Cơ Linh Tuyết đến sớm hơn so với đám người Giang Ngư nhìn thấy một chút. Nàng ấy vốn chuẩn bị trốn ở chỗ tối quan sát nhóm người này, lại ngoài ý muốn thấy được Giang Ngư. Giang Ngư vốn không nên xuất hiện ở đây.
Bởi vì nguyên nhân này, nàng ấy thay đổi chủ ý, chủ động hiện thân.
Hai bên đánh giá lẫn nhau.
Cơ Linh Tuyết tới gần một chút, lập tức cảm thấy mình quá lỗ mãng: Nhóm người này linh lực dư thừa, có vẻ trạng thái cực tốt. Nếu đối phương không có ý tốt, sợ là nàng ấy rất khó toàn thân mà lui.
Ở trong mắt đám người Giang Ngư, tình hình Cơ Linh Tuyết không được tốt lắm.
Nàng ấy vốn đã bị thương không nhẹ trước đó ở chỗ di chỉ cổ cung, sau đó người đồng hành đều truyền tống rời đi, nàng ấy bằng vào pháp bảo giữ mạng rời khỏi nơi thị phi.
Bên trong bí cảnh nơi chốn nguy cơ, nàng ấy có là thiên tài cũng mới chỉ có tu vi Kim Đan, có thể kiên trì đến bây giờ đã làm người ta cực kỳ kinh ngạc.
Giang Ngư thấy sắc mặt nàng ấy tái nhợt mắt thường có thể thấy được, trong lòng biết e rằng nàng ấy sắp không chịu nổi, cực kỳ hữu nghị đưa một cái lọ sang: “Cho ngươi.”
Trong lọ đựng Hồi Linh Đan, mười ba người tính cả Giang Ngư, lúc mỗi người tiến vào, linh khí trữ vật đều nhét đầy các loại đan dược, tất nhiên là các đại tiên môn đưa.
Cơ Linh Tuyết nhận đan dược, không dùng ngay mà nhìn về phía Giang Ngư: “Ta nhớ rõ ngươi không ở trong danh sách đại bỉ.”
Giang Ngư biết nàng ấy không yên tâm, nói cho nàng ấy: “Hiện tại ngươi lấy linh ngọc truyền tống của ngươi ra, bóp nát thử xem?”
Nàng sợ Cơ Linh Tuyết hoài nghi, móc ra một miếng ngọc từ vòng trữ vật của mình, bóp nát trước mặt Cơ Linh Tuyết.
Không có việc gì xảy ra.
Cơ Linh Tuyết biến sắc: “Có ý gì?”
Giang Ngư: “Ta không phải đệ tử tham gia thí luyện. Ta và mười hai đệ tử Thái Hư phía sau ta là vừa rồi mới vào.”
“Chỗ bí cảnh này đã bị thế lực không biết tên khống chế. Các ngươi không thể rời đi theo cách bình thường.”
Nàng vừa nói vừa mở lòng bàn tay ra, Bạch Ngọc tiên cung xa hoa lộng lẫy xuất hiện ở lòng bàn tay nàng.
Nếu nói trước đó Cơ Linh Tuyết còn có ba phần hoài nghi lời nàng nói thì khi nhìn thấy Bạch Ngọc tiên cung này, đã tin mười phần.
Trong phút chốc, suy nghĩ của nàng ấy hỗn loạn, nhưng cuối cùng đã tạm thời tìm được đồng bạn có thể tin tưởng, tâm thần căng chặt buông lỏng, trước mắt lập tức tối sầm.
Giang Ngư duỗi tay theo bản năng muốn đỡ nàng ấy, một thanh trường kiếm đặt ngang chặn tay nàng.
Cơ Linh Tuyết giật mình, nói: “Xin lỗi, ta...”
“Phản xạ có điều kiện ấy mà, ta hiểu.” Giang Ngư lui ra phía sau một bước: “Ta không chạm vào ngươi.”
Nàng chỉ chỉ phía sau: “Ngươi nghỉ ngơi ở đây một lúc đi, ở chỗ chúng ta tạm thời an toàn. Ngươi muốn linh dược gì cứ nói thẳng với chúng ta.”
Nàng sợ Cơ Linh Tuyết hiểu lầm, giải thích: “Không cần ngượng đâu, là tông môn để chúng ta mang vào, đặc biệt dành cho các ngươi.”
Sau khi biết được ý đồ nàng tiến vào đây, Cơ Linh Tuyết cũng có thể nghĩ đến những việc này. Nàng ấy không khách khí, muốn linh đan khôi phục khí huyết, linh lực, cùng với giải độc.
Giang Ngư lấy ra đưa nàng ấy, nhìn Cơ Linh Tuyết bắt đầu đả tọa tĩnh dưỡng.
Giang Ngư đứng ở dưới tàng cây, bắt đầu chờ.
Nếu nàng đoán không sai, vừa rồi chắc chắn không chỉ có một mình Cơ Linh Tuyết nhìn thấy tín hiệu.
Cơ Linh Tuyết lại đây, những người khác...
Nàng còn chưa nghĩ xong, lại có vài bóng dáng xuất hiện ở trước mặt nàng.
Vẫn là người quen.
“Ngư sư... Ngư Trưởng lão!” Phía sau Đông Sư Vân kéo một chuỗi người, từ trong rừng cây cách đó không xa chui ra, chào hỏi Giang Ngư.
Giang Ngư đưa mắt nhìn sang, người phía sau Đông Sư Vân đều bị dây leo trói, người này dựa vào người kia.
Sắc mặt những người này rõ ràng không thích hợp, hai mắt đỏ tơ máu, mơ hồ có thể thấy được sương xám điềm xấu kích động, sắc mặt cũng cực kỳ điên cuồng, hiển nhiên đã mất lý trí.
Giang Ngư đã nhìn thấy những sương xám đó làm thế nào lặng yên không tiếng động xâm lấn vào trong thân thể tu sĩ ở linh quang kính, thấy thế hiểu rõ: “Bọn họ bị những sương xám đó mê hoặc?”
“Sương xám?” Đông Sư Vân hỏi: “Các ngươi đã gặp thứ đồ kia?”
Hắn cũng nhìn thấy tín hiệu chạy tới, chỉ là không hiện thân trước mà quan sát một lúc lâu, thấy Cơ Linh Tuyết không có việc gì, lại thật sự không có cách nào mới đi ra.
Giang Ngư nói: “Chúng ta nhìn thấy ở linh quang kính.”
Những lời này để lộ ra rất nhiều tin tức, Đông Sư Vân nhìn về phía Giang Ngư: “Các ngươi thật sự từ bên ngoài vào?”
Triệu Gia không nói câu nào, yên lặng đưa một ngọc giản sang cho Đông Sư Vân.
Giang Ngư đưa ánh mắt nghi hoặc về phía hắn, Triệu Gia nói: “Vừa mới mân mê ra thứ đồ chơi này, bên trong là ý đồ chúng ta đến và tình hình hiện giờ trong bí cảnh. Như vậy thì không cần thay phiên giải thích.”
Giang Ngư giơ ngón tay cái với hắn: “Đỉnh!”
Nàng không nghĩ tới phương pháp tiện như vậy.
Thần thức tu sĩ quan sát ngọc giản chỉ trong chớp mắt, Đông Sư Vân vốn tưởng rằng chịu đựng một tháng là có thể thoát, biết được tình hình trước mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn nhìn về phía ba người với tình trạng đáng sợ phía sau mình: “Ta thì không sao. Nhưng bọn họ biến thành như này, không biết mấy vị có mang theo biện pháp trị liệu từ bên ngoài vào không?”
Triệu Gia chần chờ một chút, nói: “Thứ này là cái gì còn chưa rõ lắm, chúng ta mang theo không ít linh khí trừ tà, có thể thử một lần.”
Giang Ngư bỗng nhiên nói: “Có thể để ta thử không?”
Đám người Triệu Gia nhớ tới lúc mới vào nàng lặng yên không một tiếng động đã xử lý xong những sương xám đó, đồng thời nói: “Mời ngài!”
Đông Sư Vân:?
Hắn ngơ ngác nhìn Giang Ngư đi về phía một đệ tử gần nhất.
Đến gần một chút, trong lòng Giang Ngư còn hơi bồn chồn. Thật sự là dáng vẻ người bị sương mù mê hoặc này nhìn quá quỷ dị.
Hai mắt bọn họ đỏ tươi, khuôn mặt trắng bệch, sắc mặt điên cuồng, nhìn chằm chằm mọi người như là ngay sau đó sẽ nhào về phía người đó cắn xé.
Giang Ngư đi đến chỗ cách bọn họ một bước dài, trong động tác giãy giụa lui về phía sau của tên đệ tử, nàng đưa bàn tay ấn lên trán hắn.
Nàng “nhìn” thấy trong cơ thể người này những sương xám cắm rễ vào trong linh hồn máu thịt hắn bị hạt đậu xanh nhỏ mạnh mẽ hút lên trên người mình như nuốt chửng.
“Á…” Trong miệng đệ tử kia phát ra tiếng thét chói tai thê thảm, ngay cả Cơ Linh Tuyết đang minh tưởng đều đứng phắt dậy, rút kiếm nhìn về phía bên này.
Đám người Triệu Gia căng thẳng vây Giang Ngư vào giữa, sợ Đông Sư Vân đột nhiên làm khó dễ.
Cũng may tuy rằng Đông Sư Vân căng thẳng nhưng lại không hành động mù quáng.
Tiếng kêu thảm thiết kia chỉ kéo dài hai ba lần, hai mắt đệ tử kia vừa lật, mềm nhũn ngã xuống.
Giang Ngư thu tay về.
Triệu Gia nhẹ nhàng thở ra: “Ngư Trưởng lão, thế nào?”
Giang Ngư cũng không dám nói: “Các ngươi đánh thức hắn thử xem?”
Đông Sư Vân ý thức được hàm nghĩa trong lời nàng nói, lập tức ngồi xổm xuống đưa một luồng linh lực vào trong cơ thể sư đệ: “Túc Minh, tỉnh đi!”
Đệ tử kia từ từ tỉnh lại, thấy nhiều người vây quanh mình thì hơi sửng sốt: “Sư huynh? Xảy ra chuyện gì? Không phải chúng ta ở trong sơn động à?”
Đông Sư Vân thở phào một hơi, cười nói: “Chờ lát nữa lại nói với đệ.”
Hắn nhìn về phía Giang Ngư, chắp tay hành lễ: “Đa tạ Ngư Trưởng lão ra tay giúp đỡ.”
Giang Ngư lộ ra nụ cười: “Chúng ta tiến vào là để hỗ trợ, có thể phát huy một chút tác dụng, ta cũng rất vui vẻ.”
Không chỉ có nàng vui vẻ, hạt đậu xanh nhỏ cũng rất vui vẻ.
Nó gần như thúc giục Giang Ngư đi qua chỗ người đó, nó cảm ứng được hơi thở đồ ngon.
Giang Ngư bèn đi qua chỗ mấy người kia, giúp bọn họ nhổ sương xám trong cơ thể ra.
Mấy đệ tử Linh Sư Phong tỉnh lại, tất nhiên lại cảm ơn Giang Ngư một phen. Giang Ngư cho mỗi người bọn họ mấy bình linh đan, để cho bọn họ khôi phục nguyên khí.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Cơ Linh Tuyết đứng ở dưới tàng cây nhìn về phía mình với vẻ phức tạp.
Giang Ngư không thích đi phỏng đoán tâm tư nữ chính bèn cười với nàng ấy rồi dời tầm mắt đi.
Đông Sư Vân dịch gần lại, nhỏ giọng nói: “Ngư Trưởng lão, Triệu sư huynh nói ngươi có thể đối phó những sương xám đó. Vừa rồi ngươi đã tiêu diệt sương xám trong cơ thể sư đệ sư muội của ta đúng không?”
Bị hạt đậu xanh nhỏ nuốt hết cũng có thể nói là tiêu diệt. Giang Ngư gật đầu.
Đông Sư Vân bèn hỏi: “Như vậy có tạo thành gánh nặng với thân thể ngươi không?”
Giang Ngư lắc đầu: “Không đâu.”
Đông Sư Vân lập tức cười, chủ động vươn tay: “Vậy làm phiền Ngư Trưởng lão cũng giúp ta xử lý một chút đi.”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi uể oải: “Đã nhiều ngày, ta vừa phải trông bọn Túc Minh lại phải đấu tranh với mấy thứ kia. Thật là làm ta mệt muốn chết rồi.”
Lúc này Giang Ngư mới ý thức được, Đông Sư Vân không phải không bị trúng chiêu.
Nàng nhớ tới tốc độ và phản ứng của những đệ tử bị sương xám ảnh hưởng khi nhìn thấy ở linh quang kính lúc trước. Mà Đông Sư Vân, gặp mặt lâu như vậy, thậm chí nàng còn không thấy được đối phương lộ ra một chút xíu dị thường nào!
Trong lòng Giang Ngư rất kính nể, phủ lên bàn tay Đông Sư Vân duỗi lại đây.
Sương xám trong cơ thể Đông Sư Vân cũng không ít hơn các sư đệ hắn, hơn nữa gần như đều tụ tập ở chỗ thức hải của hắn.
Lúc Giang Ngư hút vào trong thân thể mình, thái dương Đông Sư Vân toát ra mồ hôi lạnh, yên lặng cắn chặt khớp hàm.
“Được rồi.” Trong ánh mắt Giang Ngư có sự bội phục: “Ngươi nhịn tốt thật đấy.”
Đông Sư Vân thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nói: “Ta chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ nhẹ nhàng như này.”
Hắn lại lần nữa trịnh trọng hành lễ nói lời cảm ơn với Giang Ngư.
Giang Ngư để hắn đi nghỉ ngơi, trong lòng không kiềm được nhớ tới Cơ Linh Tuyết.
Lúc trước ở linh quang kính, khắp nơi đều là sương xám, mà lại không kén chọn người.
Đông Sư Vân đều trúng chiêu, vậy Cơ Linh Tuyết...
Nàng nhìn sang, Cơ Linh Tuyết đeo kiếm đang dò đường về với mấy người Triệu Gia, bọn họ còn mang về một đoàn người.
*
Ở ngoài bí cảnh.
Nhìn thấy Giang Ngư dễ dàng nhổ sương xám trên người đệ tử, làm cho bọn họ khôi phục bình thường, sắc mặt không ít Trưởng lão đều nhẹ nhàng hơn nhiều.
Bọn họ sôi nổi nhìn về phía Thái Thanh Tiên Tông:
“Ngư Trưởng lão thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà.”
“May mắn để Ngư Trưởng lão cùng đi vào, nếu không sương xám này tất nhiên là rắc rối to.”
“Có Ngư Trưởng lão ở đây, nhất định có thể đưa các đệ tử bị vây ở trong bí cảnh bình an ra ngoài.”
Nhưng đám người Hồng Quang Trưởng lão cũng không lạc quan như vậy.
Bọn họ ý thức được từ khi đám người Giang Ngư vào bí cảnh, phá hỏng ảo cảnh, nam tử áo đen kia không còn xuất hiện nữa.
Gã ta tựa như một con rắn âm u giấu ở bên trong bóng tối, nhìn trộm người xâm nhập bí cảnh.
Không ai biết được, khi nào gã ta sẽ nhào ra cho đối thủ đả kích trí mạng!