Viêm Viêm mang cả mũ vào trong phòng bệnh, trên tay cầm túi, nghiêng đầu nhìn một ông lão đang nằm trên giường, quan sát một hồi lâu.
“ Cha, dáng người cha chắc là giống bà nội đúng không?" Viêm Viêm ngẩng đầu hỏi.
Thẩm Mặc Thần không biết tại sao Viêm Viêm lại hỏi như vậy, nghiêm túc nói:" Nghe nói dáng dấp cha giống bà nội của cha ".
Viêm Viêm toét miệng cười:" Chúc mừng cha, đúng là biết chọn lựa, cha và ông nội cha nhìn qua một chút cũng không giống ".
Thẩm Ái Quốc:"…”
Thằng nhóc này đang muốn nói rằng nhìn ông rất khó coi sao?
Ông vốn mới chỉ nhìn thấy thằng nhóc này hơi giống Thẩm Mặc Thần nên vẫn còn đang hoài nghi, cảm thấy Thẩm Mặc Thần giống như định mang đến để gạt ông, nhưng bây giờ nghe giọng điệu của nó, e là tính tình giống như đúc cha nó, rất thích chọc giận ông.
Không sai được, đây chính là con trai của cháu đích tôn ông.
“ Mẹ cháu.. đâu?" Giọng Thẩm lão gia khàn khàn vang lên.
Viêm Viêm gãi gãi đầu, cười hì hì nói:" Cụ đừng nhắc đến mẹ cháu, nhắc đến mẹ cháu thật muốn ngủ mê ".
“ Cháu không có mẹ sao?" Thẩm lão gia đồng cảm hỏi.
Viêm Viêm ngẩng đầu nhìn về hướng Thẩm Mặc Thần, cười hì hì nói:" Xem ra, cha thông mình thế này là do di truyền từ bà nội của cha ".
Thẩm Ái Quốc:" …”
Ông nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, hỏi:" Mẹ của thằng nhóc này đâu, sao không đưa đến?"
“ Ông nội, chuyện này một lời khó nói hết, trước hết ông cứ dưỡng bệnh, chờ sau khi ông khỏe lại cháu sẽ nói cho ông ". Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
Thẩm lão gia là một người nóng tính, vừa nghe xong lập tức vỗ vào giường, bịch, bịch, bịch, ra lệnh:" Lập tức nói cho ông nghe ".
Viêm Viêm sợ hết hồn che ngực, hiềm khí nói:" Ôi mẹ ơi, cụ lớn tuổi như vậy, đừng nóng tính như thế chứ, là bệnh nhân mà cũng không chịu yên tĩnh, có thể yên tĩnh hợp tác với bệnh viện không?"
Thẩm Ái Quốc ngừng đập giường, nhìn về phía Viêm Viêm.
“ Đơn giản là vì mẹ cháu không thích cháu đích tôn của cụ, nên cháu phải lén đến đây thăm cụ, nếu như mẹ cháu biết cháu lén đến đây, sau này cụ sẽ không thấy cháu nữa ". Viêm Viêm giải thích nói.
Thẩm lão gia lúc này mới hiểu, liền chỉ về phía Thẩm Mặc Thần, nói:" Cháu mau cưới mẹ của thằng nhóc này ".
“ Vâng ". Thẩm Mặc Thần đáp một tiếng, đứng nghiêm, trong lòng đã tính toán hết mọi việc.
Thẩm lão gia nhìn anh vô cùng bình tĩnh, liền cầm gối ném tới, gối trúng vào phía bên phải người Thẩm Mặc Thần, nói:" Cháu còn không mau đi đi, đừng có quên, cháu kết hôn thì ông mới trao công ty cho cháu ".
“ Nhưng mà, cụ nội ơi ". Viêm Viêm bê theo cái ghế, ngồi ở gần giường của Thẩm lão gia nghiêm trang nói:" Chúng ta không cần phải làm cho việc quá phức tạp, cháu là con trai cháu trai đích tôn của cụ, sau khi cháu đích tôn của cụ lớn tuổi, công ty ấy chắc cũng trao cho cháu, hay là cụ cứ trực tiếp trao cho cháu. Riêng về vấn đề kết hôn, cụ hãy bớt lo đi, những cô gái theo cháu rất nhiều, cháu tuyệt đối không để cụ phải thất vọng ".
Thẩm lão gia nhìn chằm chằm Viêm Viêm.
Đứa nhỏ này, nhìn kháu khỉnh mà ăn nói cũng có đạo lý.
Thẩm Mặc Thần cười khổ, nhìn Viêm Viêm, nhìn bộ dạng tinh quái của thằng nhóc, quá giống với Thủy Miểu Miểu.
“ Cụ và cha cháu, ai đẹp trai hơn?" Thẩm lão gia nhìn kỹ Viêm Viêm, hỏi.
“ Chúng ta cần phải nhìn hiện tượng để thấy được bản chất, đẹp trai chỉ là vẻ bên ngoài, cái này là nông cạn. Vừa nhìn cụ, cháu thấy từ bên trong phát ra mị lực ". Viêm Viêm chân thành nói, vẻ mặt rất linh hoạt.
Thẩm lão gia nghe xong, hình như là thằng nhóc đang khen mình, cảm thấy rất vui vẻ.
“ Vậy cụ và cha cháu, ai thông minh hơn?" Thẩm lão gia lại hỏi.
“ Một người, nếu chuyên tâm vào việc gì thì sẽ làm được việc đó, cụ nhiều tuổi như vậy, nhìn vào những gì cụ đã gây dựng chắc chắn chỉ số thông minh và siêng năng không phải là cao mà rất cao, đạt đến một cảnh giới mới, không có bất cứ dụng cụ nào có thể đo được ". Viêm Viêm giọng chắc nịch.