấu không thể nghi ngờ là kinh người. Hơn nữa bọn họ không những có sức chiến đấu sung túc còn có tiếp viện sung túc. Mười mấy người đến sau, mỗi người đều mang theo vài món linh khí trữ vật nhét đến tràn đầy, nhiều nhất chính là đan dược.
Đám người Tông chủ Thái Hư nhìn đội ngũ này một đường giết qua, giữa mày nhảy thẳng. Nếu có thể vượt qua nguy cơ lần này, sợ là chỗ bí cảnh chiến trường cổ không thể dùng lại trong vòng ngàn năm.
Đương nhiên giờ phút này cũng không phải lúc tiếc cho bí cảnh, chỉ cần các đệ tử có thể an toàn đi ra, tổn thất một bí cảnh đã là cái giá cực ít.
Ở một chỗ linh quang kính và Giang Ngư không nhìn thấy, trong một tòa cung điện ngầm bí ẩn, sắc mặt gã áo đen âm u lạnh lùng nhìn linh quang kính trước mặt.
Phía trên bất ngờ chính là bóng dáng đoàn người Giang Ngư.
Tiên môn đánh giá cao chúng nó. Tuy rằng chúng nó đoạt xá mấy người trong tiên môn, dùng thủ đoạn lấy được quyền khống chế bí cảnh chiến trường cổ. Dù cho có được ký ức những người đó, thay đổi giữa chừng và tu sĩ nghiên cứu tinh thông trận pháp vẫn có sự khác biệt.
Nếu gã có thể làm được thì lúc này nhất định không tiếc tất cả mọi giá hủy diệt bí cảnh này. Nhiều đệ tử tiên môn ngã xuống ở bí cảnh như này, các đại tiên môn tất nhiên đại thương nguyên khí, cũng không còn sức quản những việc khác.
Nhưng bọn nó không làm được, thậm chí bọn nó còn chưa rõ được đại sát trận bẫy rập ở chỗ chiến trường cổ này. Chỉ có những yêu thú và con rối đầu óc đơn giản, có thể sử dụng chút thủ đoạn chọc giận khống chế, dùng để tiêu hao những đệ tử tiên môn đó.
Đều do nhân loại kia! Ánh mắt gã áo đen âm lạnh nhìn chằm chằm Giang Ngư.
Trên người cô gái nhân loại này không biết có gì cổ quái, sương xám chỉ cần tới gần nàng là không chịu khống chế tiến vào thân thể của nàng, cũng trong nháy mắt gián đoạn liên hệ với gã.
Mấy nghìn người đi theo bên cạnh nàng, ít nhất có một nửa vốn lúc này đã đáng chết.
Giọng gã áo đen trầm thấp: “Các bảo bối của ta, các ngươi nên nỗ lực. Cắn nuốt dục vọng của những tu sĩ nhân loại này, tái sinh càng nhiều dục vọng...”
Sương mù bay trong chiến trường cổ.
Nếu có người từ chỗ cao nhìn xuống thì có thể nhìn thấy, toàn bộ chiến trường cổ, trừ khu vực nhỏ của đám người Giang Ngư ra, các địa phương khác đều bị sương mù màu xám bao phủ.
Sương mù màu xám này vốn không bị các đệ tử thấy, giờ phút này lại như không có cố kỵ, bừa bãi lộ ra dáng vẻ của mình trước mặt nhân loại.
Vòng tay trên cổ tay điên cuồng vang lên leng keng leng keng, làm Nhan Xán bừng tỉnh từ bên trong giấc chợp mắt.
Nàng mở mắt, điểm chân bay lên ngọn cây. Khắp nơi không biết khi nào nổi lên sương mù, sương mù kia hình thái kỳ dị, sương mù lan tràn ra như có sinh mệnh, tham lam lan tràn về phía nàng.
Trong lòng Nhan Xán rùng mình, gọi Tiểu Hồng canh giữ ở dưới tàng cây về, lùi về phía sương xám còn chưa lan tràn đến.
Cảnh tượng như vậy xuất hiện ở mỗi một chỗ trong bí cảnh.
Sương mù này xuất hiện kỳ dị, mặc cho ai đều có thể nhìn ra không thích hợp. Chẳng qua lùi về phía sau, chung quy sẽ đến lúc không thể lùi được nữa, mọi người bị bao phủ ở bên trong sương xám.
Giang Ngư cũng nhận được nhắc nhở.
Nhắc nhở này đến từ hạt đậu xanh nhỏ ở trong đan điền, nó dùng giọng điệu gần như phấn chấn hô: “Ăn ngon!”
“Thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon!”