Cho dù đây là nguyện vọng của con trai cô ấy.
Dù rằng, yêu cầu này của cậu bé là vì anh.
Nhưng,
Dù thế nào, cậu cũng là đàn ông.
Thủy Miểu Miểu lộ vẻ không đồng ý, cô cúi đầu suy nghĩ, lãnh đạm nói: “ Không mặc nội y thì như thế nào lộ?”
Thẩm Mặc Thần: “...”
Hình như có gì đó chảy ra từ mũi anh, anh cầm giấy ăn lau mũi.
Thật may không có chảy máu mũi.
Nhưng, máu trong thân thể anh đang sôi trào, anh cảm nhận được, anh phải mang Viêm Viêm cách xa Thủy Miểu Miểu.
Cảm giác này thật kì lạ.
Viêm Viêm chấn kinh nói:” Mẹ, người thật không mặc ư?”
Thủy Miểu Miểu giật giật khóe miệng.
Cô làm sao có thể không mặc!
“ Con...” Thủy Miểu Miểu gõ nhẹ lên trán cậu, “ Con...”
Không một lời nào có thể diễn tả được, cô nói: “ Con cách xa một chút.”
Viêm Viêm suy nghĩ, ánh mắt dò xét nhìn về chiếc điện thoại của mình, chột dạ nói: “ Con còn phải thu dọn phòng!”
Thủy Miểu Miểu lườm cậu, đi ra ngoài cửa.
Viêm Viêm nhìn theo bóng dáng Thủy Miểu Miểu ra cửa, cậu vào phòng, nhanh chóng cầm lấy điện thoại nhìn video trên qq.
Thẩm Mặc Thần đã thoát khỏi qq.
Sau khi Thủy Miểu Miểu rời khỏi phòng, chuông điện thoại reo.
Cô nhìn màn hình thấy người gọi là Thẩm Mặc Thần liền nghe máy.
“ Bây giờ em đến nhà tôi ở Tân Thành.” Thẩm Mặc Thần trầm giọng ra lệnh, anh không cho cô cơ hội từ chối liền tắt máy.
Đầu óc Thủy Miểu Miểu mờ mịt, hình như tâm trạng của anh đang không tốt. Trong lòng cô bất giác run lên, cô vội vàng thay quần áo rồi bắt xe đến khu Tử Kim ở Tân Thành.
Khu Tử Kim cách nhà cô không xa, cô mất khoảng 20 phút để đi tới đó, cô nhấn chuông cửa.
Thẩm Mặc Thần ra mở cửa.
Thủy Miểu Miểu nhìn thấy anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm để lộ ra thân thể cường tráng.
Tóc anh vẫn còn ẩm ướt, từng giọt chảy xuống dọc theo cơ ngực.
Ánh mắt anh u tối, giống như con thú hoang đang săn mồi trong bóng đêm để lộ ra sự nguy hiểm. Ánh mắt anh thâm thúy khiến cho cô không nhận ra anh đang nghĩ gì.
“Anh làm sao vậy?” Thủy Miểu Miểu cẩn thận hỏi.
Thẩm Mục Thần kéo cô vào trong nhà, cửa đóng mạnh lại,bàn tay nắm lấy eo cô, anh kéo cô vào trong lòng mình, nhìn vào đôi mắt sợ hãi của cô, anh khẽ cười, cúi người hôn lấy đôi môi cô.
Hơi thở anh bá đạo, anh giống như một vương giả duy ngã độc tôn.
Bàn tay còn lại của anh mở khóa váy, kéo váy cô lên, anh ném chiếc váy lên sofa.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy anh đang tức giận, nhưng cô không biết lý do.
Tranh thủ lúc anh buông tay, cô lùi lại về phía sau, tay Thẩm Mặc Thần không bắt được cô, cười gượng nói: “ Anh có thể nói cho tôi biết, tôi đã làm gì sai nào? Anh muốn giết người cùng phải để cho họ biết lý do chứ?”
Thẩm Mặc Thần nhìn cô, trầm giọng ra lệnh: “ Đi qua đây.”
Thủy Miểu Miểu suy nghĩ một chút.
Nếu anh muốn bắt cô thì rất dễ dàng.
Chống đối anh giống như lấy trứng trọi đá.
Cô đi tới bên người anh, mở to đôi mắt, nói: “ Để tôi nhớ lại, sau khi tạm biệt ở nhà ga, tôi hình như không mắc lỗi gì, anh có phải hiểu nhầm tôi rồi không?”
Thẩm Mặc Thần đưa tay kéo cô, tay đặt trên mông cô, trong mắt lóe ra một tia sáng, trầm giọng nói: “ Em ở nhà bình thường không thích mặc nội y?”