Thuỷ Miểu Miểu một bên té nước, vừa nhìn ngón tay anh trắng noãn thon dài như ngọc, cô có loại xung động muốn rút nước từ trong đầu ra.
" Thẩm tổng, anh có bệnh sạch sẽ?" Thuỷ Miểu Miểu thận trọng hỏi.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần âm u nhìn cô, trong mắt mấy phần tà nịnh, "Chẳng lẽ cô không hy vọng tôi rửa tay, cô chảy toàn bộ bàn tay tôi."
Thuỷ Miểu Miểu: "..."
Khi trong đầu cô nước không rút sạch, mới hỏi vấn đề ngu ngốc này.
"Anh rửa xong, tôi muốn rút lui." Thuỷ Miểu Miểu xấu hổ nói.
"Đi đâu? Tôi đưa cô đi." Thẩm Mặc Thần nói, rút khăn giấy, lau khô tay.
"Không cần, tôi sợ làm dơ xe anh, tôi đi báo cảnh sát, đao của tôi còn bị đoạt." Thuỷ Miểu Miểu cười hì hì nói.
"Lên xe đi, tôi đưa cô đi cục công an, dù sao đã dơ bẩn, ngày mai tôi rửa xe." Thẩm Mặc Thần mở cửa sau xe ra.
Mẹ kiếp, thật đúng là ý chê cô.
Thuỷ Miểu Miểu nhìn không kháng cự được, chỉ có thể lên xe.
Trên đường, cô tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn danh thiếp suy nghĩ, là ai thiếu đầu óc dùng hình cô làm danh thiếp, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, không biết dùng hình cô cấp cho cô tiền hình tượng phát ngôn viên sao?
Thuỷ Miểu Miểu đang suy nghĩ.
“Thiếu trái tim"– (ý chỉ sự vô tâm) gọi điện thoại tới.
Thuỷ Miểu Miểu nhìn biểu hiện Viêm Viêm điện tới.
Cô thở phì phò ngồi ngay ngắn người lại, cắn răng nghiến lợi hướng về phía Viêm Viêm hét: "Thủy Mộc Viêm! Thuỷ thâm hoả nhiệt là con?"
Lỗ tai Viêm Viêm chấn động, rụt đầu, vội vàng cúp điện thoại.
Đích hành động này ở trong mắt Thuỷ Miểu Miểu chính là không đánh đã khai.
Cô dùng trán đụng cái ghế sau lưng Thẩm Mặc Thần, oán nói: "Tôi làm sao sinh một đứa con trai như vậy."
Thẩm Mặc Thần nghe được đầu mối, hỏi: "Tiệm này là con trai cô mở?"
"A?" Thuỷ Miểu Miểu tỉnh hồn lại, cười khan nói: "Đúng vậy, tôi nói nó ở trong phòng lén lén lút lút đang làm gì đấy? Cái đó, Thẩm tổng, tôi gọi điện thoại a."
Thuỷ Miểu Miểu nói xong, trầm mặt xuống gọi điện thoại cho Viêm Viêm.
Viêm Viêm hít thở sâu, ba tiếng sau mới nghe, nụ cười lấy lòng, nói: "Mới vừa rồi không tín hiệu, mẹ già, đều biết?"
"Đi, lập tức đổi toàn bộ hình cho mẹ." Thuỷ Miểu Miểu vặn mi ra lệnh.
"Mẹ già, bây giờ dựa vào chợ bán đồ cũ kiếm đồ cưới, con không phải nuôi mẹ, dầu gì giữ lại đường lui, không muốn tận cùng giết tuyệt, thật nhiều con chia phần cho mẹ." Viêm Viêm cầu xin tha thứ nói.
Chia phần?
Thuỷ Miểu Miểu nhíu đầu mày, nói: "Con ngạt cũng đổi tấm đẹp mắt, tấm hình này nhất xấu."
"Tấm này mặc ít nhất." Viêm Viêm bật thốt lên.
"Ai cùng con nói toạc ra ít nhất, mẹ thật là viết thật nhiều chuyên tập, ánh mắt con lớn như vậy, muốn trút giận sao?" Thuỷ Miểu Miểu vặn mi.
"Cầu ban cho." Viêm Viêm lập tức rất cung kính nói.
Thuỷ Miểu Miểu quái dị nhếch mép, ngồi xuống, dùng giọng thương lượng, nói: "Kiếm tiền một người một nửa, lần này nét mặt già nua của mẹ dầu gì cũng làm đại diện, chớ hẹp hòi mà."
"Con muốn tất cả hình đẹp mắt." Viêm Viêm lui bước nói.
"Không thành vấn đề, không đủ, mẹ chụp cho con. Mẹ hai ai với ai, hắc hắc."
Thẩm Mặc Thần: "..."
Bộ dáng đầy hoạt bát ở dưới mí mắt anh diễn trò.
"Cô có rất nhiều ảnh thiếu vải vóc?" Thẩm Mặc Thần quái dị hỏi, mơ hồ có chút không vui.