Giang Ngư tò mò nhìn sang, thấy bên trong cái túi nhỏ màu vàng hồng hoa lệ kia như chứa vật nào đó còn sống, nhẹ nhàng nhúc nhích vài cái, trói buộc ở đầu túi tự động được cởi bỏ.
Một vật nhỏ màu đỏ loạt soạt từ bên trong lăn ra.
Bóng dáng chỉ lớn bằng nắm tay sau khi ra ngoài thì to lên một chút, nhưng cũng chỉ lớn bằng hai bàn tay người có thể ôm được thôi.
Là một con thú nhỏ màu đỏ!
Lông cả người thú nhỏ là màu đỏ lửa, nhìn kỹ dưới gốc lông còn ánh một tầng màu vàng kim, giống như lửa đang đốt một bụi cây. Trên cái đầu tròn tròn của nó còn nhô ra một cái sừng, bởi vì hình thể bỏ túi nên cái sừng vốn nên vô cùng sắc bén như thứ đồ tinh xảo được điêu khắc từ hồng ngọc ra, cực kỳ đáng yêu.
Vật nhỏ lăn ở trên bàn một cái, mới tìm được phương hướng, ngẩng đầu nhìn về phía hai người, lộ ra một đôi mắt vừa to vừa tròn.
Trời ạ!
Giang Ngư không nhịn được hít vào một hơi: “Thú nhỏ thật đáng yêu!”
Nàng lại không chú ý, Nhan Xán ở bên cạnh nghe được những lời này của nàng thì lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Thú nhỏ nghe khen dường như rất vui vẻ, bước chân ngắn nhỏ vọt tới trước mặt Giang Ngư, nâng lên hai chân trước lên tha thiết kêu hai tiếng.
Giang Ngư vui vẻ nhìn về phía Nhan Xán: “Nó thích muội? Muốn muội ôm?”
Nhan Xán che mặt, đã không còn mặt mũi gặp người: “Ừm, có lẽ vậy đấy.”
Giang Ngư trầm mê sắc đẹp hoàn toàn không chú ý đến vẻ khác lạ của người bên cạnh, thật cẩn thận ôm thú nhỏ lên.
Thú nhỏ giống một bé mèo lửa, bế lên cũng giống bé mèo lửa, lông cực mềm mại như ôm một đám mây lại mang theo sự ấm áp như mặt trời.
Đặc biệt là bé mèo lửa này còn đôi mắt to ướt nước, chớp chớp nhìn bạn.
Đáng yêu đến không thể thở nổi!
Giang Ngư nhớ tới nhóm linh thú mình từng gặp đều thích ăn linh thảo, từ túi trữ vật lấy ra một cây, đút cho nó.
Thú nhỏ thấy nàng lấy ra một cây linh thảo, vốn hơi thất vọng, nhưng chóp mũi vừa động, ngửi được một mùi hương cực mê người.
Hai mắt nó vụt sáng, cực kỳ nể tình há to mồm nuốt hết linh thảo.
Ăn ngon!
Giang Ngư lại hơi nghi hoặc đánh giá cái miệng nhỏ xinh đẹp của nó, vừa rồi cây linh thảo lớn như vậy, sao nó lại nuốt một cái là hết nhỉ?
Nhưng ngay sau đó, nàng đã bị cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay túm được.
Thú nhỏ làm nũng cọ trong lòng bàn tay nàng, cực kỳ khát vọng nhìn chằm chằm túi trữ vật bên hông nàng, bày tỏ cực kỳ rõ ràng.
Giờ phút này Giang Ngư đầy từ ái, thấy thế hỏi: “Còn muốn ăn?”
“Grao!”
Hiện tại Giang Ngư bị sắc đẹp làm cho váng đầu, giống như hôn quân bị tiểu yêu tinh mê hoặc, hào sảng móc ra một đống linh thảo, thậm chí đều không xem là chủng loại gì: “Ngoan, đều cho ngươi, từ từ ăn.”
Nhan Xán: “...”
Nàng ấy tuyệt vọng che mặt, xoay đầu, giả vờ mình đang thưởng thức phong cảnh.
Giang Ngư cười rạng rỡ nhìn thú nhỏ gặm linh thảo, qua một lúc lâu mới nhớ tới Nhan Xán ở bên cạnh.
Nhan sư tỷ đang thưởng thức linh điền của mình à?
Nàng nhớ tới chuyện Nhan Xán tìm mình, hỏi: “Nhan sư tỷ, tỷ đến tìm muội rốt cuộc là có việc gì?”
Trong thời gian vừa rồi, Nhan Xán đã xây dựng xong tâm lý.
Giờ phút này nghe Giang Ngư dò hỏi, nàng ấy không có trả lời ngay mà là móc ra một cái túi trữ vật nhỏ trước, đưa cho Giang Ngư.
Giang Ngư nghi hoặc nhận lấy, phát hiện bên trong là một túi đầy linh châu.
Nàng càng khó hiểu.
Nhan Xán đi thẳng vào vấn đề. Nàng ấy chỉ thú nhỏ màu đỏ đang ôm một cây linh thảo còn cao hơn cả mình gặm đến vui vẻ kia, có lẽ đã ăn đến thỏa mãn, nó không một hơi nuốt luôn giống lúc trước mà là quý trọng ôm lấy từ từ nhấm nháp.
“Là thế này! Lần trước không phải muội tặng tỷ rất nhiều linh gạo à? Tỷ nấu cho nhóm linh thú ăn, bọn nó đều cực kỳ thích.”
Trên mặt Giang Ngư lập tức lộ ra nụ cười, thứ mình trồng ra được công nhận tuyệt đối là một chuyện làm người ta vui sướng.
Nhưng vẻ mặt nặng nề của Nhan Xán nói cho nàng biết, chuyện có lẽ không đơn giản như nàng nghĩ.
Quả nhiên, thấy Nhan Xán lộ ra một vẻ mặt như đau răng: “Nhưng mà linh thú nhà tỷ ăn nhiều uống lắm, không đến hai ngày đã ăn hết linh gạo rồi. Từ sau đó, bọn nó không chịu ăn các đồ ăn khác mà tỷ chuẩn bị nữa.”
Nàng ấy còn chưa nói chỗ kỳ lạ nhất. Đó là linh thú nhà nàng ấy không chỉ không ăn đồ mà nàng ấy chuẩn bị mà còn mỗi ngày ầm ĩ muốn linh gạo, ầm ĩ đến ngày đêm không ngừng nghỉ.
Nàng ấy thật sự không chịu nổi, không có cách nào mới phải tìm đến Linh Thảo Viên.
Giang Ngư lập tức hiểu ý của Nhan Xán cũng biết sao trước đó Nhan Xán lại có dáng vẻ rối rắm kia, sợ là ngại mở miệng.
Nàng nở nụ cười: “Này có gì đâu! Không phải muội đã nói, sau này muội bao hết linh gạo cho linh thú nhà sư tỷ còn gì.”
Nàng nhìn thú nhỏ trên bàn: “Tỷ nói là vật nhỏ này à?”
Nàng đẩy túi trữ vật về, nghiễm nhiên là dáng vẻ người lớn cưng chiều trẻ nhỏ: “Nó đáng yêu như vậy, kén ăn một chút thì đã sao? Nó muốn ăn cái gì, muội rất sẵn lòng đút cho nó ăn cái đó! Sư tỷ, tỷ nhanh thu linh châu lại đi.”
Thú nhỏ đang gặm linh thảo đến vui vẻ khẽ dựng thẳng lỗ tai lên, có lẽ là thấy Giang Ngư thiện lương như vậy, nó lại hơi chột dạ hiếm có.
Nhan Xán không nhận linh châu.
Nàng ấy lộ ra một nụ cười xấu hổ: “Sư muội, muội đừng vội! Nó... chỉ là một trong số đó.”
Giang Ngư:?
Sau đó nàng thấy Nhan Xán nhìn túi linh thú trên bàn, thú nhỏ trên bàn cũng nhìn sang, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Túi linh thú vẫn luôn yên tĩnh lại lần nữa động đậy.
Một nắm lông màu trắng từ trong đó chui ra, chỉ thấy cả người nó như tuyết, không một một màu nào khác, trắng trong giống như tiểu tinh linh trên nền tuyết.
Giang Ngư nhìn đến không chớp mắt. Nhưng nàng còn chưa kịp nói chuyện, túi linh thú lại động đậy, một con chim nhỏ cả người đen nhánh chui ra.
Tiếp theo là con thứ ba, con thứ tư...
Giang Ngư từ kinh ngạc cảm thán đến trợn mắt há mồm, mãi đến sau khi con thứ sáu chui ra, túi linh thú mới không còn động tĩnh gì nữa.
Nàng nghẹn họng trân trối nhìn thú nhỏ ngoan ngoãn xếp thành một hàng ngồi xổm trên bàn, sau một lúc lâu quay đầu nhìn về phía Nhan Xán.
Nhan Xán cười xấu hổ.
Giang Ngư chớp chớp mắt, bình tĩnh lại, cực kỳ thấu hiểu nhìn Nhan Xán: “Nhan sư tỷ, bây giờ muội đã biết vì sao đệ tử Linh Thú Phong nghèo rồi.”
Giống như Nhan Xán, một người nuôi sáu cái tàu há mồm, sao có thể không nghèo?
Lời này thiếu chút nữa làm cho người mạnh mẽ như Nhan Xán rơi lệ. Người ngoài chỉ biết hâm mộ đệ tử Linh Thú Phong có linh sủng cường đại, căn bản không biết đệ tử Linh Thú Phong phải nuôi nhiều tổ tông như vậy sống thế nào.
Thấy sáu con linh thú, Giang Ngư cũng hiểu vì sao Nhan Xán nói trăm cân linh gạo mà hai ngày đã ăn hết.
Nàng tính toán, giọng điệu mang theo xin lỗi: “Nhưng mà có lẽ linh gạo của muội không đủ. Sản lượng những hạt giống trước đó thu hoạch được sợ là không đủ cho mấy đứa nhóc này ăn. Muội phải đặc biệt trồng mấy linh điền là linh gạo mới được.”
Nàng nhớ tới dáng vẻ trước đó thú nhỏ màu đỏ ăn linh thảo, hỏi: “Bọn nó có ăn linh thảo không? Nếu ăn linh thảo thì chỗ này của muội có đủ đó.”
Chỉ thấy nàng vừa mới dứt lời, một loạt nhóc con trên bàn đồng loạt nhất trí gật đầu, rõ ràng rất vui lòng.
Giang Ngư cũng vui vẻ: “Sư tỷ, tuy rằng áp lực hơi lớn nhưng có nhiều nhóc đáng yêu như vậy, muội rất hâm mộ tỷ đó.”
Nhan Xán lộ ra một nụ cười khô khốc: “Sư muội, có đôi khi chuyện không đơn giản như muội mới nhìn thấy đâu.”
Trên đầu Giang Ngư chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi, nghi hoặc.
Nhan Xán lại ngậm miệng.
Giang Ngư rất thích nhóm vật nhỏ mà Nhan Xán mang đến. Chỗ linh thảo nàng thu hoạch lần trước còn chưa bán đi, bây giờ túi trữ vật của nàng rất đầy đủ. Nàng cầm rất nhiều ra, đút cho từng đứa một.
Nhóm linh thú đều rất có lễ phép, ngoan ngoãn xếp hàng nhận linh thảo, còn mềm mại kêu to với Giang Ngư.
Thú nhỏ màu đỏ ăn thật sự thỏa mãn, thấy thú nhỏ khác đều đang ăn vui vẻ thì lặng lẽ nhảy xuống khỏi bàn nhảy sang phía linh điền.
Nó mới từ bên trong túi linh thú ra thì cảm nhận được ngay.
Nơi này thật sung túc linh khí, thật nhiều đồ ăn ngon!
Nó chạy đến sát biên giới linh điền, mắt trông mong nhìn linh thảo bên trong lộ ra vẻ khát vọng.
Nhưng nó vẫn có thể kìm chế được bản thân, biết linh thảo ở đây còn chưa chín. Nó chỉ nhìn chứ không ra tay.
Đúng lúc này, thú nhỏ nghe được một tiếng cảnh cáo cực hung dữ:
“Meow!”
Thú nhỏ sửng sốt, quay đầu thấy một con linh thú đen đến không nhìn rõ ngũ quan đang hung dữ nhìn chằm chằm nó.
Nó liếc mắt một cái, có lẽ cảm thấy mèo đen không có uy hiếp nên lười biếng ngồi xổm tại chỗ, tiếp tục xem linh thảo.
Tiểu Hắc phẫn nộ kêu meo meo, đây là địa bàn của nó, con thú hoang này từ đâu ra thế!
“Tiểu Hắc, không được bắt nạt Tiểu Hồng!” Giang Ngư và Nhan Xán nghe được động tĩnh đi tới.
Nghe được cái tên “Tiểu Hồng” này, Nhan Xán và thú nhỏ trên mặt đất đồng loạt đờ ra.
Đôi mắt Nhan Xán dạo qua một vòng, như là thấy chuyện gì cực kỳ thú vị, trong lòng xả được giận, lập tức không kìm được cười thành tiếng.
Thấy Giang Ngư nghi hoặc nhìn qua, nàng ấy nén cười, nói: “Không có việc gì, Tiểu Hồng rất mạnh. Bé mèo đen nhà muội hẳn không bắt nạt được nó.”
“Vậy cũng không được bắt nạt khách.” Giang Ngư chỉ chỉ đầu bé mèo đen: “Ngươi xem người ta ngoan thế nào.”
Bé mèo đen không thể tin nổi nhìn chằm chằm Giang Ngư. Đáng tiếc bởi vì quá mức đen dẫn đến ngũ quan mơ hồ, Giang Ngư cũng không nhận ra bất mãn của nó.
“Đến lúc làm linh vũ rồi.” Giang Ngư nhìn sắc trời.
Nhan Xán thấy nàng muốn làm chính sự, vội vàng nói: “Vậy sư muội, tỷ sẽ dựa theo giá cả bình thường ở đây mua một ít linh thảo về.”
Giang Ngư đưa cho nàng một cái túi: “Cầm đi, không đáng tiền, xem như muội đưa cho nhóm bé cưng làm lễ gặp mặt.”
Trước đó Chung Tử Hưng từng nhắc tới hai câu, nói những da lông Nhan Xán cho nàng đều là thứ tốt, đặc biệt là da lông Sí Nhật Diễm Thú, giá trị cực cao.
Nhan Xán cũng chưa nói đến linh châu, sao nàng có thể thu của đối phương.
Mà hôm nay hình như không thấy được Sí Nhật Diễm Thú, chỉ có mấy con thú nhỏ đến.
Giang Ngư ở trong lòng hít một tiếng: Hay là Nhan sư tỷ không chỉ nuôi sáu con? Quá mạnh rồi.
Còn có chút hâm mộ.
Nhan Xán thấy nàng không cần, đành phải khắc ghi lòng tốt của nàng, quay đầu lại gọi nhóm linh thú của mình về nhà.
Kết quả, đám tổ tông kia lại bắt đầu ầm ĩ làm xấu.
Lấy Tiểu Hồng cầm đầu, bọn nó nhất trí dựa gần Giang Ngư, không chịu đi.
Nhan Xán:?
Nàng ấy hít sâu một hơi, thấp giọng nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi muốn thế nào? Hôm nay ta đã đủ mất mặt, cầu xin chừa chút mặt mũi cho ta đi.”
Tiểu Hồng nhẹ nhàng grao hai tiếng, mặt Nhan Xán xanh lè.
Đối phương nói: Nơi này rất tốt, bọn nó rất thích linh thảo, bọn nó cũng thích Giang Ngư, bọn nó muốn ở chỗ này mấy ngày.
Giang Ngư nhận thấy động tĩnh, quay đầu kinh ngạc hỏi: “Nhan sư tỷ, làm sao vậy?”
Nhan Xán nặn ra một nụ cười, còn không chưa kịp nói chuyện đã thấy một bóng dáng màu đỏ như quả pháo nhỏ từ dưới đất bắn lên, bay đến trên vai Giang Ngư.
Lại có một bóng dáng nhỏ tuyết trắng học theo, bay đến trên vai bên kia của Giang Ngư còn thân mật cọ cọ mặt nàng.
Giang Ngư bị phúc lợi bất ngờ làm cho ngây ra.
Nhan Xán tuyệt vọng nhắm mắt.