Làm sao có loại cảm giác có tật giật mình chứ.
Ân Diêu cao ngạo liếc Thủy Miểu Miểu một chút, không vui nhìn về phía Thẩm Mặc Thần, phát hiện vết cào trên cổ anh, nhíu lông mày, hỏi: "Trên cổ anh là chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía bóng lưng Thủy Miểu Miểu, khóe miệng khẽ cười, nói ra: "Bị mèo hoang cào, thế nào?"
Thủy Miểu Miểu càng chột dạ, nhanh chóng như ngựa không ngừng vó chạy đi.
Ân Diêu cắn răng, phản cảm nói: "Khử độc chưa? Mèo hoang bên ngoài rất bẩn."
Thẩm Mặc Thần liếc Ân Diêu, không lạnh không nhạt nói: "Khử đọc hay không là chuyện của tôi, liên can gì đến cô."
Ân Diêu hất cằm lên, cao ngạo nói: "Dì nói tháng sau để tôi và anh kết hôn, tôi muốn cùng anh ngủ chung dưới một mái hiên, nằm trên cùng một cái giường, tôi không muốn bị anh lây cho bệnh gì."
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên ánh sáng, mờ nhạt nói: "Bà ấy để cô kết, cô liền kết, có phải quá nghe lời của bà ấy hay không?"
"Ý anh là gì?" Ân Diêu nhíu lông mày.
"Ý chính là, tôi hẹn ta cậu nhỏ ăn cơm, không nghĩ tới mấy người xuất hiện, tôi cũng không tính tiếp nhận quan hệ thông gia." Thẩm Mặc Thần thẳng thắn nói.
Ân Diêu tức giận, chỉ Thẩm Mặc Thần cả giận nói: "Thẩm Mặc Thần, tôi có thể coi trọng anh là anh đã tu luyện mấy đời phúc khí, phải biết bao nhiêu người muốn trèo lên Ân gia chúng tôi đều trèo không lên được, anh đừng được thể diện mà không cần."
Thẩm Mặc Thần nhếch khóe môi, lạnh giọng nói ra: "Mặt là mình lớn lên, không cần người khác cho, nói một tiếng với mẹ giúp tôi, tôi đi trước, còn có, thuận tiện chuyển lời bà ấy, tôi có đối tượng kết hôn."
Ân Diêu tức giận dậm chân, con mắt phát hồng rời đi.
...
Thủy Miểu Miểu đẩy cửa phòng bao ra, đôi mắt xinh đẹp của Hạ Yên nhìn cô, âm dương quái khí nói ra: "Cô đi toilet đến tận một giờ, chúng tôi còn tưởng rằng cô không trở lại đấy?"
"Không, vừa rồi gặp một người bạn, hàn huyên một chút." Thủy Miểu Miểu cười đi qua, ngồi xuống vị trí.
Hạ Yên cầm điện thoại di động, chỉ lên mặt bàn, nói với Thủy Miểu Miểu: "Tôi nhận được tin tức của bạn, ngôi sao điện ảnh Tắng Tử mấy ngày nay về Ninh Xuyên, tôi gửi địa chỉ chỗ ở của cô ta cho cô, có đầu đề hay không, nhiệm vụ này giao cho cô, có lòng tin không?"
"Vâng?" Thủy Miểu Miểu có chút giật mình.
"An tâm. Tôi sẽ dạy cô." Sâm Mễ đung đưa liên hoa chỉ trước mặt Thủy Miểu Miểu, rất có tự tin nói ra.
"Cảm ơn sư phụ, tôi kính anh." Thủy Miểu Miểu rót cho mình nửa ly rượu đỏ, rất sảng khoái uống hết.
Sâm Mễ cười uống một ngụm.
"Sâm Mễ, tiếp đó là dành cho cậu. Chúng tôi rút lui trước." Hạ Yên nói ra, xinh đẹp đứng dậy.
Cô ta đi qua Thủy Miểu Miểu, trong mắt lóe lên ánh sáng lạ, tay khoác lên vai Thủy Miểu Miểu, vũ mị cười nói: "Tiếp đó, cô có thể nhìn đói mấy đêm, bữa cơm này tôi đã thanh toán, từ từ ăn, ăn không được, có thể đóng gói."
"Vâng, cám ơn chị Hạ." Thủy Miểu Miểu khiêm tốn nói ra.
Hạ Yên cười rời đi.
Trong phòng bao cũng chỉ còn lại có Sâm Mễ và Thủy Miểu Miểu.
"Sư phụ, tiếp đó, tôi nên làm như thế nào?" Thủy Miểu Miểu thực tình thành ý thỉnh giáo.
"Biết người tiêu thụ của chúng ta thích xem nhất cái gì không?" Sâm Mễ hỏi.
Thủy Miểu Miểu rót một ly cho Sâm Mễ, lấy lòng nói: "Sư phụ thật lợi hại, tâm lý người tiêu thụ đều biết rõ trong lòng."
Sâm Mễ được khen dễ chịu, nói ra: "Chúng ta làm tạp chí giải trí, càng là bát quái, càng có người xem, ví dụ như yêu đương, chia tay, ở chung, vượt quá giới hạn, vào bệnh viện, dồn ép, những cái này người xem thích nhất."
Thủy Miểu Miểu gật đầu: "Sư phụ nói rất đúng, thụ giáo."