"Hiện tại quần áo đã mặc xong." Bà cụ hung hăng đánh Thẩm Mặc Thần một cái.
Thẩm Mặc Thần giương lên nụ cười, ôm bả vai gầy yếu của bà, cùng xuống lầu.
Thủy Miểu Miểu mặc lại đồ của mình, cụp đầu ra ngoài.
Thẩm Mặc Thần ngẩng đầu, nhìn về phía cô, như có điều suy nghĩ.
Nóng rực, sáng rực, lại giống như, cô là con mồi trong túi anh, tràn đầy cướp bóc..
Thủy Miểu Miểu co quắp, dò xét liếc anh một chút, lập tức dời ánh mắt, trực tiếp quay về phía bà cụ, rất khách khí nói: "Bà, con đi trước."
"Cô gái, để lại số điện thoại đi, cô đã cứu tôi, tôi muốn báo đáp cô." Bà cụ cười hì hì nói.
"Không cần." Thủy Miểu Miểu nói ra, đi về phía cửa.
Bà cụ hấp tấp đi theo bên người cô, có tâm nói: "Vậy cô muốn đi đâu? Ta để Thần Thần đưa cô đi."
"Thật sự không cần." Thủy Miểu Miểu lúng túng vừa cười vừa nói.
"Mẹ." Lâm Mỹ Quyên ngăn một tiếng.
Thật vất vả Thẩm Mặc Thần trở về một chuyến, Ân Diêu sắp đến, nếu Thẩm Mặc Thần chạy thì làm sao bây giờ?
Bà cụ trừng con gái lớn một chút, quở trách một câu: "Con đời này chỉ thấy tiền trong mắt."
Lâm Mỹ Quyên hé miệng, có chút ủy khuất, giữ im lặng.
Thủy Miểu Miểu rời đi.
Bà cụ nhìn bóng lưng Thủy Miểu Miểu, cảm thán nói: "Cô gái tốt như vậy, điện thoại di động cũng không chịu lưu."
Bà cụ trừng mắt liếc Thẩm Mặc Thần, quát: "Bây giờ con liền lấy số của cô ấy tới, không được thì đừng trở về ăn cơm."
Thẩm Mặc Thần: "..."
Anh là nằm cũng trúng đạn sao?
"Bà ngoại, kỳ thật, cô ấy là học sinh của con." Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường nói.
"A?" Trong mắt bà cụ thoáng hiện kinh hỉ, vỗ bả vai Thẩm Mặc Thần một cái: " trách không được, nhìn con và cô ấy nói chuyện tự nhiên như vậy, thì ra con là thầy, cái này tốt, cái này tốt, sư (tư) đồng bại loại, hươu sư (chết) tay người nào. A a a a."
Trên mặt Thẩm Mặc Thần đầy hắc tuyến: "Bà ngoại, có người nói như vậy với cháu mình sao?"
"Thằng nhóc con, không biết đánh là thân mắng là yêu à, có thể thấy được bà rất yêu con." Bà cụ tự xưng là nói.
"A, vậy bà yêu con của bà đo." Thẩm Mặc Thần quay người, đi lên trên lầu.
Lâm Mỹ Quyên dậm chân, đi tới trước mặt bà cụ, nói ra: "Mẹ, mẹ làm gì vậy, không cần đánh loạn Uyên Ương? Cô gái kia nhìn cách ăn mặc đã biết trong nhà rất bình thường, không có trợ giúp cho tương lại của Thần Thần."
Bà cụ trừng mắt liếc Lâm Mỹ Quyên, quát: "Đàn ông cần nhờ phụ nữ thì là đàn ông sao. cô đừng giày vò Thần Thần, vẫn là trước tiên giày vò cô ra ngoài đi, sắp thành mụ già."
Lâm Mỹ Quyên: "..."
Trong lòng Lâm Mỹ Quyên đổ nước mắt.
Mẹ, mẹ còn già hơn con, nói như vậy với con được sao?
*
Thủy Miểu Miểu qua công viên, Lâm Nam Vũ đã ở đó, rất nhu thuận cười một tiếng với Thủy Miểu Miểu, nói ra: "Ngại quá, còn tưởng là cô đã đi."
"Mới là tôi ngại, vừa rồi có một chút chuyện chậm trễ." Thủy Miểu Miểu cũng khách khí nói.
Lâm Nam Vũ mở cửa xe ghế lái ra.
Thủy Miểu Miểu ngồi vào.
Bời vì Lâm Nam Vũ lái trở về là đi một vòng công viên, thẳng đến khi có thể nhìn thấy biệt thự nhà bà cụ, Thủy Miểu Miểu mới ý thức được không thích hợp.